Nhi tỉnh dậy. Cô nhìn mình trong gương, đôi môi nhỏ hơi sưng lên. Cô nhăn mày. Thật là quá đáng. Đêm qua cô đã tưởng như mình không còn thở nổi nữa. Môi cô đâu phải là cái kẹo mút để hắn mặc sức tung hoành! Đúng là một con sói háo sắc. Cô nhanh chóng thay đồ và bước xuống nhà, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Chiếc điện thoại của cô sáng lên. Tin nhắn từ Thiên. Cô nhanh chóng đọc. Cậu rất ít khi nhắn tin, đa phần cậu thường gọi điện
"Anh sáng nay đã đưa Thiên Di về. Cô ấy nói là muốn về sớm"
Chỉ vẻn vẹn từng đó chữ. Thiên đã thông báo. Nhi chưa bao giờ ăn sáng mà không có Thiên. Hôm nay chỉ một mình. Thật là buồn. Chẳng muốn động đũa, cô vác balo rời khỏi nhà. Ngồi trên xe bus. Cô tựa đầu vào cửa sổ. Mọi người xung quanh nói chuyện rất nhiều mà đa số cũng là học sinh. Dù không muốn nghe nhưng cứ lọt vào tai cô
-Cậu biết không?
-gì
- tối hôm trước tớ đi qua sân sau vườn trường Royal. Cậu biết có gì không?
- làm sao mà biết được
- nơi đó từng có một con chó bị giết chết. Nó phát lên ánh sáng màu đỏ ghê lắm
Hai cô gái phía sau nói chuyện với nhau
- thật sao??
- tất nhiên
Trên con đường vào trường, cô không ngừng thắc mắc:" tại sao lại như vậy. Trừ phi có chất phát quang nhưng mình không đeo cái gì trên người prince"
Mải nghĩ. Không biết tự bao giờ cô đã đến cổng trường
Chợt. Một con Lamborghini màu đen quen thuộc tiến vào. Nhi cau mày quay lại. Cô biết đó là xe của Thiên nhưng cô lại ngạc nhiên tột độ khi thấy rõ người ngồi cạnh là Thiên Di. Nhìn nhỏ vẻ rất vui. Trong khi nó nhịn bữa sáng và lội trên mấy vũng nước thì chồng cô đang chở người phụ nữ khác trên chiếc xe sang trọng. Cô ta chắc chân chẳng bị dính một chút nước nào còn nhìn chân cô xem, đầy nước lại còn bị trôi mất lớp phấn màu. Ai mà nhìn chân cô đã thì quả thật đáng ngờ. Tức giận. Một mạch cô bỏ vào canteen, mua một đống đồ ăn vặt ôm vào dãy vip, mở balo ra lấy chiếc chìa khóa và mở một phòng. Cô vứt balo vào một góc rồi bày tất cả lên giường lớn rồi ngồi xuống giữa ăn ngấu nghiến, bỏ luôn cả học. Hắn bước vào lớp nhìn quanh nhưng không thấy cô đâu
- cậu tìm ai ? Tại sao bảo bối của tôi chưa đi học - Vũ nói
- chưa đi sao- Thiên hỏi
- tất nhiên. Hay là tối qua mất ngủ vì xem phim - Băng cười
Thiên lấy điện thoại ra gọi cho cô nhưng kết quả là những tiếng tút dài vô vọng. Ngủ chăng? Hắn nghiêng đầu. Thật may cho cậu khi đêm qua cậu vừa cài đặt thiết bị định vị toàn cầu vào máy cô. Màn hình hiển thị. Hắn bắt được tín hiệu của nó. Cô đang ở trong canteen của trường. Hắn rời khỏi lớp, theo màn hình dẫn cậu đến trước một căn phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Trong phòng là .... một bãi chiến trường. Trên giường, nó đang ôm gối ngủ, phía dưới, vỏ bánh kẹo la lết. Chiếc điện thoại vứt một góc. Hắn tiến lại. Hôm nay học sinh xuất sắc nhất trường bỏ học để ngủ nướng, Thiên nằm xuống bên cạnh, lấy tay vuốt tóc cô. Bản thân tự mỉm cười
Bộp. Cô nhắc chân lên người cậu rồi lăn qua lăn lại và từ từ mở mắt
- anh làm gì ở đây
- còn em??
- không biết nữa - nói rồi cô vác balo lên lớp
Ngồi trong lớp, cô càng không thể tập trung. Phát sáng vào ban đêm. Chỉ chờ ra chơi, cô lao nhanh ra vườn sau, đến gần nơi con chó chết, máu vẫn còn đọng lại sau cơn mưa đêm qua nhưng hình như cô không còn đau nữa, không đau bởi vì tình yêu đã xóa bớt đi, làm nó đau nhẹ hơn. Và cô cũng vững vàng hơn khi đối mặt với sự thật trong quá khứ. Cố gắng nhìn thật kỹ song cũng không có thứ gì có thể phát quang. Đúng hơn là chẳng có gì khác ngoài cỏ và máu. Cũng có thể là do cô bạn kia bịa ra. Thất vọng. Nó nghĩ rằngmình sẽ tìm ra thứ gì đó để bắt được kẻ đã làm ra cái việc tàn nhẫn như thế. Và cô đáng lẽ không nên hi vọng nhiều để thất vọng tràn trề. Đôi chân đang đi thì dừng lại. Bàn chân cô va phải cái gì đó. Cô nhìn xuống. Chỉ là cỏ và... bàn tay cô bới cỏ ra ánh mắt ngạc nhiên tột độ
Nhi bước vào lớp, đến trước bàn Thiên Di va nhìn nhỏ
- tôi muốn gặp cô ở sân thượng
Rồi quay đi
Di bước lên sân thượng, nhỏ nhìn cô đã đứng sẵn ở đó
- đóng cửa lại - nó nói
Di nhang chóng làm theo
- cậu muốn gặp tớ làm gì
- tôi không bạn với cô
- vậy cậu...
- lột ngay cái bộ mặt giả dối đó xuống
- cậu đang nói gì vậy - nhỏ thanh minh
- Lâm Hàn Thiên không có ở đây vì vậy cô không cần phải lo. Tháo ra đi dù gì cô như thế nào tôi cũng quá rõ rồi
- được thôi. Đeo lắm cũng mệt. Hoàng Ngọc Băng Nhi. Cô muốn nói gì
- nói gì! Cô xem tôi muốn nói gì với cô
- được thôi! Cũng chẳng cần gì phải nói
- cô yêu Lâm Hàn Thiên ???
- tôi đã nói với cô tối hôm qua
- cô biết mà vẫn đâm đầu vào
- vì đó là tình yêu. Không phải sao. Hay là cô không biết như thế nào là tình yêu
- tình yêu của cô thật cao thượng nhưng cô đã đánh mất một thứ quan trọng. Phải làm thế nào để lấy lại được
- cô đang nói gì vậy??
-cô không nhận ra sao - cô lấy chiếc móc chìa khóa dính đầy máu - cái mà cô đã cố cướp của tôi và cô đã cướp được nhưng giờ chính nó đã tố cáo cô. Tại sao cô lại giết nó. Nó có làm gì cô đâu
- thì sao. Ruốt cuộc nó cũng chỉ là một con chó. Giết nó thì sao. Cô xót thương sao. Thật giàu cảm xúc - nhỏ mỉa mai
- còn cô thì sao. Quá tốt đẹp rồi - nó không thể đầu hàng
- cứ như vậy đi. Tôi sẽ khiến cho cô phải khóc. Khóc cho đến khi không còn nước mắt rồi cho đến lúc kiệt quệ. Cuộc sống của cô là địa ngục, phải hơn cả địa ngục
- cô có làm được không hay chính cô là người hứng chịu tất cả
- tôi sao. Cô nằm mơ. Cuối cùng thì tôi cũng nói cho cô biet. Cô và Thiên. Tất cả những gì liên quan đến hai người tôi đều biết và tất cả nằm trong sự sắp xếp của tôi. Cô biết khi tôi ở nhà cô , tôi đã nghĩ gì không
- thì sao
- cô không muốn biết hay là rất tò mò nhưng lại không muốn biết những điều tôi sắp nói nhưng tôi sẽ nói cho cô biết dù cô có muốn nghe hay không. Căn phòng đó rất đẹp và tôi rất thích nó. Tôi hứa với cô rằng mình sẽ sử dụng nó cẩn thận. Cô biết mà. Dục là thứ đàn ông cần hơn cả tình - Di nói rồi bước đi
Nhi đứng trân. Cô không ngờ nhỏ lại như vậy. Quá độc ác và thân hiểm. Nhưng cô tin vào hắn.... vào tình yêu cô dành cho hắn