“Là xe đèn đến.” Lâm Khinh Nhiễm hưng phấn đến giậm chân: “Chúng ta qua đó xem đi.”
Những đốm sáng rực rỡ phản chiếu vào đôi mắt của nàng, tỏa sáng như những ánh sao đêm. Thẩm Thính Trúc nhìn đến ngẩn người, nhưng hắn lại giống như những tên tiểu tử mới lớn, tâm tình hoảng loạn, lo lắng khẩn trương.
Hắn không phải là một người nói lắp, nhưng lúc này lại không thể nói chuyện bình thường, chỉ có thể gật đầu.
Khi ở bên ngoài, Lâm Khinh Nhiễm không quy củ và điềm đạm như lúc ở Hầu phủ, nàng hứng thú bừng bừng chạy về phía trước, tà váy tung bay nhẹ nhàng linh động như một chú bướm đang vờn bay, Thẩm Thính Trúc suýt nữa không thể đuổi kịp nàng.
Vốn dĩ trên đường đến đây hắn đã cảm thấy có chút vất vả, nhưng lúc này niềm vui đang dâng trào trong lòng đã cuốn trôi mọi đau đớn mệt mỏi, trước sau vẫn khóa chặt hình bóng nàng trong mắt, đuổi theo bước chân nàng.
“Huynh xem.” Lâm Khinh Nhiễm chỉ vào chiếc xe đèn, trong ánh mắt đâu cũng là vui mừng: “Thật là đẹp.”
Thẩm Thính Trúc nhìn chăm chú vào lúm đồng tiền xinh đẹp của nàng, lúc lâu sau mới ừ một tiếng.
Quả thật rất đẹp.
Chờ xe đèn đi qua, người trên đường cũng tán đi rất nhiều.
Hai người chậm rãi đi dọc trên đường phố, Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy một đứa trẻ đang ăn mứt quả, ăn từng ngụm từng ngụm, quai hàm cũng vì vậy mà phồng lên, mắt nàng nhìn thêm hai lần nữa, trong đôi mắt kia có một chút ước ao và thèm muốn.
Sự thiên vị trực tiếp nhất của Thẩm Thính Trúc đối với Lâm Khinh Nhiễm là nàng thích thì sẽ mua, hắn đi về hướng mục tiêu là người bán hàng rong đang khiêng xâu mứt quả cách đó không xa.
Lâm Khinh Nhiễm vừa đi theo phía sau vừa hỏi: “Huynh đi đâu vậy?”
Thẩm Thính Trúc cũng đã mua xong, hắn xoay người đưa mứt quả trong tay cho nàng.
Mặt Lâm Khinh Nhiễm ửng đỏ lên, làm sao “Tạ Hoài” biết được nàng muốn ăn… Nàng có chút xấu hổ không chịu nhận, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào xâu trái cây đỏ rực: “Đây là đồ ăn của trẻ con.”
Nàng mím góc môi, sau đó đưa tay nhận lấy: “Nhưng huynh cũng đã mua rồi nên ta chỉ nếm thử thôi.”
“Ha.” Trong đôi mắt của Thẩm Thính Trúc lóa lên vệt sáng trong veo, không khỏi bật cười thành tiếng.
Nhất thời Lâm Khinh Nhiễm vô cùng ngượng ngùng, thế nên không nhận ra tiếng cười ngắn ngủi này không giống tiếng của Tạ Hoài.
Nàng khẽ phồng đôi má phớt hồng, buồn bực nói: “Không cho cười.”
Thẩm Thính Trúc cũng nghe lời im lặng, nhưng ý cười trong mắt vẫn nồng nàn không giảm, còn có sự yêu chiều khiến lòng người đắm chìm.
Tim Lâm Khinh Nhiễm đập thình thịch, nàng lúng túng quay đầu đi, dùng đầu ngón tay bóp chặt cây cán cây mứt quả: “Chúng ta đi phía trước nhìn xem.”
Thẩm Thính Trúc chậm rãi vuốt v e khớp ngón tay.
Điều này có nghĩa là ít nhất tiểu cô nương không còn kháng cự hắn.
Im lặng cong môi, hắn bước về phía trước sóng vai đi cạnh nàng.
Lâm Khinh Nhiễm phát hiện, chỉ cần nàng nhìn về hướng nào nhiều một chút, “Tạ Hoài” sẽ lập tức mua cho nàng, tuy rằng đều là một ít đồ chơi nhỏ, nhưng mức độ nhiều đến nỗi nàng cũng cảm thấy xấu hổ: “Lát nữa ta sẽ trả lại bạc cho huynh.”
Thẩm Thính Trúc cảm thấy buồn cười, nàng tiêu tiền của hắn chưa bao giờ nương tay, vậy mà bây giờ lại nghĩ đến việc trả bạc lại cho hắn.
Vừa muốn mở miệng nói chuyện thì từ xa có hai người quần là áo lụa đang cưỡi ngựa bừa bãi thẳng đến đây, người đi đường xung quanh vội vàng tránh né. Lâm Khinh Nhiễm bị đụng vào vai dẫn đến loạng choạng ngã về phía trước, phía trước nàng là “Tạ Hoài”, nàng va vào hắn cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng nam nữ khác biệt, nên trong lúc dầu sôi lửa bỏng, nàng chọn nắm lấy cán cột cờ bên cạnh.
Không ngờ vòng eo nàng lại bị siết chặt, cuối cùng nàng vững vàng ngã vào lòng “Tạ Hoài”, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trên đầu nàng: “Cẩn thận.”
Chóp mũi nàng đụng vào ngực hắn, dưới lớp y phục sạch sẽ lại thoang thoảng một mùi thuốc nhàn nhạt, vậy mà trong khoảnh khắc này Lâm Khinh Nhiễm lại nghĩ đến Thẩm Thính Trúc, ngay cả âm thanh nói chuyện của “Tạ Hoài” cũng nghe giống như Thẩm Thính Trúc.
Nàng nhanh chóng nhắm mắt, lại nghĩ đến tên sát tinh kia làm gì chứ.
Tiếng vó ngựa ồn ào phía sau dần đi xa, những nam nữ bị dọa sợ hãi liên tục oán giận, Lâm Khinh Nhiễm phải thở ra mấy hơi mới bình tĩnh lại, nhớ đến mình còn bị “Tạ Hoài” ôm vào lòng thì vội vàng muốn đẩy ra, như bàn tay lớn của hắn lại đặt sau thắt lưng nàng.
Lâm Khinh Nhiễm mặt đỏ tai hồng: “Đã không sao rồi, có thể buông ta ra.”
Bàn tay Thẩm Thính Trúc đặt trên eo thon của nàng hơi cong lại, không chạm vào nàng hắn còn có thể nhẫn nại, nhưng mà hiện giờ hắn có chút không muốn buông ra.
Sự thân mật khó tả này khiến Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy khó chịu muốn tránh né, nàng lúng túng nói: “Tạ Hoài, buông ra.”
Nàng cảm nhận được cánh tay “Tạ Hoài” đang ôm mình đột nhiên siết chặt, trên đầu nàng truyền đến một giọng nói kìm nén tức giận——
“Nhiễm Nhiễm nhận nhầm ta thành ai?”
Cơ thể Lâm Khinh Nhiễm cứng người, đột nhiên ngước mắt lên, dưới lớp mặt nạ cứng rắn là một chiếc cằm vô cùng sắc bén, cũng chỉ có Thẩm Thính Trúc mới gọi nàng như vậy
Nàng cảm thấy mình đã mất đi khả năng suy nghĩ, rõ ràng là Tạ Hoài, sao có thể đổi thành người khác được?
Lúc này nàng mới nhớ đến trên tà áo dài của Tạ Hoài có thêu hoa văn sẫm màu, mà người trước mặt thì không, mùi thuốc vừa rồi mà nàng ngửi thấy cũng không phải là ảo giác…
Lâm Khinh Nhiễm cảm giác như hai chân mình như nhũn ra, nếu không có bàn tay đang đỡ eo nàng, chỉ sợ nàng sẽ ngã xuống đất.
Thẩm Thính Trúc tháo mặt nạ ném sang một bên, lúc đôi mắt hoa đào kia không cười, vừa rét vừa lạnh.
Đây mới là bộ dạng mà Lâm Khinh Nhiễm quen thuộc, áp bức và nguy hiểm. Chứ không phải bộ dạng mà hắn biểu hiện ra ngoài mấy ngày nay.
Ngay lúc Lâm Khinh Nhiễm cho rằng hắn sắp nổi giận, Thẩm Thính Trúc lại thả nàng nàng ra, còn quay đầu đi, cụp mi xuống nửa che khuất tầm mắt, thân hình gầy gò càng có vẻ cô đơn dưới ánh trăng mờ ảo.
Hắn nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ trên mặt đất: “Nàng nhận nhầm ta là Tạ Hoài, người nàng cười cũng không phải ta.” Nói xong, hắn mím chặt môi, đôi môi còn trắng hơn so với bình thường.
Một khắc trước còn là khuôn mặt giận dữ, mà bây giờ lại là bộ dạng mất mát, như một đứa nhỏ mất đi đồ vật quý giá, lúc đầu là tức giận, ngay sau đó là tràn đầy buồn bã và bất an.
Nếu hắn dọa nạt, uy hiếp nàng một trận như bình thường, nhiều nhất Lâm Khinh Nhiễm chỉ là bằng mặt không bằng lòng, nhưng lần đầu tiên nàng đối mặt với Thẩm Thính Trúc như vậy, nhất thời nàng không biết mở miệng thế nào.
Trên tay nàng vẫn còn cầm mứt quả hắn mua cho mình, những thứ khác đã rơi xuống đất, Lâm Khinh Nhiễm bóp chặt cây kẹo nói: “… Nhị biểu ca.”
Nàng nhìn chiếc mặt nạ trên mặt đất, đùn đẩy trách nhiệm: “Là do huynh đeo mặt nạ, làm sao ta nhận ra được.”
Thẩm Thính Trúc nghe nàng nhắc đến mặt nạ, cơn tức trong lòng lại dâng trào, vậy là trước đó bọn họ đeo mặt nạ như vậy mà đi dạo chơi với nhau.
“Không phải huynh theo dõi ta chứ?” Lâm Khinh Nhiễm đột nhiên cảm thấy không ổn, sao hắn lại trùng hợp mang đúng chiếc mặt nạ mình chọn cho Tạ Hoài.
Thẩm Thính Trúc nghe được sự cảnh giác và đề phòng trong lời nói của nàng, hắn quay đầu nhìn nàng: “Nhiễm Nhiễm nghĩ, nếu ta biết nàng đi xem hội đèn lồ ng với nam tử khác, ta còn có thể chịu đựng rồi giả vờ thành y?”
Thẩm Thính Trúc cười nhạo, lời nói thẳng thắn không hề che dấu cảm xúc của hắn khiến Lâm Khinh Nhiễm không thể phản bác.
“Nàng lại nhận nhầm ta.” Thẩm Thính Trúc vô cùng để tâm nhắc lại.
Lâm Khinh Nhiễm không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ khi bị đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm.
Thẩm Thính Trúc nói: “Vậy chuyện ta đã đáp ứng trước đây…”
Lâm Khinh Nhiễm vội la lên: “Huynh không thể đổi ý.”
“Không đổi, nhưng ta phải thêm một điều nữa.”
Thẩm Thính Trúc vừa nói vừa cúi xuống nhặt những thứ rơi trên đất, chỉ duy nhất không chạm vào mặt nạ, như thể đang giận lẫy.
Coi như nàng nhận nhầm người dẫn đến xui xẻo, Lâm Khinh Nhiễm mím phiến môi nói: “Huynh nói ta nghe thử một chút.”
Thẩm Thính Trúc tóm lấy nàng, không có mặt nạ che đậy, tình cảm trong mắt hắn càng mãnh liệt hơn: “Ta không miễn cưỡng nàng, chúng ta cứ từ từ từng bước một, nhưng Nhiễm Nhiễm không thể phải lòng ai khác bên ngoài trừ ta, cũng chỉ có thể ở bên ta, gả cho ta.”
Lâm Khinh Nhiễm nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Huynh đây là không miễn cưỡng sao.”
Nàng siết chặt cán cây kẹo, khi đầu ngón tay truyền đến một trận đau nhói, nàng cau mày, khẽ hít một hơi rồi xoa đầu ngón tay, nhưng càng xoa càng đau như bị kim đâm.
Thẩm Thính Trúc kéo tay nàng qua, nói: “Để ta xem xem.”
Trong lòng Lâm Khinh Nhiễm còn tức giận, rút tay ra nói: “Không cần huynh xem.”
“Đừng nhúc nhích.” Thẩm Thính Trúc nói: “Có lẽ bị gai đâm vào.”
Lâm Khinh Nhiễm vừa nghe đã bật cười nói: “Ta không cần lấy ra.” Lúc nhỏ nàng cũng bị gai gỗ đâm vào tay, là nhũ mẫu lấy kim thêu lấy ra cho nàng, nhưng nhũ mẫu lớn tuổi nên mắt không tốt, lấy kim đâm đ ến nàng chảy máu.
Thẩm Thính Trúc thấy sự sợ hãi trong mắt nàng, dịu dàng nói: “Ngoan chút, để ta xem qua, không làm nàng đau đâu.”
Hắn dẫn Lâm Khinh Nhiễm vào ngồi trong một quán trà ven đường, mượn ánh sáng từ đèn cẩn thận kiểm tra cho nàng.
Ánh sáng dịu nhẹ chiếu trên mặt hắn, Lâm Khinh Nhiễm dường như không còn thấy sợ hắn nữa, chân dưới gầm bàn đá đá giày hắn.
Thẩm Thính Trúc ngước mắt lên: “Đau?”
Lâm Khinh Nhiễm lắc đầu, động tác hắn rất nhẹ nhàng, không đau chút nào.
“Những gì huynh vừa nói, ta không đồng ý.”
Thẩm Thính Trúc có rất nhiều biện pháp khiến nàng đồng ý, nhưng hắn thấy tiểu cô nương cười xinh đẹp như vậy, hắn sợ nếu thật sự làm vậy thì sau này sẽ không được thấy nữa: “Nhiễm Nhiễm không muốn gả cho ta, vậy nàng muốn gả cho ai?”
Lâm Khinh Nhiễm chưa biết được mình sẽ gả cho ai, nhưng không thể để cho hắn tự định đoạt.
“Tạ Hoài?” Thẩm Thính Trúc mím môi: “Tạ gia tuân theo đạo của Khổng Tử và Mạnh Tử, Tạ lão tiên sinh tuy không phải là người cổ hủ, nhưng lại rất coi trọng quy củ, đối với nữ nhi lại yêu cầu nghiêm khắc, chỉ riêng tổ huấn đã hơn một trăm. Hơn nữa chỉ bằng chút tài sản đó của Tạ gia, chỉ sợ không đủ cho Nhiễm Nhiễm dùng.”
Vốn dĩ Lâm Khinh Nhiễm có quen biết cũ với Tạ Hoài cho nên mới thân thuộc hơn một chút, khi nghe Thẩm Thính Trúc nói như vậy thì vội vàng lắc đầu.
Thẩm Thính Trúc nở nụ cười, không nói gì nữa, quay lại bảo tiểu nhị tìm kim thêu mang đến.
Lâm Khinh Nhiễm vội vàng rút tay lại, Thẩm Thính Trúc nắm chặt cổ tay nàng: “Nếu không lấy ra nàng sẽ chịu đau.”
Kim còn chưa đâm vào tay, cơ thể Lâm Khinh Nhiễm đã căng thẳng như lâm đại địch, Thẩm Thính Trúc nhìn vào tay đang cầm mứt quả kia của nàng: “Sao chỉ ăn có một viên, không thích sao?”
Lâm Khinh Nhiễm cũng cúi đầu nhìn viên trái cây đường, bởi vì không phải ở trước mặt Tạ Hoài, nàng cũng không ngượng ngùng mà lẩm bẩm: “Vừa rồi nhìn thấy đứa nhỏ kia ăn, nhìn qua vừa giòn vừa ngọt, ta làm sao biết nó chua đến vậy.”
Đang nói thì đầu ngón tay đột nhiên đau đớn, chờ nàng nhanh chóng nhìn lại, Thẩm Thính Trúc đã đặt kim xuống, xoa đầu ngón tay nàng, hỏi: “Còn đau không?”
Lâm Khinh Nhiễm ngơ ngác nói: “Không đau.”
Có lẽ là đã quen với việc hắn bôi thuốc và xoa vết thương cho mình, Lâm Khinh Nhiễm không lập tức thu tay lại như trước đó, nàng lại đá nhẹ vào chân hắn, không nhịn được hỏi: “Huynh thích ta thật sao?”
Thẩm Thính Trúc không ngờ nàng sẽ hỏi vấn đề này, hắn khẽ nắm đầu ngón tay nàng một chút, nhưng vệt đỏ ửng lại lặng lẽ lan lên vành tai, Lâm Khinh Nhiễm nhìn thấy rõ ràng, còn cảm thấy xấu hổ hơn khi bản thân đỏ mặt, vội rút tay về.
Thẩm Thính Trúc nắm chặt lòng bàn tay trống rỗng, mỗi ngày đều muốn gặp nàng, luôn nghĩ đến việc thất hứa với nàng, muốn cương quyết cưới nàng về nhà… Lại càng muốn nhìn thấy nàng cười với mình, cho nên hắn đem toàn bộ ý nghĩ trong đầu mình nỗ lực đè nén lại.
Đó đâu chỉ là thích.
Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ gật đầu một cái, giống như một thiếu niên ngây ngô lần đầu biết yêu, Lâm Khinh Nhiễm còn bối rối hơn so với hắn, nàng cũng không biết tại sao mình lại hỏi tới chuyện này làm gì… Hắn thích thì cứ làm theo hắn đi, dù sao còn hơn một tháng nữa nàng sẽ quay về Giang Ninh.