Trong thế giới internet, các câu trả lời luôn đến rất nhanh.
Tư Niệm thấy câu hỏi của mình nhanh chóng nhận được nhiều câu trả lời từ AI:
- Uống thuốc Đông y
- Uống thuốc Tây
- Dùng dao cắt một lát chanh rồi ngậm vào miệng, tuy không có tác dụng nhưng vị chua chua cũng dễ chịu.
Tư Niệm nhìn cách giải quyết bằng “chanh chua chua” này và nghĩ thầm: “…” Không phải là trí tuệ nhân tạo, mà là trí tuệ kém cỏi thì đúng hơn.
Cô tắt điện thoại và nhìn lên trần nhà, cảm nhận nhiệt độ trên má càng lúc càng nóng. Cô hít thở sâu và tự nhủ rằng dấu hiệu của sự trưởng thành ở phụ nữ chính là biết kiềm chế bản thân.
Cô không còn là cô nàng non nớt 19 tuổi ngày xưa nữa, lúc đầu chỉ dám nắm tay nhưng sau đó không lâu đã không kìm được mà làm “trọn gói”.
Sau Giáng sinh là Tết Dương lịch và Tết Âm lịch.
Tưởng Nhất Hàm làm việc thêm một tháng cuối năm cuối cùng cũng có kỳ nghỉ. Hai người cùng nhau đi dạo phố đón năm mới. Tư Niệm suy nghĩ một lúc rồi quyết định kể cho Tưởng Nhất Hàm nghe về chuyện hiểu lầm giữa cô và Lục Thư Nghiễn trước đây, cũng như việc anh sau đó đã bồi thường phí chia tay và nhà cửa cho cô.
“Bao nhiêu? Cậu nói anh ta đã cho cậu bao nhiêu?” Tưởng Nhất Hàm nghe về khoản phí chia tay mà vẫn không dám tin, cho đến khi Tư Niệm li.ếm môi và trực tiếp cho cô ấy xem số dư tài khoản ngân hàng của mình với tư cách là khách hàng VVVIP.
Hai mắt Tưởng Nhất Hàm trợn ngược, chân run rẩy và ngất xỉu tại chỗ.
Tư Niệm hoảng hốt vì Tưởng Nhất Hàm ngất, suýt gọi 120, may mà chỉ vài giây sau, Tưởng Nhất Hàm tự bấm huyệt nhân trung và tỉnh lại.
“Mình chưa có ý định tiêu xài ngay đâu…” Tư Niệm vừa đỡ Tưởng Nhất Hàm dậy vừa nói nhỏ.
Tưởng Nhất Hàm nhìn số tiền dài như số điện thoại trong tài khoản của Tư Niệm, rơm rớm nước mắt: “Trời ơi!”
“Mình xin lỗi vì trước đây đã đánh giá nông cạn và thiếu hiểu biết.”
“Một ngày tiêu một vạn thì phải mất 270 năm mới hết, chưa tính cả tiền lãi, làm sao tiêu cho hết đây.”
“Lục Thư Nghiễn bây giờ là người yêu cũ hào phóng nhất thế giới.” Tư Niệm: “…”
Tưởng Nhất Hàm xem đi xem lại số dư tài khoản, cuối cùng quay sang nhìn Tư Niệm: “Nhiều tiền thế này, vậy bây giờ cậu còn ghét người yêu cũ không?”
Tư Niệm mím môi, nhìn xuống sàn nhà, nghe thấy giọng mình khẽ nói: “Không ghét.”
…
Năm mới bắt đầu với công việc mới.
Sau buổi trình diễn của thương hiệu C lần trước, có thêm nhiều thương hiệu xa xỉ muốn hợp tác với Tư Niệm.
Tuy nhiên, đó là thương hiệu xa xỉ, họ luôn là người chọn người chứ không phải người được chọn, từ tiếp xúc đến đàm phán thành công phải trải qua nhiều quá trình.
Đầu năm mới, Tư Niệm đầu tiên đàm phán thành công việc quảng bá thường ngày cho thương hiệu V.
Quảng bá thường ngày khá đơn giản, không cần danh hiệu hay quảng cáo gì. Nhiều người nổi tiếng và người mẫu thường bắt đầu hợp tác với các thương hiệu lớn từ những hoạt động quảng bá thường ngày như thế này. Yêu cầu là thương hiệu V vừa ra mắt một mẫu túi mới, Tư Niệm cần chụp vài bức ảnh động khi đeo túi, gửi cho phía thương hiệu duyệt trước khi đăng lên nền tảng mạng xã hội của cô, như một hình thức quảng bá sản phẩm mới.
Mẫu túi mới của thương hiệu V hiện chỉ mới bán ở Bắc Mỹ, các cửa hàng trong nước chưa có hàng để bán và chưa có hàng xách tay. Phía thương hiệu đã gửi cho Tư Niệm túi mới cùng với một số sản phẩm khác, kèm theo một tấm thiệp viết tay từ bộ phận quan hệ công chúng của thương hiệu.
Tư Niệm đeo túi chụp thêm một bộ ảnh quảng cáo.
Mặc dù trong nội dung cô không đề cập đến thương hiệu V nhưng fan hâm mộ ngay lập tức nhận ra đây là quảng bá cho V. Gần đây có vài ngôi sao cũng đeo túi này đăng bài quảng cáo, nhưng bộ ảnh của Tư Niệm được đánh giá là đẹp nhất và tạo cảm hứng mua sắm nhất.
Hiệu quả quảng bá tốt, Tư Niệm vui vẻ cười khi đọc bình luận.
Sau đó, cô vô tình lướt đến bức ảnh Giáng sinh trước đó, bức ảnh mà fan nhận xét có góc nhìn như từ bạn trai chụp. Cô ngẩn người, bỗng nhiên nhớ lại đêm hôm đó.
Lục Thư Nghiễn cuối cùng nghiêng người qua để cởi dây an toàn cho cô, góc nhìn như từ người yêu, tưởng chừng chỉ cần không cẩn thận là có thể hôn được.
Môi Lục Thư Nghiễn rất mềm, dễ hôn…
Tư Niệm chợt nhận ra mình lại đang nghĩ gì đó, vội vàng lướt sang bài đăng tiếp theo.
Cô định xem vài video hài để chuyển hướng suy nghĩ, thì điện thoại nhận được tin nhắn mới.
Như có điều gì đó linh ứng, tin nhắn đến từ Lục Thư Nghiễn.
Căn hộ ở biệt thự Minh Cảnh đã được chuyển nhượng sang tên Tư Niệm, nhưng cô vẫn chưa đến ở. Lần này Lục Thư Nghiễn liên hệ, nói rằng đầu năm mới bên quản lý tòa nhà cần làm thủ tục chuyển đổi chủ hộ, yêu cầu cả hai người phải có mặt.
Tư Niệm nhíu mày nhìn tin nhắn của Lục Thư Nghiễn.
Vì chưa đến ở nên trước đây cô chỉ lo xong phần quyền sở hữu mà không quan tâm đến việc quản lý, quên mất còn có chuyện này.
Nhưng liệu thủ tục chuyển đổi chủ hộ bên quản lý có thật sự cần cả hai người có mặt không?
Trợ lý không thể làm được sao?
Tư Niệm suy nghĩ một lúc, dù sao công việc cô cũng đã giảm bớt và có thời gian rảnh, nên trả lời:【Ồ】
Hai người hẹn gặp vào chiều thứ hai.
Kể từ khi chia tay, Tư Niệm chưa từng quay lại biệt thự Minh Cảnh.
Khi cô đến, Lục Thư Nghiễn đã đợi sắn. Tư Niệm thấy hôm nay anh mặc áo khoác dài màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng và cà vạt, đứng đó, trông anh trắng trẻo và điển trai đến mức quá đáng.
Tư Niệm nhìn thấy áo sơ mi và cà vạt của Lục Thư Nghiễn thì chợt nhớ ra hôm nay là ngày làm việc: “Chiều nay anh không đi làm à?”
Vừa hỏi xong cô lại thấy câu hỏi của mình thật thừa thãi.
Tuy danh nghĩa là tổng giám đốc đi làm, nhưng thực tế Dung Thịnh là của anh, Lục Thư Nghiễn là ông chủ chứ không phải nhân viên đi làm, muốn đi làm lúc nào thì đi, có cần chấm công đâu.
Lục Thư Nghiễn nhìn Tư Niệm đang cố ý đeo một cái túi lớn đựng tài liệu, đáp: “Đã sắp xếp lại lịch rồi.”
Hai người trước tiên đến trung tâm quản lý.
Tư Niệm trước đây chưa từng mua nhà nên không quen với thủ tục, nhưng dịch vụ quản lý của biệt thự Minh Cảnh vốn luôn hoàn hảo. Người quản lý mỉm cười phục vụ họ, hai người ký vài chữ tại trung tâm quản lý, hệ thống xác nhận việc thay đổi chủ hộ đã hoàn tất.
Chủ hộ cũ thậm chí đã trả trước phí quản lý trong năm năm.
Tư Niệm nhận được biên lai phí quản lý năm năm mà chủ hộ cũ đã trả trước. Khoản phí quản lý năm năm này cũng không phải là số tiền nhỏ.
Cô liếc nhìn Lục Thư Nghiễn, anh gật đầu với người quản lý, làm xong thủ tục rồi hỏi Tư Niệm: “Tôi có thể lên xem được không?”
Tư Niệm: “Hả?”
Lục Thư Nghiễn: “Kiểm tra một chút, tôi muốn xem còn thứ gì chưa mang đi không.”
Bây giờ đây là nhà của cô, nên việc anh có thể vào hay không phải được phép trước.
Tư Niệm nghĩ cũng đúng: “Được thôi.” Hai người đi thang máy lên lầu.
Tư Niệm nhìn bóng phản chiếu trong thang máy, bỗng có cảm giác hơi hoảng hốt như cách biệt cả thế giới.
Cô đã lâu không đến đây, lần cuối ở đây là khi Lục Thư Nghiễn phát hiện ra nhật ký của cô rồi chia tay, cô không mang theo thứ gì, cả người như đã mất hết hy vọng, chỉ một vali nhỏ như đã đánh mất năm năm.
Giờ đây dường như lại bước vào một hoàn cảnh khác.
Tư Niệm lại nhìn thấy Lục Thư Nghiễn qua phản chiếu trên tường. Thang máy đến nơi.
Đã là nhà của mình rồi, Tư Niệm chủ động mở cửa.
Không khí trong nhà đều được lọc qua hệ thống thông gió nên dù để lâu không có người ở cũng không có bụi bẩn. Mọi thứ vẫn như cũ khi bước vào, thậm chí những chiếc cốc thủy tinh trên quầy bar vẫn sáng bóng như mới.
Tư Niệm vào trước, giẫm giẫm lên thảm dưới chân rồi quay đầu lại: “Vậy anh đi xem còn quên thứ gì không.”
Lục Thư Nghiễn đi theo vào, nhìn quanh căn hộ nơi anh và Tư Niệm từng sống chung.
Tư Niệm đi dạo qua phòng để quần áo trước.
Cô thấy những bộ quần áo và trang sức tinh tế nhưng có phần lỗi thời của mình vẫn còn đó, tất cả đều giữ nguyên như cũ, chỉ có đồ của Lục Thư Nghiễn đã trống không, chắc là khi chuyển nhà cho cô, anh đã chuyển đồ đi một lần rồi.
Phòng ngủ cũng vẫn như xưa.
Tư Niệm bước vào phòng ngủ tìm kiếm chút ký ức, rồi không tự nhiên rời mắt khỏi chiếc giường.
Cô mở ngăn kéo tìm giúp Lục Thư Nghiễn xem còn sót lại thứ gì không, kết quả khi kéo ngăn kéo ra, thấy bên trong có vài hộp b.ao c.ao s.u chưa mở còn chưa kịp dùng.
Tư Niệm cố gắng giữ bình tĩnh đóng ngăn kéo lại. Lục Thư Nghiễn đã vào phòng làm việc.
Tư Niệm đi một vòng phòng ngủ không tìm thấy gì bị bỏ sót, đang định hỏi Lục Thư Nghiễn xem phòng làm việc đã xem xong chưa, thì anh đã đi tới phòng ngủ: “Tư Niệm, có bút tẩy vết bẩn không?”
Tư Niệm quay đầu lại: “Cái gì?”
Lục Thư Nghiễn chỉ vào cổ áo sơ mi của mình.
Tư Niệm nhận thấy trên cổ áo sơ mi trắng của Lục Thư Nghiễn đột nhiên xuất hiện hai vết mực đen. Cô nhíu mày hỏi sao lại bị vậy. Lục Thư Nghiễn thản nhiên đáp rằng vừa làm rơi bút máy, mực văng ra.
Trên áo khoác cũng bị văng mực, nhưng vì áo màu đen nên không thấy rõ.
Nghe giải thích xong, Tư Niệm “ồ” một tiếng rồi nói: “Anh đợi một chút, để tôi tìm xem.”
Thật ra nếu quần áo của Lục Thư Nghiễn chưa chuyển đi thì anh có thể thay một bộ sạch ngay tại đây, nhưng trong phòng thay đồ giờ đã trống không.
Mọi thứ khác vẫn còn nguyên vẹn như xưa. Tư Niệm tìm thấy bút tẩy vết bẩn trong ngăn kéo phòng thay đồ.
Cô hướng dẫn Lục Thư Nghiễn cách sử dụng: đặt một tờ giấy ăn phía dưới rồi dùng đầu bút ấn chất tẩy ra, chà nhẹ cho đến khi hết vết. Lục Thư Nghiễn thử vài lần nhưng vì vết bẩn ở cổ áo nên khó xử lý.
Cởi áo ra thì không tiện vì chỉ có hai người khác giới. Tư Niệm thấy anh loay hoay mãi.
Nên cô liếc nhìn rồi cầm lấy bút tẩy: “Để tôi làm cho.”
Vì phải giơ tay lên cao sẽ mỏi nên cô chỉ vào ghế sofa: “Anh ngồi xuống đi.” Lục Thư Nghiễn ngồi xuống chiếc ghế sofa đôi trong phòng ngủ.
Có lẽ để thuận tiện hơn, anh cởi áo khoác ra, tháo cà vạt và chủ động cởi thêm một cúc áo sơ mi.
Tư Niệm đứng lại gần, chăm chú dùng bút tẩy chà xát vết mực trên áo sơ mi trắng của Lục Thư Nghiễn.
Vết mực khó tẩy hơn vết dầu, may là vết mực còn mới nên sau khi Tư Niệm cọ xát một hồi, vết bẩn đã mờ đi nhiều.
Tuy nhiên chỉ dùng bút tẩy thì không thể làm cho vết mực biến mất hoàn toàn được.
Biết người đàn ông này là người sạch sẽ, kỹ tính đến mức áo dính chút bẩn cũng không mặc, nhưng Tư Niệm không định chiều theo, vẫn tiếp tục tẩy vết mực thứ hai trên áo Lục Thư Nghiễn.
Vết mực này nằm thấp hơn vết trước một chút.
Ngón tay Tư Niệm đặt tờ giấy lót cũng phải luồn sâu vào hơn.
Ban đầu cô chỉ tập trung vào việc tẩy vết bẩn, cho đến khi mu bàn tay vô tình chạm phải thứ gì đó.
Tư Niệm chợt khựng lại.
Đó là làn da và hơi ấm từ cơ thể người đàn ông bên dưới lớp áo sơ mi.
Sau khi cảm nhận được hơi ấm đó, ngón tay Tư Niệm khẽ động đậy, ánh mắt bất giác nhìn lên.
Cô thấy Lục Thư Nghiễn đang ngồi trên ghế sofa, thấp hơn cô một đoạn, lúc này anh cũng hơi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn lên cô từ dưới.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đôi mắt đen của người đàn ông sâu thẳm như muốn hút người ta vào trong.
Nhưng Tư Niệm lại cảm thấy đôi mắt ấy như có móc câu nhỏ đang móc người ta, hơn nữa từ góc độ cao hơn này của cô, toàn bộ con người anh trông có vẻ kiềm chế hơn bình thường, trong sự tinh tế ấy, dường như gợi lên cảm giác anh đang để mặc cô làm gì thì làm, đang chờ đợi cô, mong đợi cô, cô muốn thế nào cũng được – một cảm giác làm chủ.
Cô muốn làm gì cũng được…
Ngón tay Tư Niệm đang luồn vào hoàn toàn cứng đờ, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn từ trên xuống, từ sống mũi, đến môi, đến cằm, rồi đến yết hầu, xương quai xanh…
Da của Lục Thư Nghiễn được coi là trắng đối với nam giới, xương quai xanh càng tinh tế gầy guộc, chỉ là xuống nữa thì không nhìn thấy gì.
Khoảng cách quá gần, hơi ấm bốc lên, lúc này cô mới nhận ra dường như còn có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đàn nhạt nhẹ trên người anh.
Tư Niệm biết mình đã từng ghé sát vào hít sâu mùi hương này.
Thậm chí những nơi không nhìn thấy được, cô cũng biết rõ hình dáng và cảm giác chạm vào.
Tư Niệm khẽ động môi, nhận ra có lẽ đây cũng là “góc nhìn của bạn gái”. Hoặc có thể gọi là “góc nhìn của người làm chủ”.
Chữ “chủ” trong “chủ nhân”.
Là người có thể đối xử với anh thế nào cũng được, là người nhìn xuống từ trên cao, là kiểu chủ nhân đó.
Khoảnh khắc dừng lại này vẫn chưa bị phá vỡ.
Tư Niệm như bị điều gì đó định hình, đứng yên bất động, cho đến khi Lục Thư Nghiễn giơ tay lên, giống như không biết gì, dùng mu bài khẽ chạm vào má cô.
Ngón tay anh hơi lạnh.
Chỉ chạm một cái rồi rút về.
Lục Thư Nghiễn nhìn vào mắt Tư Niệm hỏi: “Sao mặt em đỏ vậy?”