Giang Trì cảm ơn đạo diễn, ngồi trên sofa tĩnh tâm một lúc.
Có một điểm cậu nghĩ mãi không ra, dù công ty phá cho mình phải bỏ nghề cũng chẳng được lợi lộc gì, sao lại muốn lưỡng bại câu thương với mình chứ?
Giang Trì tự biết mình không phải tai to mặt lớn có thế lực chống lưng, nhưng dù sao cũng đang nổi, vào thời điểm hết hợp đồng mà trở mặt hoàn toàn với mình, sau này ai đi đường nấy, không sợ tương lai mình kiếm chuyện lại sao?
Tuy Giải Trí Thế Kỷ không phải công ty lớn, nhưng vẫn có đủ các phòng ban cần có, phòng tổ chức phòng quan hệ xã hội và các cấp cao nắm quyền quyết định đều không ngu ngốc, chữ lợi làm đầu, dù trước đây mình từng vi phạm hợp đồng gây bất lợi cho công ty, nhưng tài đức gì đủ khiến công ty liều mạng phá mình chứ?
Không hợp lý…
Giang Trì vừa cố bình tĩnh suy nghĩ nội tình trong chuyện này vừa không khống chế được đầu mình nghĩ đến Diệp Lan.
Điện thoại của cậu rung, vẫn là số lạ lúc nãy, anh ta nhắn tin cho Giang Trì:
Mới nhận được tin, bọn họ đã liên lạc với công ty truyền thông bên ngoài rồi, nghe nói sắp họp báo, cậu… tự giữ lấy mình.
Giang Trì đã nghe nói về chiêu thức này từ lâu, nghề nào mánh nấy, khi giám đốc công ty muốn lăng xê hay nhấn chìm ai, mà hệ thống quan hệ xã hội của mình không được hoàn thiện sẽ xem đó như một dự án giao cho công ty truyền thông chuyên nghiệp xử lý.
Hiện tại đã có các thành phần chuyên nghiệp để soạn trước bản thảo chu toàn, có thể khéo léo thông qua lực lượng mạng của các công ty truyền thông hình thành gợn sóng có quy mô, xác định phương hướng của làn sóng dư luận đầu tiên.
Sắp bị bôi đen tập thể rồi, Giang Trì siết chặt di động, trong đầu chỉ toàn Diệp Lan.
Rốt cuộc vẫn không giấu được…
Anh ấy sẽ tin chứ?
Mới hôm qua trên đường đưa Diệp Lan về thôi, Giang Trì còn thầm nghĩ, có phải Diệp Lan đã bắt đầu thích mình một chút rồi không.
Nếu Diệp Lan tin, nếu anh ấy tin…
Giang Trì lấy gói thuốc ra, châm một điếu rít vài hơi.
Cậu vô thức xoa lên eo, hít sâu, ép mình tạm thời quên Diệp Lan đi.
Chuyện này mà không xử lý ổn thỏa, đừng nói Diệp Lan có tin không, sau này cả cơ hội gặp được Diệp Lan để giải thích cũng không có.
Giang Trì hút hết một điếu, gọi cho phía chương trình thực tế.
Giang Trì không nhắc chuyện ở công ty, chỉ nói gần đây mình bận quay phim muốn hỏi lịch trình của chương trình thực tế.
Đạo diễn phụ trách Giang Trì vội hỏi han sức khỏe, dặn cậu nghỉ ngơi, rồi nói chương trình sắp được cấp phép rồi, có tin tức sẽ liên lạc ngay.
Sau khi cúp máy cậu lại châm thuốc, ngẫm kĩ, cảm thấy có gì đó không ổn.
Bên chương trình thực tế dường như không hay biết gì chuyện này, tuy cậu đã kí hợp đồng mùa đầu tiên, nhưng chưa bắt đầu quảng bá, nếu mình có tin đồn không hay, phía sản xuất hoàn toàn có thể phòng tránh tổn thất, dựa theo quy định trên hợp đồng, dùng lý do “tin tức và tin đồn ảnh hưởng đến chương trình” để cắt cậu khỏi chương trình.
Nếu vậy, công ty mình sẽ mất một khoản thù lao lớn.
Công ty thật sự nỡ bỏ số tiền ấy à?
Có muốn bôi đen mình, thì cũng nên chờ sau khi chương trình bắt đầu quay, để chương trình không thể không chi trả rồi làm mà.
Cả tiền cũng không lấy, công ty điên à?
Giang Trì lẳng lặng hút thuốc, vừa phân tâm là lại nghĩ đến Diệp Lan.
“Phù…”
Giang Trì day mạnh sống mũi.
Giang Trì đứng lên, thay đồ, định đến công ty một chuyến.
Vừa định ra cửa thì điện thoại reo.
Lại là số lạ.
Giang Trì còn tưởng là nhân viên cấp cao kia, nghe máy.
“Cậu về đoàn phim chưa?” Cảnh Thiên hạ giọng, “Đang ở Bắc Kinh hả?”
Giang Trì ngạc nhiên, gật đầu, “Dạ, sao vậy anh?”
“Anh, anh…” Giọng Cảnh Thiên nhỏ tới không thể nhỏ hơn, “Gặp nhau rồi nói, anh không tiện đến nhà cậu, cậu cũng đừng tới chỗ anh, lát nữa anh gửi địa chỉ một nhà hàng kín đáo cho cậu, gặp mặt rồi nói.”
Giang Trì do dự vài giây rồi gật đầu, “Dạ.”
Một nhà hàng trên đường Vượng Tây, đồ ăn đã mắc lại còn dành riêng cho hội viên, ngày làm việc hay ngày nghỉ trong nhà hàng đều vắng người.
Vắng người thì tốt hơn, dễ nói chuyện, nhân viên ở đây toàn bộ là người Ý, Cảnh Thiên nghĩ chắc bọn họ nghe không hiểu gì đâu.
Trong lòng Giang Trì có cả đống chuyện chờ giải quyết, không khách sáo với Cảnh Thiên nổi, nói thẳng: “Anh Cảnh… Hôm nay em phải vào công ty một chuyến, thời gian rất gấp, có chuyện gì chúng ta cứ…”
“Anh biết anh biết.” Cảnh Thiên lau mồ hôi, nói nhỏ: “Cậu đến công ty tuyệt dốid đừng nhắc anh đã tìm cậu, hôm nay anh cũng điên rồi mới hẹn cậu ra.”
Giang Trì chợt hiểu, “Anh biết chuyện bên công ty?”
“Vốn dĩ không biết.” Cảnh Thiên uống nước chanh, giọng run run, “Sáng sớm nay, một sếp trong công ty gọi cho anh, đòi ảnh chụp riêng của cậu.”
Giang Trì nhíu mày.
“Ban đầu anh không hiểu, còn tưởng bọn họ định chuẩn bị trước cho bài giải thích khi hết hợp đồng, nên gửi đại vài tấm.” Cảnh Thiên hạ giọng, “Nhưng vừa gửi được không lâu thì bọn họ lại liên lạc, hỏi có ảnh cậu chụp chung với người khác không, lúc đó anh mới thấy không ổn.”
Giang Trì như có dự cảm, hạ giọng: “Ảnh em với Diệp Lan?”
Cảnh Thiên nuốt nước bọt, gật đầu.
Bàn tay phải Giang Trì đặt trên đùi nắm chặt, rồi lại buông lỏng.
“Bọn họ không sợ đắc tội Diệp Lan?” Giang Trì thật lòng không hiểu công ty mình đang làm gì nữa, “Bọn họ điên rồi à?”
“Bọn họ không điên.” Cảnh Thiên nhìn Giang Trì, “Do tự bản thân Diệp ảnh đế suy nghĩ quá đơn giản thôi, cậu ấy muốn kí là kí, cậu muốn đi là đi à?”
“Giang Trì… Cậu tự nghĩ xem, hiện tại một năm cậu kiếm được cho công ty bao nhiêu tiền, cậu đi như vậy, công ty cam tâm không? Cậu nói không gia hạn hợp đồng, công ty không nói gì, cậu không thấy lạ sao?”
Giang Trì nhíu mày, “Từ nửa năm trước quan hệ giữa em và công ty đã căng thẳng rồi, không giữ em lại cũng bình thường…”
“Ban đầu anh cũng nghĩ vậy!” Cảnh Thiên hối hận, “Sau đó công ty cố ý cho cậu nhận phim và chương trình thực tế cùng lúc, anh còn tưởng là lần cuối để vắt tiền từ cậu, không ngờ… bọn họ căn bản không định thả cậu đi.”
Nếu Cảnh Thiên biết sớm thì đã không bỏ mặc Giang Trì đến hiện tại.
Điện thoại Cảnh Thiên rung, anh ta liếc nhìn, chỉnh im lặng, không dám nghe.
“Hôm nay anh nói mấy chuyện này với cậu… Xem như trả lại tình nghĩa mấy năm nay của cậu đối với anh, sau này lỡ có chuyện gì… Anh cũng đã nhắc trước với cậu rồi, đừng hận anh, cũng đừng để Diệp ảnh đế hiểu lầm anh gây chuyện rồi lại chỉnh anh.” Cảnh Thiên thật sự sợ Diệp Lan rồi, “Lỡ có chuyện thật, cậu phải nhớ rõ, anh đã từng giúp cậu, anh không muốn đắc tội cậu, cũng không thể đắc tội Diệp Lan.”
Khi Giang Trì trầm ngâm gật đầu rồi Cảnh Thiên mới nói tiếp, “Không lâu sau khi cậu trả lời công ty sẽ không gia hạn hợp đồng, công ty bắt đầu đưa tin khắp nơi, gần như tiết lộ cho tất cả công ty giải trí từng liên lạc với cậu, nói cậu đã thỏa thuận với Tinh Quang từ lâu, trước đó chỉ giả vờ giả vịt nói chưa quyết định được để làm giá thôi, để lúc kí hợp đồng được chú ý nhiều hơn.”
Giang Trì lẳng lặng nghe, cuối cùng cũng hiểu tại sao nhiều người biết mình sắp vào Tinh Quang đến thế.
“Thời gian này công ty nhân lúc chúng ta đều không để ý, đã thay cậu đắc tội với không ít người, lý do tại sao thì lát nữa anh nói.”
Cảnh Thiên uống một hớp nước to, đổi giọng, “Hỏi ảnh chụp riêng của cậu và Diệp Lan làm gì, anh chỉ hỏi thăm được tám chín phần, nhưng cũng đủ để đoán ra mười phần.”
“Thật ra khi vừa biết cậu nhận kịch bản Tên khốn, công ty đã định lăng xê mạnh chuyện cậu với Diệp ảnh đế, dắt mũi fan hai bên cấu xé lẫn nhau, sẵn tiện đính kèm hàng, lăng xê cho mấy nghệ sĩ công ty mới kí.” Cảnh Thiên tự thanh minh trước: “Ý này không phải của anh! Không ai muốn đắc tội Diệp ảnh đế, anh lại càng không, lúc phòng kế hoạch đưa ra bản thảo tin này, các sếp ngại cậu và Diệp Lan, không ai đồng ý, nhưng nghe nói cậu muốn đi, bọn họ lập tức phê duyệt.”
“Nhưng đã đổi hướng đưa tin, trước đây chỉ định tung hint, kéo danh tiếng cho công ty, hỗ trợ người mới, bây giờ… lại muốn giật gân hơn, vừa khéo hai người mới quay phim đồng tính, thuận nước đẩy thuyền, nói… Diệp Lan phim giả tình thật.”
Mặt Giang Trì lập tức tái xanh.
“Nói cậu được Diệp Lan buộc đoàn đưa vào, cho nên mới không có thù lao. Trước đây Đồng Nhất Triết bị Diệp ảnh đế đổi, là vì cậu ghen tức hơn thua, lại cảm thấy cậu ta nổi trội hơn mình, cho nên ép Diệp Lan đá cậu ta ra. Đám fan cuồng của Diệp ảnh đế không tầm thường đâu, sẽ không để một nghệ sĩ mới nổi như cậu trở thành vết nhơ của cậu ta, chắc chắn sẽ nói là cậu lăng xê ác ý, fan của cậu nhất định sẽ phản bác, một khi đã điều động được đại đội người hâm mộ, công ty không cần phải thúc đẩy gì nữa, tự nhiên sẽ càng lúc càng lớn thôi.” Cảnh Thiên còn tự thấy đau đầu, “Đăng tin này lên, dám cá người hâm mộ sẽ bảo vệ thần tượng của mình trước, logic không có tác dụng trên mạng… Tin thật tin giả kẹp chung với nhau là sẽ có người tin.”
Giang Trì gật đầu, “Phải… Em cũng gần như tin rồi.”
Sau một trận chiến trên mạng, từ nay mình đừng mơ nhận thù lao nữa, Tinh Quang muốn che chở DIệp Lan cũng không dám kí hợp đồng với mình.
Cảnh Thiên chột dạ nói: “Tính tình Diệp Lan thế nào chứ, nhịn được chuyện có người dám gây chuyện ngay trước mặt mình à? Huống chi, cậu ta còn bảo Tinh Quang kí hợp đồng với cậu, vậy từ nay chuyện của hai người khó mà nói rõ được nữa, ai không biết Tinh Quang là nhà cậu ta?”
“Tin tức tiết lộ trước đó đã thay cậu đắc tội với các công ty khác rồi, chỉ để cậu không còn chỗ nào để đi.”
“Đầu sóng ngọn gió, Tinh Quang không dám kí hợp đồng với cậu nữa, các công ty khác cũng không, cậu chỉ có thể ở lại.” Cảnh Thiên xấu hổ, “Cho nên… ít nhất cậu có thể yên tâm một chuyện, bọn họ có làm thật cũng sẽ không hủy hoại cậu, làm người phải chừa đường lui, sau này còn phải trông cậy cậu kiếm tiền, anh nghe nói… Để an ủi cậu, trong hợp đồng mới sẽ cho cậu tỷ lệ ăn chia tốt nhất, công ty phán đoán… cậu sẽ đồng ý.”
Đầu tiên cắt đứt mọi khả năng của Giang Trì với các công ty khác, rồi đâm mạnh vào Diệp Lan, sau đó lại vỗ về xoa dịu, khiến Giang Trì đã cùng đường không thể không quy phục.
Công ty được cả chì lẫn chài, còn mượn Giang Trì để nhắc những người mới phải thận trọng khi hết hợp đồng, giết gà dọa khỉ.
Giang Trì tâm phục khẩu phục.
Thời gian này cậu bị chuỗi chuyện tốt liên tiếp làm mụ mị, nghĩ quá đơn giản về chuyện kí hợp đồng.
Giang Trì im lặng nhìn ra cửa sổ, không lên tiếng.
Rất hiếm khi Cảnh Thiên thấy Giang Trì biểu hiện thế này, không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, lúng túng nói: “Cậu… cậu đừng giận quá, chuyện không tệ như cậu nghĩ, dù sao công ty cũng muốn giữ cậu lại, anh đã hỏi thử tỉ lệ phần trăm! Cậu được giữ tám mươi phần trăm! Hiện tại cậu đến đâu cũng không được tỉ lệ này đúng không? Có sao nói vậy… Đền bù công ty cho cậu đã đủ thành ý lắm rồi, nếu tỉ lệ đúng là vậy, thì thuộc dạng hiếm thấy trong giới.”
Giang Trì gật nhẹ đầu, “Phải.”
Cảnh Thiên cắn răng, “Đồng ý đi… Cậu đang trong thời kì thăng tiến, tiền đồ vô lượng, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, đừng cạn nghĩ với tương lai của mình.”
Giang Trì xoa eo, nói nhỏ: “Không đâu.”
Không ai lại cạn nghĩ với tương lai của mình.
Không ai lại cạn nghĩ với mộng tưởng của mình.
Chỉ tiếc Cảnh Thiên không biết, với Giang Trì, tương lai và mộng tưởng của cậu, họ Diệp tên Lan.
Ngày đó đã vì anh mà bước chân vào hố sâu này, thì hôm nay em việc gì phải hối tiếc.
Giang Trì ngước mắt, “Em biết rồi… Em đến công ty một chuyến.”