Chương 47: "Ngoại trừ em, ông đây đếch muốn ai hết."
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Hàn Nghị tỉnh rượu, vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm xong, anh chỉ dùng một chiếc khăn tắm vây quanh hông rồi đi ra ngoài, giọt nước từ từ trượt xuống những khối cơ bắp khỏe mạnh, đi qua 8 múi bụng hoàn mỹ, chảy xuống đường nhân ngư xinh đẹp, cuối cùng biến mất dưới khăn tắm. Khăn tắm quấn quanh hông rất lỏng lẻo, dường như có thể tuột bất cứ lúc nào.
Hàn Nghị gọi điện thoại cho Trình Tang Tang.
Bên trong vang lên một giọng nữ lạnh lùng, nhắc nhở anh rằng Trình Tang Tang đã tắt máy.
Anh hừ ra một tiếng, nói: "Vẫn còn gây sự, suốt ngày giận dỗi." Chẳng biết là nói với ai, nghe thì có vẻ không cam tâm tình nguyện, thế nhưng thân thể lại rất thành thật mở Wechat ra nhắn tin cho Trình Tang Tang.
[Hàn Nghị: Này.]
[Hàn Nghị: Có muốn ăn anh đào không?]
[Hàn Nghị: Có ăn sườn xào chua ngọt không?]
...
Nhưng mà, chẳng có tin nhắn trả lời nào cả.
Hàn Nghị đợi 10 phút, mắt nhìn thời gian, đã 10 giờ tối rồi.
Hàn Nghị trầm mặc một hồi.
Một lát sau, tiếng mở cửa vang lên, Hàn Nghị đi ra ngoài.
Lúc trước khi Hàn Nghị và Trình Tang Tang yêu nhau cũng có lúc chiến tranh lạnh. Chẳng qua thời gian yêu nhau lúc đó không dài, cả hai lại đều là mối tình đầu, thế nên cứ có chiến tranh là lại lăn giường, vừa nhanh vừa tốt.
Hơn nữa, Hàn Nghị cũng không nỡ để Trình Tang Tang tủi thân, bình thường chỉ cần cô hơi mếu máo thôi là tất cả lý lẽ và tiết tháo của anh đều bị ném ra ngoài cửa sổ.
Lần này chiến tranh lạnh được 1 ngày rồi, đối với hai người mà nói thì cũng tương đối dài.
Hàn Nghị tới chung cư của Trình Tang Tang.
Chú Vương bảo vệ đã quen mặt Hàn Nghị, hình ảnh đôi vợ chồng trẻ ân ân ái ái ông đã nhìn thấy mấy lần rồi. Hôm nay nhìn thấy Hàn Nghị, chú Vương liền hỏi mấy câu: "Chàng trai, tới tìm Trình tiểu thư à?"
"Vâng."
Chú Vương cho Hàn Nghị đi vào.
Sau khi lên tầng, Hàn Nghị có chút thấp thỏm, trước kia ngay cả gặp cướp biển cũng không khiến anh lo lắng thấp thỏm như thế này. Dỗ người phụ nữ này kiểu gì nhỉ? Thằng ranh Sở Bắc kia nói nên tặng hoa tặng trang sức, phụ nữ đều thích hai thứ này. Nhưng mà giờ này các tiệm bán hoa bán trang sức đều đã đóng cửa, hơn nữa, thẩm mỹ của anh không tốt, mua trang sức về thì nhất định sẽ bị tiểu yêu tinh Trình Tang Tang ghét bỏ, mua hoa cũng không được, tiêu yêu tinh cảm thấy rất tầm thường.
Hàn Nghị vẫn cho rằng, đối xử tốt với một người phụ nữ chính là nấu cho cô ấy ăn, nấu cả một đời, còn những cái khác thì anh không hiểu, cũng không có khiếu thẩm mỹ phù hợp với phụ nữ, anh chỉ cần phụ trách việc kiếm tiền để người phụ nữ của mình đi mua là được rồi, anh sẽ bớt đau đầu, mà Trình Tang Tang cũng vui vẻ.
Hiện tại phải dỗ như thế nào đây?
Hàn Nghị có chút bực bội, dỗ cái quái gì, đè lên giường một phát là xong.
Hàn Nghị đứng trước cửa 5 phút.
Cuối cùng cho ra một kết luận, nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần Trình Tang Tang khóc thì thân thể của anh sẽ tự động biết làm thế nào.
Hàn Nghị nhập mã mở khóa.
Trong phòng trống rỗng, cũng không bật đèn.
Anh không khỏi giật mình, mở điện thoại ra xem, Trình Tang Tang vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh. Hàn Nghị trở nên nghiêm túc, gửi tin nhắn cho Trình Tang Tang.
[Hàn Nghị: Trình Tang Tang, không được không trả lời tin nhắn. F*ck, em có biết tôi sẽ lo lắng không!]
Hàn Nghị vừa gửi xong tin nhắn này thì điện thoại vang lên.
Là một số lạ, của thành phố S.
Anh nhận máy.
Tống Nhàn hạ cửa xe xuống, nhô ra nửa cái đầu vẫy vẫy.
Hàn Nghị nhìn Tống Nhàn, mở ra cửa ghế phụ. Sau khi ngồi vào, không đợi Tống Nhàn mở miệng anh đã cẩn thận quan sát Tống Nhàn. Trong ấn tượng của anh, đây là con gái của Tống gia, là bạn thân của Trình Tang Tang, hai thân phận, chỉ có thể.
Anh hỏi: "Trình Tang Tang bây giờ đang ở đâu?"
Tống Nhàn hỏi lại: "Không gọi được cho Tang Tang phải không?"
Hàn Nghị nao nao, ánh mắt lập tức sắc bén.
Tống Nhàn hiện tại tốt xấu gì cũng đã trải đời không ít, gách vác trách nhiệm của cả một công ty, đã gặp muôn người muôn vẻ, tổng kết lại thì cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng lúc này, khi nhìn thấy ánh mắt của Hàn Nghị thì cô lại cảm thấy có chút căng thẳng và sợ hãi.
Không phải vì vẻ ngoài cường tráng, mà là từ khí chất bên trong, giống như một con báo hung ác.
Quả nhiên, danh tiếng thuyền trưởng trẻ tuổi năm đó cũng không phải hư không.
Anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tống Nhàn ổn định lại tinh thần, hỏi: "Sao anh lại cảm thấy có chuyện gì xảy ra?"
Hàn Nghị trầm giọng nói: "Cô ấy là một người biết chừng mực, cô ấy sẽ không để người thứ 3 nhúng tay vào chuyện tình cảm của chúng tôi."
Tống Nhàn có chút bất ngờ, nhưng sau thì cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.
Thời gian Hàn Nghị và Tang Tang ở bên nhau cũng không nhiều lắm, thậm chí có thể nói là rất ngắn, thế nhưng tại sao lại khiến Tang Tang nhớ mãi không quên? Bởi vì người đàn ông này có thể hiểu được nội tâm cô ấy, có lẽ không phải toàn bộ, nhưng những gì tốt đẹp nhất chân thật nhất của cô ấy, Hàn Nghị có thể nhìn ra.
Tống Nhàn nói: "Đúng là xảy ra chút chuyện."
Cô ấy im lặng quan sát vẻ mặt của Hàn Nghị, dù không thể hiện quá rõ, nhưng cô vẫn nhận ra anh đang lo lắng.
"... Nhưng mà không quá nghiêm trọng." Cô bổ sung thêm một câu.
Sau đó, Tống Nhàn nói tiếp: "Hôm nay em tìm anh không phải để nói chuyện này, em không biết anh có phát hiện ra không, nhưng mà Tang Tang rất không có cảm giác an toàn về tình cảm của hai người. Cô ấy nghĩ rằng anh không đủ quan tâm cô ấy, cũng cho rằng... " Cô dừng một chút tìm từ rồi mới nói: "Nếu có một Trình Tang Tang khác, thì anh sẽ không chọn cô ấy."
Hàn Nghị không hiểu, anh thử dùng cách nghĩ của phụ nữ để suy nghĩ, nhưng vẫn không thành công.
Phụ nữ nghĩ cái gì, không hiểu, không quan trọng.
Trình Tang Tang nghĩ cái gì, rất quan trọng, nhất định phải hiểu.
Anh sờ túi, rút ra một điếu thuốc, hỏi: "Để ý không?" Tống Nhàn lắc đầu. Sau khi châm thuốc, anh hỏi: "Có ý gì?"
Tống Nhàn nói: "Anh từng nghe câu này chưa? Người thích trước luôn là người phải bỏ ra nhiều hơn, trong suy nghĩ của Trình Tang Tang, cô ấy là người thích anh trước, dù thoạt nhìn thì anh là người theo đuổi, thế nhưng trên thực tế, cô ấy đã phải bỏ ra rất nhiều tâm tư. Nói cho cùng, cô ấy vẫn cho rằng, anh không đủ quan tâm tới tình cảm này."
Tống Nhàn nhớ tới Liễu Vi Tuyết, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Cô uyển chuyển đề nghị: "Nếu có thời gian, có lẽ anh nên đứng ở góc độ của Tang Tang để suy xét vể tình cảm của hai người."
Hàn Nghị hỏi cô: "Xảy ra chuyện gì?"
Tống Nhàn nói: "Sáng nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, va chạm... " Cô muốn nói là va chạm nhỏ với xe ô tô, nhưng suy nghĩ lại thì sửa lời, nghiêm trọng nói: "Tai nạn xe cộ, bây giờ Tang Tang đang ở bệnh viện, mặc dù vẫn đang hôn mê, nhưng bác sĩ nói chỉ là chấn động não nhỏ và có một số vết thương ngoài da thôi."
Cô nhấn mạnh hai chữ "hôn mê", thậm chí hối hận vì đã không tỏ ra quá nghiêm trọng.
Quả nhiên, sau khi cô nói ra 4 chữ "tai nạn xe cộ", Nghị ca bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, hỏi: "Bệnh viện nào?"
"Bệnh viện số 9, em vừa tới thăm cô ấy, cô ấy... "
Còn chưa nói xong, cửa xe liền bị mở ra, Tống Nhàn nhìn thấy Hàn Nghị vội vã chặn một chiếc xe taxi, rồi biến mất trong bóng đêm. Tống Nhàn vén tóc ra sau tai, nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh trang lại bản thân.
Dưới ánh sáng tối mờ trong xe, viên kim cương trên tai cô lập lòe tỏa sáng.
Cô hơi mấp máy môi, dường như đang nói gì đó.
"Hướng Lỗi, em đánh hỗ trợ cho em gái anh khá tốt đúng không. Chuyện anh đồng ý với em anh đã không làm được, nhưng chuyện mà em đồng ý với anh, em sẽ dùng cả đời chứng minh cho anh xem."
Lúc Trình Tang Tang khởi động máy thì xảy ra chút vấn đề, cô phải tháo SIM ra lắp lại một lần nữa mới được.
Cô vào cửa hàng trên điện thoại, download mấy app hay sử dụng.
Đã rất lâu không đăng nhập Wechat nên phải mất 15 phút cô mới nhớ ra ID và mật khẩu. Đăng nhập xong, điện thoại liên tiếp vang lên thông báo, tin nhắn của Hàn Nghị ở phía đầu tiên.
Cùng lúc đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Âm thanh thở hổn hển cũng theo đó mà tới.
Cô kinh ngạc nhìn ra cửa thì thấy Hàn Nghị đang đứng đó, còn chưa kịp nói gì thì anh đã bước nhanh tới, vòng tay ôm cô vào trong lòng.
"Hàn... Hàn thúc thúc... "
Anh buông ra rất nhanh, cúi đầu nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
"Chấn động não?"
Trình Tang Tang nói: "Rất nhỏ, rất nhỏ thôi."
Anh nhìn về phía tay phải của cô.
"Chỉ là trầy da thôi, haiz, anh đừng có nhìn như kiểu em bị cụt tay thế chứ... Ai nói với anh em đang ở bệnh viện đấy? Mặc Nhiên hay Nhàn Nhàn? Qua mấy hôm nữa là có thể xuất viện rồi, thật sự không nghiêm trọng đâu, va chạm ngoài ý muốn thôi."
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, từ cuối cùng bé tới mức không nghe thấy.
Lúc này cô mới nhớ ra một chuyện.
Ừm, bọn họ còn đang chiến tranh lạnh đấy.
Trình Tang Tang đẩy anh ra, thay đổi sắc mặt, nói: "Anh tới đây làm gì?"
Không ngờ Hàn Nghị lại hỏi cô: "Xem Wechat chưa?"
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, vẫn chưa mở khóa: "Em xem hay không thì liên quan gì tới anh."
Anh nói: "Trình Tang Tang, lần sau cho dù có cãi nhau thì em cũng nhất định phải trả lời tin nhắn."
Trình Tang Tang nói: "Sao, anh là đại gia nên em phải nghe anh à, em cứ không trả lời đấy."
"Trình Tang Tang!"
"Anh mắng cái gì! Không thấy em là bệnh nhân à!" Cô muốn giận dỗi nói, anh đi đi, đi xa một chút! Thế nhưng cuối cùng cũng không nói nên lời, đành phải dữ dằn nhìn anh chằm chằm.
"Ngoại trừ em, ông đây đếch muốn ai hết." Anh nói.
Giọng điệu rất trầm, thế nhưng lại rất chân thành, giống như đang lập một lời hứa có hiệu lực vĩnh viễn.
Trình Tang Tang lập tức ngây dại.
Anh còn nói: "Em cảm thấy anh không có thành ý, vậy thì hôm nay anh sẽ nói thẳng. Nếu như có một ngày em muốn chia tay, hoặc là có những việc dở hơi nào đó cắt ngang duyên phận của chúng ta, thế thì dù anh có làm một con chó ghẻ cũng sẽ quấn lấy em, ông trời không cho chúng ta ở bên nhau, vậy thì anh sẽ đấu với ông trời. Trình Tang Tang, em thấy thế này đã được chưa?"
Hết chương 47.
Danh Sách Chương: