Bầu trời lúc 3 giờ sáng đen kịt, đêm lạnh như nước đông, Kha Diệc Từ nằm thẳng trên giường khổ sở kéo chăn đắp lên đầu. Ôn Linh thăm dò hôn anh một cái nhưng cuộc trò chuyện giữa hai người không đi sâu vào ý nghĩa của nụ hôn đó, Kha Diệc Từ không dám nhắc đến, còn Ôn Linh cố tình không tỏ thái độ, sự gần gũi thoáng qua như một ngôi sao băng lướt qua bầu trời kia khiến Kha Diệc Từ thậm chí còn nghi ngờ Ôn Linh căn bản không có hôn anh.
Mọi thứ chỉ là ảo giác do tương tư thành tật của anh mà thôi.
Ôn Linh thức dậy đi vệ sinh rồi đi ra, nương nhờ ánh sáng yếu ớt của ánh trăng thấy Kha Diệc Từ đang lật qua lật lại. Cậu đi đến bên giường Kha Diệc Từ, vỗ nhẹ lên chăn của anh.
Kha Diệc Từ mở chăn lộ ra cái đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Ôn Linh.
"Anh, không ngủ?" Ôn Linh hỏi.
"Không ngủ được." Kha Diệc Từ đáp.
Ôn Linh nghĩ một lát, hỏi: "Sợ tối?"
"..." Kha Diệc Từ hoài nghi hình tượng sáng chói của mình trong lòng Ôn Linh, anh nói: "Anh thường xuyên mất ngủ, em đi ngủ đi, không cần để ý đến anh."
Tính cách của Ôn Linh không cho phép cậu bỏ qua việc Kha Diệc Từ ngủ một mình, cậu mở một chai nước khoáng đổ đầy hai cốc giấy, đưa cho Kha Diệc Từ một cốc: "Cạn, ly."
Kha Diệc Từ bị cách suy nghĩ của Ôn Linh chọc cười, anh nửa ngồi dậ dựa vào đầu giường, nhận cốc giấy và hỏi: "Có chuyện gì đáng chúc mừng không?"
Ôn Linh đáp: "Đồ án tốt nghiệp."
"À đúng rồi, chúc đồ án của em thành công rực rỡ." Kha Diệc Từ đưa tay cùng Ôn Linh cạn ly, "Em có cần tham gia bảo vệ đồ án không?"
Ôn Linh lắc đầu: "Em, viết chữ."
"Họ hỏi, em viết?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh gật đầu: "Thời gian, có hạn."
"Người khác phỏng vấn em bằng bài thi viết, hiểu rồi." Kha Diệc Từ uống một ngụm nước.
Ôn Linh đặt cốc nước xuống, đưa tay che mắt Kha Diệc Từ: "Ngủ đi."
"Uống no rồi, không ngủ được." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh cúi người, cảm giác ẩm ướt quen thuộc rơi xuống má Kha Diệc Từ, cậu nói: "Ngủ đi."
Kha Diệc Từ nhắm mắt lại, âm thanh tim đập thình thịch kích thích sự can đảm vô song trong anh, anh ôm lấy eo Ôn Linh nói: "Em ở lại với anh đi."
Ôn Linh ngẩn người, nói: "Chật."
Kha Diệc Từ tức thì cảm thấy hối hận muốn đấm mình một cái, chính anh cố tình kiêu ngạo đặt phòng tiêu chuẩn mà không đặt phòng có giường lớn. Ôn Linh trông có vẻ mảnh mai, nhưng chiều cao cũng gần một mét tám, cái giường rộng một mét rưỡi không đủ chỗ cho hai người đàn ông trưởng thành.
Kha Diệc Từ thấy tủi thân muốn khóc, anh buông tay: "Thôi được."
Ôn Linh ngồi bên giường hát một giai điệu vô danh, cậu vỗ vào cánh tay Kha Diệc Từ để giữ nhịp, tay chống cằm mắt nửa khép gần như muốn tự ru mình ngủ luôn.
Kha Diệc Từ thật sự không nhìn nổi, anh dịch sang bên một chút kéo Ôn Linh vào chăn, nghiêng người dựa sát vào vai Ôn Linh, lơ mơ chìm vào giấc ngủ nông.
Sáng hôm sau lúc tám giờ, chuông báo thức của Kha Diệc Từ vang lên đúng giờ. Ôn Linh mơ một giấc mơ kỳ quái về việc chen chúc trên tàu điện ngầm, người người chen chúc, nóng nực ồn ào, đột nhiên "bịch" một tiếng, tàu gặp sự cố phải dừng lại. Ôn Linh lập tức mở mắt, bên tai vang lên giọng Kha Diệc Từ mơ màng: "Ái—đau."
Ôn Linh ngồi bật dậy, Kha Diệc Từ nằm trên sàn nhà đỡ cổ mình, anh nhìn Ôn Linh đang lo lắng vội nói: "Anh không sao, anh không sao, chỉ bị ngã một cái thôi." Anh nằm một lát, cố gắng ngồi dậy, Ôn Linh đỡ anh lên giường, anh lại thở dài một tiếng: "Tuổi tác lớn rồi, ngã một cái là muốn đi luôn cái mạng."
Ôn Linh nhìn Kha Diệc Từ diễn xuất có hơi phóng đại, có chút không biết phải làm sao.
"Chỉ cần hôn một cái." Kha Diệc Từ nói, "Hôn một cái sẽ không đau nữa."
Ôn Linh liếc anh một cái, rõ ràng biết người này cố tình làm quá nhưng vẫn cúi người hôn lên má anh rồi quay lưng bước vào nhà vệ sinh, không cho Kha Diệc Từ cơ hội mượn chuyện phát biểu.
Đánh răng rửa mặt xong, Ôn Linh cầm dao cạo của Kha Diệc Từ, lại gần gương cạo sạch những sợi lông mảnh mọc ra ở cằm. Kha Diệc Từ khoanh tay tựa vào khung cửa: "Hôm nay chúng ta về Bắc Kinh, em có muốn mua chút đặc sản mang về không?"
Ôn Linh gật đầu.
"Ài." Kha Diệc Từ thở dài, "Hôm nay phải dẫn em gái em đi cùng."
Ôn Linh cười nhìn Kha Diệc Từ trong gương, cậu ra dấu: [Em gái rất ngoan.]
"Không phải vấn đề ngoan hay không." Kha Diệc Từ nói, cả ngày hẹn hò đôi mà lại bị thêm một bóng đèn tròn trĩnh, hành trình yêu đương của anh thật là một bước một cản trở.
Hai người sau khi rửa mặt xong, kéo vali ra mở cửa phòng, trong hành lang gặp phải Nhậm Nhàn và Ôn Thụy Tuyết cũng vừa trả phòng. Kha Diệc Từ hỏi: "Chị Nhàn tiếp theo đi đâu?"
"Tôi về Bắc Kinh, Lệ Lệ đi theo suốt phỏng vấn." Nhậm Nhàn nhìn Kha Diệc Từ rõ ràng rất vui vẻ, cười nói: "Tôi dẫn Tiểu Tuyết mua một chút đặc sản, các cậu đi cùng không?"
"Không cần, chúng tôi có kế hoạch khác." Kha Diệc Từ từ chối dứt khoát.
Ôn Linh không nói gì, Ôn Thụy Tuyết làm mặt quỷ về phía người anh trai có tình quên nghĩa.
Kha Diệc Từ đứng ở quầy tiếp tân trả lại thẻ phòng, theo lệ yêu cầu biên lai và hóa đơn cho vào ví, rồi đưa tay ôm lấy vai Ôn Linh: "Hôm nay tiếp tục khám phá ẩm thực An Huy, anh muốn ăn cá quế và bồ câu hầm Hoàng Sơn."
[Em tưởng cá quế là món ăn của Hồ Nam.] Ôn Linh ra dấu.
"Anh cũng mới biết." Kha Diệc Từ nói.
Máy bay đặt lúc bốn giờ chiều, hai người gấp gáp ăn bữa trưa, mua một chút trà Mao Tiêm và chè đỏ Kỳ Môn làm đặc sản địa phương mang về Bắc Kinh, Ôn Linh còn mua thêm mực bút Huy Châu và bút Tuyên. Ngồi trên máy bay, Ôn Linh vẫn hứng thú nghịch bút Tuyên, cậu đặc biệt chọn hai chiếc bút tốt nhất, một chiếc gửi cho bà ngoại thích viết thư pháp, một chiếc để lại cho mình dùng để luyện chữ hàng ngày.
Kha Diệc Từ đã thấy chữ viết tay của Ôn Linh, chữ như con người, trang nhã và thanh tú, anh nói: "Em về có thể dùng bút này viết tên anh rồi gửi cho anh không?"
Ôn Linh ra dấu: [Anh muốn làm gì?]
"Anh sẽ luyện theo." Kha Diệc Từ nói, "Chữ của anh không đẹp."
Ôn Linh mở iPad ra, đem bút cảm ứng nhét vào tay Kha Diệc Từ: "Viết."
Kha Diệc Từ viết tên của mình, chữ của anh không xấu, bút pháp bay bổng, nhìn có vẻ không có quy củ lắm. Ôn Linh lưu lại chữ của Kha Diệc Từ rồi viết xuống tên WeChat của đối phương là [Tôi không nói nhiều lắm]. Cậu dừng bút chút rồi xóa đi, dựa vào ngoại hình và khí chất của Kha Diệc Từ để vẽ một nhân vật chibi với khuôn mặt đỏ bừng, tay thì cầm hoa baby.
"... Hôm đó mặt anh đâu có đỏ như vậy đâu." Kha Diệc Từ nhỏ giọng biện hộ.
Ôn Linh thuận tay tô chút hồng nhạt vào tai của nhân vật.
"Bức tranh này không phù hợp làm ảnh đại diện WeChat đâu." Kha Diệc Từ cố gắng bảo vệ hình ảnh của mình, "Anh muốn nghiêm túc một chút."
Ôn Linh di chuyển bút, ở một nơi trống cậu vẽ một con đại bàng đầu trắng mặc vest đeo cà vạt.
"Giống hình tượng của Mỹ quá." Kha Diệc Từ nói.
Vì vậy Ôn Linh đã đổi con đại bàng đầu trắng thành một con cú mèo.
"..." Kha Diệc Từ từ bỏ tranh luận, cú cũng được, so với nhân vật đỏ mặt thì tốt hơn.
Thấy Kha Diệc Từ không có ý kiến, Ôn Linh nghiêm túc tối ưu hóa chi tiết, con cú có cái mặt to, đôi mắt tròn và hai chóp lông trên đầu dựng đứng. Cho đến khi chuyến bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, Ôn Linh vẫn chưa hài lòng.
"Em về thẳng nhà luôn sao?" Kha Diệc Từ hỏi.
"Về, nhà." Ôn Linh nói, cậu ôm máy tính bảng tìm một chỗ ngồi xuống, cuối cùng dùng màu trắng tô điểm cho ánh sáng trong mắt con cú, ở góc dưới bên phải bức tranh ký tên bằng chữ cái đầu tiên của tên mình, điều chỉnh lớp ảnh thành nửa trong suốt rồi lưu lại bức ảnh gửi cho Kha Diệc Từ, giọng điệu vui vẻ nói, "Xong rồi."
Kha Diệc Từ đổi ảnh đại diện thành sang con cú, đổi tên WeChat từ [Tôi không nói nhiều lắm] thành [Không bắt chuột], anh gọi một chiếc xe công nghệ, nói: "Anh tiễn em về."
Ôn Linh không từ chối, cậu cũng muốn ở lại với Kha Diệc Từ lâu hơn chút nữa, sau khi xác định chủ đề cho bài tốt nghiệp, cậu sẽ phải ở nhà đóng cửa cho đến khi hoàn thành tác phẩm, ước chừng sẽ có một khoảng thời gian không thể gặp Kha Diệc Từ.
Tuy nhiên, Kha Diệc Từ hiện tại không hề hay biết tin xấu này, anh kéo vali vào khoang hành lý của xe công nghệ, ngồi ghế sau vui vẻ liên tục kiểm tra ảnh đại diện mới trên WeChat.
[Anh có bận không?] Ôn Linh ra hiệu.
"Chắc chắn sẽ bận, anh có hai chương trình thường trú, một chương trình giải trí." Kha Diệc Từ nói, "Chúng ta lần này đi công tác quay phim ngắn, có lẽ sẽ phát sóng sau hai đến ba tháng, đến lúc đó anh cũng sẽ là người dẫn chương trình."
[Bận thì tốt.] Ôn Linh ra hiệu, [Trong một tháng tới em cũng sẽ rất bận.]
"Thế à..." Kha Diệc Từ thất vọng sụp vai xuống.
"Em sẽ gọi, điện thoại." Ôn Linh nói, "Buổi tối."
"Mỗi tối đều phải gọi." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh gật đầu.
"Ít nhất phải gọi một tiếng liền." Kha Diệc Từ được một tấc lại thêm một thước nói.
Ôn Linh gật đầu.
"Còn phải hát ru ngủ cho anh." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh suy nghĩ một chút, gật đầu.
"Ngoan quá đi." Kha Diệc Từ hài lòng nói.
-