Ti vi đang chiếu một bộ phim gia đình, mẹ chồng nàng dâu gì đó.
Đang chiếu tới đoạn nữ chính nghi ngờ chồng mình **, giọng nói của nữ chính có hơi the thé, cũng may mở tiếng không quá lớn, nếu không đúng là chẳng khác gì tra tấn lỗ tai.
Giang Tùy ngồi bên cạnh giường, một tay vuốt ve móc khóa chim cánh cụt nhỏ.
Hai năm rồi, cô vẫn giữ lại, sau khi tốt nghiệp cấp ba liền tháo từ cặp cũ ra, sau đó treo sang thành móc chìa khóa, cứ vài hôm lại lấy ra giặt rồi phơi khô một lần.
Nhúm lông trên đầu gần như đã rụng gần hết, sau này Châu Trì lại mua tặng cô nhiều đồ trang trí nho nhỏ khác, nhưng Giang Tùy vẫn không nỡ vứt đi.
Món quà đầu tiên, ý nghĩa luôn luôn có sự đặc biệt, mỗi khi nghĩ lại đều cảm thấy ấm áp.
Châu Trì nhìn Giang Tùy một cái, bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, một bên xem ti vi, một bên lau khô nước trên người.
Động tác của cậu vô cùng tự nhiên, không hề có chút xấu hổ, như thể không hề để tâm đến nửa người trên còn đang để trần.
Không giống trước đây, lúc hai người vừa mới quen biết, vẫn còn xa lạ, lúc mới tắm xong bị cô vô tình nhìn thấy vài giây, cậu phát hiện liền lập tức mặc quần áo, làm như bị cô nhìn thấy vài giây vừa rồi là thiệt thòi lắm không bằng.
Nhịp tim Giang Tùy đập nhanh vài nhịp, trong lòng có chút khẩn trương, lại có chút cảm giác không giải thích được.
Cô nghĩ, bởi vì bọn họ đã rất quen thuộc rồi, cũng đã gần gũi hơn, cho nên cậu mới có thể thoải mái như vậy?
Nói cách khác, chính là cậu cũng rất tin tưởng cô.
Châu Trì lau khô người, vẫn không mặc áo, lại tiếp tục lau tóc.
"Phim này sao em?" Cậu quay mặt lại hỏi Giang Tùy, mái tóc đen nhánh vẫn còn ướt, khuôn mặt rất sạch sẽ.
"Chắc là người lớn thích xem." Giang Tùy trả lời một câu, vô thức quay đầu, nhìn đến phần ngực trần của cậu, ánh mắt liền không biết phải đặt chỗ nào, đành phải cúi xuống.
Cái cúi đầu này có vẻ lại càng tồi tệ hơn, bởi vì Châu Trì mặc một cái quần thể thao, dây chun trên thắt lưng lỏng lẻo, bị cậu mặc trễ xuống, Giang Tùy vừa vặn nhìn thấy vòng eo của cậu.
Đến thời điểm này, Giang Tùy vẫn chưa hiểu đường nét chỗ đó gọi là gì.
Châu Trì mười chín tuổi, cậu không phải cố ý tập thể hình, có điều lại thích thể dục vận động, đánh bóng rất thường xuyên, cho nên cơ thể không phải dạng vạm vỡ, nhưng nhìn cũng rất tốt, không có mỡ thừa, cơ bụng giống như tự nhiên đã có vậy.
Giang Tùy nghĩ nghĩ một hồi, mặt lại đỏ lên.
Không biết cậu còn làm cái gì mà không chịu mặc quần áo lên cho tử tế, giống y như một đứa trẻ cẩu thả vậy.
"Anh mau mặc áo vào đi, cẩn thận cảm lạnh bây giờ."
"Không phải có máy sưởi sao, tí anh mặc." Châu Trì nói một câu.
"..."
Giang Tùy không biết phải nói gì mới được, khuôn mặt vẫn đỏ lên quay sang nhìn cậu, nghĩ: "Anh cứ như này để bị em nhìn hết sạch thì cũng không trách được em."
Châu Trì nhìn cô: "Sao thế?"
Giang Tùy không nói gì, bởi vì điện thoại của cô vừa lúc rung lên.
Trình Dĩnh gửi cho cô một tin nhắn: "Vì thế nên hôm nay không quay về?"
Giang Tùy nhắn lại một câu: "Ừm, trưa nay mình có mua một cái bánh, còn để trên bàn đó, cậu lấy ăn đi."
Lúc cô vừa mới gửi tin trả lời, Châu Trì quay sang nhìn: "Bạn cùng phòng em à?"
"Vâng." Giang Tùy nói, "Hỏi em có phải hôm nay không về phòng không, chắc là sợ em đi đâu mất." Cô mỉm cười, sau đó nhắn qua nhắn lại với Trình Dĩnh vài tin.
Lúc quay lại nhìn, phát hiện Châu Trì đã yên vị trên giường, trên người đã mặc một chiếc áo Tshirt màu xám.
Cậu dựa người lên đầu giường.
"Em cũng đi tắm đi." Cậu nói.
Giang Tùy gật gật đầu, cởi áo len ra, bên trong cô mặc một chiếc áo phông tay ngắn, trên ngực có in hình một quả dâu tây.
Cô lấy túi quần áo từ trong cặp sách ra, đặt túi đồ dưỡng da lên bàn cạnh giường, chỉ lấy ra chai sữa tắm, sau đó mang túi vào nhà vệ sinh.
Trên bồn rửa vẫn còn quần áo của Châu Trì vừa mới thay, đồ lót để phía dưới, áo Tshirt đè lên.
Giang Tùy liếc một cái, sau đó bỏ quần áo của mình sang một bên, cởi quần áo bắt đầu tắm gội.
Dầu gội ở khách sạn mùi thơm rất hắc, cũng không phải tốt gì nhưng Giang Tùy cũng không để ý lắm, vẫn lấy dùng.
Con gái tắm có chút chậm rãi.
Châu Trì cũng biết, cho nên cậu cũng không vội vàng, ngồi trên giường đợi, trên tivi phim vẫn đang chiếu, nhưng cậu cũng lười xem, liền lấy điện thoại ra chơi game một lúc. Khoảng nửa giờ sau, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên.
Giang Tùy đứng ở cửa phòng tắm, mặc một bộ đồ ngủ, quần tới đầu gối, áo ngắn tay, trên cổ còn đính một đoạn ren nhỏ.
Ở trong phòng cảm thấy hơi nóng, do đó cô không mặc bộ đồ mùa đông nữa, mà thay vào là một cái áo ngắn tay.
Cô nghiêng người sang một bên, đứng cạnh tủ ở cửa để sấy tóc. Lúc quay đầu lại thấy cái nhìn của cậu liền mỉm cười, làn da trắng trong suốt, đôi môi đỏ hồng.
Giang Tùy hình như cao hơn, nhìn cả người đều rất mảnh mai, eo thon gọn, nhìn đến ngực mới cảm thấy nhô lên một chút.
Châu Trì lặng lẽ nhìn, yết hầu khẽ động.
Giang Tùy sấy tóc xong, đi qua giường, lấy một ít kem khô da thoa lên mặt, sau đó mở chăn ra, ngồi xuống cạnh Châu Trì.
Châu Trì vẫn đang cầm điện thoại trong tay, chơi một trò chơi nhỏ.
Giang Tùy cúi xuống nhìn, Châu Trì đưa điện thoại cho cô: "Cho em chơi nè."
Cậu với tay ôm cô lại.
Giang Tùy dựa vào lòng cậu, cầm lấy điện thoại ấn ấn một hồi, không mấy thành thục, mới một chút đã chết vài lần.
Cô xấu hổ ngẩng đầu lên cười cười: "Em chơi dở quá."
"Để anh giúp em." Cậu nắm một tay cô, ngón tay cái di chuyển trên điện thoại, mỗi một động tác đều nhanh chóng ổn định, rất nhanh đã giúp cô chiến thắng trò chơi.
Giang Tùy rất vui vẻ, lại cười: "Thắng rồi."
Lúc cô quay đầu lại, mái tóc liền lướt qua mặt Châu Trì, rất thơm.
Không biết dùng loại sữa tắm gì, mà trên cơ thể lưu lại mùi hương nhè nhẹ.
Châu Trì cảm thấy cô cứ ngọ nguậy như này, thật mẹ nó nhịn không nổi. Cậu mím mín môi, muốn phân tán sự chú ý, vì thế lại giúp cô đánh thêm một ván, vẫn như cũ chiến thắng.
"Anh lợi hại quá đi." Cô túm cánh tay cậu lắc lắc, ánh mắt sáng lên, cảm giác rất thán phục.
Châu Trì nhàn nhạt hỏi: "Thưởng cho anh thế nào?"
Ah.
Giang Tùy ngẩn người.
Mái tóc cô đã gần khô, xõa mềm mại trên vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bị câu hỏi của cậu làm cho rất lúng túng.
Châu Trì trong lòng tự mắng chính mình một câu, vươn tay ra kéo cô lại, đặt cô nằm trên giường, sau đó liền cúi xuống hôn, hôn một lúc sau đã cảm thấy không đủ thỏa mãn.
Đại khái từ hôm nhìn thấy bức ảnh đó của cô, cậu đã tự mình phát tiết vài lần, lần nào cũng đều cảm thấy không đủ.
Xa xôi thiên sơn vạn thủy, ôm cũng chẳng được ôm, nhịn thật con mẹ nó khó chịu.
Cậu đường đường là một người có bạn gái, mà so với lũ cẩu độc thân cùng phòng còn khổ sở hơn.
Ở tuổi mười chín mà nói, chuyện như thế này, không phải không thể.
Chỉ cần hôn thôi, đã nảy sinh phản ứng, còn là phản ứng mãnh liệt vô cùng.
Trướng rất khó chịu.
Khuôn mặt cậu vùi sâu vào gáy giang Tùy, ở bên cạnh tai cô thở hổn hển, thanh âm mơ hồ: "A Tùy..."
"Ừm." Đáp lại một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
Cô hiển nhiên cũng cảm thấy được, lấy tay đẩy đẩy cậu ra.
"Châu Trì..."
Cậu không nói gì, hơi thở trầm thấp, tựa hồ không thể kiểm soát được phần đang cọ xát trên đùi cô, lòng bàn tay cũng khẽ chạm tới ngực Giang Tùy.
Cơ thể trong lòng hơi run lên một chút, yết hầu của Châu Trì cuộn lên, cảm thấy bản thân rất vô lại.
"Đừng sợ, anh không làm gì đâu."
Giang Tùy còn quá nhỏ, lại vẫn còn ngây thơ.
Cậu có nhịn đến chết cũng không thể cầm thú như vậy được.
Trên eo vẫn còn bị vật cứng tì vào, Giang Tùy không phải không hiểu gì, hồi trước cô cũng đã từng đọc qua mấy loại tiểu thuyết, thỉnh thoảng trong đó cũng sẽ có loại tình tiết như này, rất khó hiểu, nhưng kết hợp với tình hình hiện tại, cô cũng mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Cô có hơi sợ hãi, kháng cự theo bản năng, nhưng không nỡ dùng sức đẩy cậu ra, bởi rõ ràng nhìn thấy cậu không hề dễ chịu, trán đã đổ mồ hôi.
Qua một lúc, Châu Trì thực sự không động đậy.
Giang Tùy trong lòng liền mềm ra, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu: "Anh khó chịu lắm à?"
"Ừm, một chút."
Châu Trì kiềm chế, giọng nói hơi đứt quãng.
Giang Tùy nhỏ giọng hỏi: "Có nghiêm trọng không?"
"Không sao." Cậu chống khuỷu tay đứng dậy, hôn lên má cô: "Anh đi vào phòng tắm."
Giang Tùy nhỏ giọng ừ một tiếng.
Cậu đi vào phòng tắm làm gì, cô đại khái có thể đoán được, mặt đỏ lên, đầu vùi vào trong gối.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, chắc tầm khoảng mười lăm phút, cũng có thể lâu hơn, Châu Trì mới đi ra, lại ôm cô nằm trên giường một lần nữa.
Lần này cậu rất đoan trang, không hề làm gì cả.
Giang Tùy cũng không nói gì.
Qua một lúc sau, Châu Trì thì thầm: "Vừa rồi như vậy, em có ghét anh không?"
"...Không có."
Hồi tưởng lại lúc cậu mới đè lên người cô, phản ứng lúc đó đúng là có hơi dọa người một chút, nhưng lại có một số cảm xúc kỳ quái không nói thành lời.
Giang Tùy nghĩ, có lẽ vì mình thích cậu, cho nên cậu đụng chạm, cô cũng không chán ghét, chỉ là có chút không quen, lại hơi sợ nữa.
"Vừa rồi anh khó chịu lắm đúng không?"
Châu Trì ừm một tiếng: "Không thoải mái lắm." Cậu tùy tiện nói: "Con trai đều như vậy."
Giang Tùy: "Phải không?"
"Ừm, lúc ôm người mình thích, sẽ không thể kiểm soát được."
Giang Tùy không trả lời, đầu gối lên ngực cậu.
Một lúc sau, mới thấp giọng nói: "Em cũng thích anh."
Hết chương 47.