- Mẹ…mẹ bình tĩnh ở đây chờ con, con đến chỗ lễ tiệc xem thế nào – Anh chấn an mẹ nó rồi cấp tốc cùng trợ lý Kim bước ra xe
….
- Trời ơi, con tôi, sao con khổ thế này – Mẹ nó đau khổ khóc đến ngã bệch xuống đất
…
Nó trầm tư đưa mắt nhìn quang cảnh cứ vụt lướt qua lòe nhòe, tâm trí phiêu lãng bỏ tận nơi đâu… Nó ngước nhìn bầu trời cao… Hôm nay là ngày anh đi… cũng là ngày nó chấm dứt tất cả… Chỉ bây giờ thôi… lúc này thôi… cho nó nghĩ về anh lần nữa… nghĩ về anh… 1 giọt nước mắt lặn lẽ rơi xuống…
…….
…..
….
Phi trường rộng lớn kẻ đến người đi, luyến tiếc đưa tiễn, chia tay xum vầy hàng loạt cảnh tượng… Trong đám đông hỗn tạp… 1 dáng người cao ráo đẹp đẽ, từng tấc thịt trên người vừa chuẩn ko dư ko thừa dù 1 li…nhưng trông anh thật cô đơn, tản mát trên người 1 nỗi buồn đau khổ khó tả, dù chiếc kính râm đen che đi khuôn mặt cùng chiếc mũ đội sụp nhưng ko giấu hết đc nét bi đát trên khuôn mặt anh… Anh quyết định ra đi…đi để quên 1 người con gái… người con gái anh lần đầu rung động và yêu rất nhiều… đi…đi để quên… để vơi niềm đau trong lòng… Anh sẽ ra đi…
…Ring… ring…
Ken nhẹ nhấc điện thoại, lòng 1 nỗi vấn vương ko dứt khẽ đánh 1 tiếng thở dài não nề…
- Quản Lý, sao anh chưa đến… 1h nữa máy bay cất cánh rồi đấy…
- Ken, tôi đang ở buỗi lễ đính hôn để gửi quà như cậu bảo… nhưng hình như xảy ra chuyện rồi…
Một tiếng “thịch” chấn động cả người anh, toàn thần như bị 1 dòng điện lướt qua tê cứng… cảm giác báo hiệu cho anh có chuyện ko hay đã xảy ra
- Tôi vừa đến thì thấy mọi người đang nháo nhào, tìm đến trợ lý của Jun thì biết… Boo đã mất tích, hình như bị bắt cóc…
Chiếc va ly từ tay ra rơi xuống đất vang 1 tiếng “huỵch” khô khốc, ánh mắt trầm dại, người sét đánh 1 lúc ngây dại…
- Alo…Ken…Ken…cậu còn ở đó ko?
Ko một dấu hiệu có người đang nghe nhưng cũng ko có dấu hiệu đã tắt cuộc gọi, chỉ nghe tiếng gió vù vù qua đt… Quản lý Hiro đủ hiểu tình hình mà cúp máy… Ken lao như điên chạy ra khỏi sân bay… Thô bạo chặn lấy 1 chiếc taxi… anh nói địa chỉ nơi cử hành lễ đính hôn mà như muốn ăn tươi nuốt sống người tái xế… anh chàng tài xế đáng thương cũng vì khí thế của Ken làm cho hoảng loạn, tay chân cuống cuồng nhấn ga chạy như bay…
…..
….
…
- Trợ lý Kim, đã tìm đc Boo chưa? – Jun phóng đến buổi lễ, hiển nhiên ko hề có nó ở đây, mặc dù suốt dọc đường đi anh đã ko thôi cầu nguyện rằng khi anh đến sẽ gặp đc nó… sự thật hiện tại khiến lòng anh nóng như lửa đốt…
- Vẫn chưa, tôi đang cho người đi điều tra chiếc xe đến rước tiểu thư, hình như gần đó có người nhìn thấy bảng số xe… Chúng ta sẽ mau chóng tìm ra thôi – Trợ lý Kim mặt cũng ko kém phần hoang mang lo lắng tỉ mỉ báo cáo tình hình
Jun nhay thái dương cố chấn tĩnh chính mình… xác định tình hình hiện tại, cố bình tĩnh nhất suy xét, nhưng tâm trí dường như ko 1 mảnh yên tỉnh… lúc này trong đầu anh chỉ biết đến an nguy của nó… Rốt cuộc ai đã làm việc này… kẻ thù của anh cũng ko phải ko có nếu như ko muốn nói là nhiều, nhưng ko ngờ lại nhắm vào nó… anh thật sự rất hối hận, chỉ cần bây giờ nó bình an trở về… anh thề sẽ làm tất cả, ngay cả việc từ bỏ nó… chỉ cần nó an toàn trở về…
…Rầm…
Một tiếng cửa mở thô bạo vang lên thu hút lực chú y của mọi người… Chưa kịp định hình… 1 thân người như điên lao vào… chỉ sau khi nghe 1 tiếng…
…bốp…
Người Jun ngã xuống đỗ vật trên nền nhà… cả hội trường lúc này mới định hình đc Ken đang 1 thân như lửa cháy, ánh mắt sắc hơn dao đang chăm chăm xả vào Jun như muốn bóp vụn…
- Đồ khốn… tao đã tôn trọng để cho Boo đến bên mày, rốt cuộc, mày đã làm cái gì hả?… – Anh hét lên như mãnh thú đang giận dữ gầm lên
…Bốp…
Lại 1 tiếng mạnh mẽ vang lên… trong nháy mắt, Ken lại đấm thẳng vào Jun thêm 1 cái nữa ko thương tiếc… Jun bất động… để cho Ken đánh anh… Ken nói phải…rốt cuộc anh đã làm gì… đến cả người con gái mình yêu thương cũng ko thể bảo vệ nổi… còn chính tay mình làm cô ấy tổn thương tột cùng… anh đáng bị đánh…
- Ken, bình tĩnh lại đi, việc quan trọng bây giờ là tìm cho ra Boo – Quản lý Hiro chạy đến ngăn anh lại nhắc nhở điều quan trọng hiện giờ là cấp thiết đi tìm nó trước khi có chuyện gì xảy ra…
Ken tức giận buông lỏng nắm đấm đang vừa giơ lên định tặng thêm vào mặt Jun, thô bạo hất thẳng cổ áo Jun ra mạnh bạo… Đôi mắt sát thương ko ngừng băm vằm Jun ra, hàm răng nghiến vào nhau muốn vỡ vụn… Kiềm nén lại cảm xúc, anh quay lưng bước đi mạnh mẽ rời khỏi hội trường xông ra xe cùng Hiro…
- Giám đốc, ngài ko sao chứ – Quản lý kim đến đỡ lấy anh đang ngồi thất thần dưới đất… ánh mắt đau khổ xám như tầng mây bão xé tan lòng tự trọng, ích kỷ, ngu ngốc của mình ra chảy dài 1 giọt nước trong suốt rơi xuống nền đất lạnh…
…
Nó vẫn ngẩn ngơ như kẻ mất hồn ngồi trên xe mà ko hay biết điều khác thường đang xảy ra… Đến lúc này, thu lại sũy nghĩ, nó mới chợt nhận ra, hình như xe đã đi gần hơn 1h, đã trễ mất buổi lễ đính hôn… quang cảnh bên đường cũng trở nên xa lạ, nhà cửa bắt đầu thưa thớt… hình như xe đang chạy ra khỏi thành phồ, hướng đến ngoại ô chạy mãi…
- Khoan đã… Hình như anh đi nhằm đường rồi…
- Ko nhầm đâu tiểu thư – phía trên người tài xế đeo chiếc kíh râm đen che khuất gương mặt mỉm cười ôn tồn đáp
- Nhưng đây ko phải đường đến nơi tổ chức lễ – Nó cảm thấy 1 nhiệt lạnh chạy dọc cơ thể…bàn tay ko biết từ bao giờ đã đổ mồ hôi đến ẩm ướt, lạnh buốt, da đầu cũng căng ra…
- Đúng… bởi vì hôm nay cô sẽ ko thể đính hôn – Tên tài xế cười cợt nói
- Sao? Rốt cuộc các người là ai? Tôi đang đi đâu? – Nó chấn động mạnh, trái tim bé nhỏ hoảng hốt tột cùng…
- Chúng ta sắp đến rồi, cô sẽ biết ngay thôi – Hắn vẫn cợt nhã chơi đùa thần kinh đang sợ hãi sắp phát điên của nó…
Chiếc xe quẹo cua thẳng tắp chạy vào 1 khu nhà kho công nghiệp bả hoang rồi dừng lại… nó sợ hãi run rẩy, nước mắt đọng ở khóe… chỉ biết khi xe vừa dừng lại, nó đã bị 2 gã cao to lôi tuột khỏi xe…
…
…Huỵch…
Hai tên cao to ko thương tiếc ném thẳng nó xuống đất, rồi đến đóng cánh cửa kho lại… Nó lồm cồm ngồi dậy, xoa chiếc đầu bị va đập đau đớn đến nhăn nhó mặt mày… Những cái đèn trong kho lần lượt sáng lên, từ trong bóng tối, 2 dáng người đang chiễm chệ ngồi vắt chân nhìn nó thâm hiểm… tổng cộng 4 gã đàn ông lần lượt lui ra đứng phía sau người đó… Chắc chắn đây là kẻ chủ mưu… Nó nặng nề ngước nhìn 2 kẻ đang ngạo nghễ nhìn nó đầy căm hận…Đó…đó ko phải là…
- Cô…cô là…Milan… – Nó lắp bắp ko nên lời, lòng hoảng 1 tảng lớn
- Xem ra mày vẫn còn nhớ – Milan nhếch miệng cười thâm hiểm hướng về nó căm thù vung chân đá 1 cái mạnh bạo…
Chỉ 1 tiếng “bốp” vang lên, thân người nhỏ bé của nó bật ra sau đổ nhào, từ ngực truyền đến 1 cơn đau mãnh liệt…Nó khó khăn ôm lấy ngực, khóe mắt chảy dài 2 dòng lệ, môi dưới bị cắn sâu thâm tím… Nó cố gắng tìm 1 chút tỉnh tảo, thở dốc toàn lực 1 cách vất vả… Đúng lúc… thân ảnh thứ 2 từ trong tối bước ra… Đôi mắt nó căng lên quên cả đau đớn…
- Cô… tại sao lại là cô? – Milan đã là 1 sự ngạc nhiên lớn đối với nó… nhưng ko ngờ… nó ko thể tin… ko thể tin đc… sao lại có thể là…