Chín giờ sáng, Vương Các Đông dẫn theo Lâm Kiệt mặc thường phục, tay xách mấy túi hoa quả đến nhà họ Hà, họ gõ cổng, một lúc sau, bà mẹ chồng đi ra, trông thấy hai người đàn ông lạ mặt, liền cảnh giác hỏi: “Các anh tìm ai?”
Vương Các Đông mỉm cười thân thiện: “Đây có phải là nhà họ Hà không ạ?”
”Các anh là ai?”
Lâm Kiệt giới thiệu: “Đây là giám đốc Sở Công an huyện Vương Các Đông, chúng cháu đến thăm bác.”
Bà mẹ chồng cau mày căng thẳng: “Sự việc đã qua lâu như thế rồi, các anh… các anh còn muốn làm gì nữa!”
Vương Các Đông cảm thấy phản ứng của bà cụ hơi kỳ quặc, đành đáp: “Không có việc gì đâu ạ, chúng cháu chỉ là tiện đường ghé qua thăm thôi, nhân tiện muốn nói chuyện với bác.”
Bà mẹ chồng đã trải qua bấy nhiêu chuyện, biết là ngay cả cảnh sát khu vực cũng đừng có đắc tội với họ, huống hồ là vị phó giám đốc Sở Công an huyện trước mặt, do dự một lúc, không còn cách nào, đành mở cổng cho họ vào, rót trà mời hai người.
Sau khi bước vào trong sân, Vương Các Đông tỉ mỉ quan sát nhà họ Hà, trải qua hai biến cố phong ba, ngôi nhà của họ có vẻ cô quạnh, trong sân chất đầy những thứ tạp nham và đồ vỡ hỏng chưa dọn đi, kính cửa sổ ở tầng một cũng đã vỡ, chủ nhân còn chưa thay.
Sau khi đi vào trong nhà, mặc dù đồ đạc sắp xếp tương đối ngăn nắp, nhưng cứ cảm giác có vẻ tiêu điều. Anh thầm thở dài, cái thằng súc sinh Giang Bình đã gây ra nghiệp chướng liên hoàn, khiến cho gia đình này lâm vào cảnh người chết nhà tan.
Anh quan sát một vòng rồi hỏi: “Cháu nội của bác đâu?”
Bà mẹ chồng mím môi, không muốn nhưng đành phải trả lời: “Ở trường mẫu giáo.”
Vương Các Đông gật đầu, lại hỏi: “Gần đây nhà bác thế nào?”
Bà mẹ chồng khịt mũi, đáp: “Còn thế nào được chứ, không phải là thế này sao? Rốt cuộc các anh còn đến làm gì?” Nói rồi, không kìm được nghẹn ngào khóc.
Vương Các Đông và Lâm Kiệt nhìn nhau, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng anh, nhưng an ủi người khác không phải là thế mạnh của anh, anh cũng chưa bao giờ lãng phí thời gian và công sức vào việc an ủi người khác, liền nói thẳng: “Bác đừng khóc nữa, dù sao sự việc cũng qua lâu rồi. Hôm nay chúng cháu đến, cũng không có việc gì, vụ cả nhà Giang Bình bị giết chắc là bác cũng biết. Vụ án này, nói thẳng ra, có liên quan đến Cam Giai Ninh, chúng cháu…”
Bà mẹ chồng cắt ngang lời anh, bật khóc thành tiếng: “Cam Giai Ninh làm như thế, bà cháu tôi thực sự không biết. Lãnh đạo ơi, xin anh đừng làm khó nhà chúng tôi nữa, ngày nào chúng tôi cũng phải nhịn nhục như chó, các anh không tha cho chúng tôi được hay sao! Tôi xin các anh, xin các anh!” Bà cụ vừa nói vừa quỳ xuống trước mặt Vương Các Đông, ra sức cúi đầu lạy.
Vương Các Đông và Lâm Kiệt hoang mang, vội đỡ bà cụ dậy. Phân tích lời bà cụ, Vương Các Đông cảm thấy nhất định có gì không ổn trong đó, vội hỏi:“Cháu chưa bao giờ đến nhà bác, sao bác lại bảo là đừng làm khó nhà bác nữa?”
Bà mẹ chồng tiếp tục khóc to: “Hết phá nhà lại đánh người, lãnh đạo ơi, tôi xin các anh, cho chúng tôi một con đường sống!” Vừa nói lại vừa quỳ xuống lạy.
Vương Các Đông vội đỡ bà cụ ngồi vào ghế, trợn mắt hỏi: “Vụ án Cam Giai Ninh không phải đã kết thúc từ lâu rồi sao, tội phạm chỉ có một mình cô ấy, cả nhà bác đều không biết gì, chúng cháu đã điều tra xong từ lâu rồi. Ai đến nhà bác phá nhà, đánh người?”
Bà mẹ chồng vừa khóc vừa kể: “Nhà họ Giang, nhà họ Lý cứ vài hôm lại cho người đến, đánh cả thằng cháu bốn tuổi nhà tôi, tôi… tôi…” Bà cụ đã khóc nghẹn không thành tiếng.
Vương Các Đông vừa kinh ngạc vừa giận, vội hỏi: “Sau vụ án của Cam Giai Ninh, người nhà Giang Bình và nhà Lý Cương nhiều lần đến nhà bác quấy nhiễu ạ?”
Bà mẹ chồng vừa khóc vừa gật đầu.
Vương Các Đông quay đầu nhìn Lâm Kiệt: “Chuyện này cậu có biết không?”
Lâm Kiệt lắc đầu: “Em không biết, cũng không thấy bên dưới nói.”
Vương Các Đông quay sang an ủi bà mẹ chồng, cuối cùng bà cụ cũng thôi khóc, anh nói: “Cháu thật sự xin lỗi, việc nhà họ Giang, nhà họ Lý đến làm phiền nhà bác, bên Sở Công an huyện chúng cháu không hề biết, nếu biết sớm, cháu chắc chắn đã đứng ra xử lý cho bác. Thế tại sao lúc nhà họ Giang, nhà họ Lý đến làm phiền, bác không báo cảnh sát?”
Bà mẹ chồng nghẹn ngào nói: “Báo rồi, công an thị trấn mặc kệ, cảnh sát ở ngay bên cạnh khoanh tay đứng nhìn họ đánh cháu tôi.”
Vương Các Đông đập mạnh tay xuống bàn: “Lại còn có chuyện như thế! Công an thị trấn là Phạm Trường Căn quản đúng không?”
Lâm Kiệt đáp: “Vâng, khu vực huyện thành đều thuộc quyền quản lý của Phạm Trường Căn, chắc là công an thị trấn quen thân với cả nhà họ Giang và nhà họ Lý, chuyện này cũng không tiện can thiệp.”
”Hừ!” Vẻ mặt Vương Các Đông vô cùng tức giận, “Cái gì là không tiện can thiệp, chắc chắn là ý của thằng chó chết Phạm Trường Căn! Lũ súc sinh làm càn, nếu lần nào làm càn cũng bị bắt, đám người nhà chó chết ấy còn dám đến quấy nhiễu không?”
Lâm Kiệt nói nhỏ: “Người nhà của họ đều là những người trong chính quyền, có quan hệ cả.”
”Chết tiệt, người của chính quyền thì sao? Cái thằng Phạm Trường Căn mà không quản được, sao không báo lên Sở Công an huyện, mẹ kiếp, tôi cho bắt tuốt cả lũ đó về!”
Lâm Kiệt ở bên cạnh không dám lên tiếng, cậu ta biết sếp mình rất nóng tính, thực sự là một vị quan tốt hiếm có, cậu ta và đám cảnh sát trong đội Trinh sát hình sự mặc dù cũng là những người lươn lẹo, nhưng vẫn thực lòng cảm phục nhân cách của Vương Các Đông. Tính cách của Vương Các Đông đúng là rất dễ làm mất lòng người khác, nên mấy năm trước bị điều từ huyện khác đến huyện Kim phụ trách đội Trinh sát hình sự. Mấy năm nay thành tích phá án của Vương Các Đông rất đáng nể nhưng mãi vẫn không được thăng chức, cũng bởi vì anh không có quan hệ ở bên trên. Nghiệp vụ điều tra hình sự của anh rất vững, từ khi làm cảnh sát đến giờ đã hai lần được Bộ Công an biểu dương, cả lãnh đạo tỉnh cũng đánh giá cao trình độ nghiệp vụ của anh, nhưng lãnh đạo cho rằng anh không giỏi quản lý nhân viên, cho nên cứ để anh phụ trách công tác nghiệp vụ cụ thể bên điều tra hình sự mãi. Nếu không phải là anh có năng lực nghiệp vụ nổi bật, hơn nữa con người lại rất chính trực, không có vết đen gì, lại có một loạt bạn học cũ cùng làm cảnh sát ủng hộ, chưa biết chừng đã bị dìm xuống từ lâu.
Mặc dù nổi giận, nhưng Vương Các Đông hoàn toàn không có khả năng xử lý Phạm Trường Căn, sau khi hít thở sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, anh bỗng hiểu ra một việc.
Cả nhà họ Lý bị giết, rất có khả năng hung thủ gây án nhằm mục đích báo thù vì họ hàng nhà Lý Cương đến tận nhà ức hiếp nhà họ Hà!
Vì Lý Cương không hề can hệ gì đến vụ Hà Kiến Sinh, chẳng qua Lý Cương kiêm nhiệm quản lý cả trật tự an ninh thị trấn, nên ông ta chịu trách nhiệm chủ trì việc thương lượng sau khi Hà Kiến Sinh chết, vì thế mới bị chết trong vụ nổ của Cam Giai Ninh. Hung thủ chỉ cần hỏi han tìm hiểu một chút là biết ngay Lý Cương không liên quan gì đến cái chết của Cam Giai Ninh. Nhưng hung thủ vẫn tàn nhẫn giết hại cả nhà Lý Cương, theo như phong cách thận trọng tỉ mỉ đến từng chi tiết của hung thủ, trước khi gây án, hắn nhất định đã hỏi han tìm hiểu qua nhiều phương diện, hẳn cũng biết mối liên quan trong đó.
Chỉ có cách giải thích duy nhất là khi họ hàng nhà Lý Cương đến nhà họ Hà quấy rối, hung thủ đã nhìn thấy!
Vương Các Đông bỗng hiểu ra, một mối nghi vấn trong lòng đã được giải đáp, đồng thời anh cũng thầm buông một tiếng thở dài, anh có thể tưởng tượng ra phong cách của người nhà Lý Cương, khi đến ức hiếp nhà họ Hà, bọn họ sẽ dùng những thủ đoạn ác độc nào.
Đúng lúc đó, toàn bộ sự việc đã lọt vào tầm mắt của hung thủ.
Bạn có thể nói là Diêu Tố Nguyệt và Lý Khởi Minh bị oan, vì nếu Cam Giai Ninh không gây ra vụ nổ khiến Lý Cương bị chết, nhà họ Lý cũng sẽ không đến tận nơi ức hiếp nhà họ Hà.
Bạn cũng có thể nói họ không hề chết oan, phá nhà, đánh người, đến cả đứa bé mới lên bốn cũng không tha, mà theo như lời của mẹ Hà Kiến Sinh, cứ vài ba hôm họ lại đến một lần, có thể thấy hành động trả thù cho thỏa cơn hận này thực sự quá đáng quá.
Hung thủ đã vì Cam Giai Ninh mà tàn nhẫn giết chết Vương Lệ Cầm và Giang Tiểu Binh, làm sao có thể bỏ qua Diêu Tố Nguyệt và Lý Khởi Minh?
Trong đầu Vương Các Đông đã có nhiều manh mối và suy nghĩ hơn.