Tối hôm ấy khách về hết, Thành vẫn ở lại giúp Nhi dọn dẹp quán...
- yêu một cô gái bán quán đồ ăn chắc mệt lắm đúng không?
Nhi vừa hỏi thành vừa cười, cứ coi như là yêu đi, bởi vì giấc mơ đâu có ai đánh thuế....
- anh không có mệt...
- vậy có chán không?
- cũng không thấy chán...
- Vậy thì em sẽ coi như đó là hạnh phúc...
Nhi đi tới bên cạnh Thành rồi chủ động ôm lấy anh. Muốn tìm kiếm một chút ấm áp, một chút yêu thương. Vì biết đâu dù là trong phép thử thì cô cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.
Cô ơi! lấy bố cháu không? ngoại truyện 7.
- cho em là con người dễ dãi cũng được, quá dễ dàng yêu thương một người cũng được. Em không quan tâm nữa. Suốt thời gian qua em sống như một cỗ máy lập trình, yêu thương, tha thứ, đau khổ rồi lại yêu thương. Gặp được anh rồi, em xin lỗi, em ích kỉ, em cầu toàn, em muốn bên anh.....
Phải khó khăn lắm Nhi mới nói ra được những lời ấy. Chỉ sợ người đàn ông trước mặt sẽ nghĩ mình là một người phụ nữ thực dụng, chỉ sợ sẽ coi thường cô. Nhưng suy cho cùng 5 năm yêu đương có khi nào cô không bị coi thường, có khi nào được yêu thương đâu...
Mấy lời nói kia khiến Thành cảm thấy đau lòng, cảm nhận rõ ràng sự lo lắng, cả hồi hộp trong từng câu chữ. Thành vòng tay ôm chặt lấy người con gái ấy.
- anh sẽ cố gắng, chúng ta sẽ cùng cố gắng. Chỉ cần có thời gian và lòng tin, anh tin chúng ta sẽ có thể hạnh phúc như bao cặp đôi khác....
Nhi khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Thành lấp lánh niềm vui.
- vậy mình cưới nhau đi, cưới trước vun đắp tình cảm sau. Nhé...
- khiếp, gấp gáp thế. Anh còn chưa kịp làm giá mà..
- giá đỗ để sau đi, vã lắm rồi. hehe...
- này, tránh xa anh ra, anh dễ thương nhưng tuyệt đối không dễ dãi nhé...
Nhi nhìn Thành bằng ánh mắt vô cùng nguy hiểm.
- còn trinh à?
- đương nhiên là không rồi.
- xời, cứ tưởng còn, đang lo...
- thời buổi nào rồi, người ta quan trọng trinh trong tâm, còn cái màng mỏng manh đó vốn dĩ không thể đo đếm được bất cứ thứ gì..
- vậy nếu cả trinh trong tâm em cũng không còn thì sao?
- chợ búa như em làm gì còn. hahahjj..
- anh...quá đáng.....
Thành cười, cô ấy cũng cười...Thì ra niềm vui lại đến một cách đơn giản đến thế...
- anh sẽ đưa em về ra mắt bố mẹ anh, mai có được không?
- em sợ lắm.
- sợ, em cũng biết sợ á.. ( cười).
- sợ chứ, sợ bố mẹ anh sẽ không thích em...
- không sao, có anh ở cạnh em không cần phải lo bất cứ điều gì cả....
Thực ra thì tất cả phụ nữ trên đời này đều cũng muốn được nghe người đàn ông của cuộc đời mình nói ra câu ấy. Rằng chỉ cần có họ thì cho dù mưa to sóng lớn đến mức nào cũng không cần phải lo lắng, không cần phải sợ hãi....
- anh ôm em có được không?
Thành kéo Nhi vào lòng, ôm chặt. Thực sự thì cảm giác này vô cùng ấm áp, ngọt ngào và vô cùng yên bình....Bắt đầu một mối quan hệ từ sự đồng cảm không có gì là sai, chỉ sai khi bản thân không có ý muốn vun đắp, sai khi không thể vì bất kì ai mà thay đổi...
Bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc và nghĩ đến tương lai là khi họ muốn đưa người ấy về nhà gặp người thân. Thành chưa từng dám đưa Lan về nhà, chỉ sợ bố mẹ phát hiện ra sẽ cảm thấy không vui khi biết anh gần như bắt cóc Lan..
Vẫn biết là chắc chắn bố mẹ sẽ phản đối chuyện Thành muốn kết hôn với một cô gái như Nhi, nhưng Thành đã quyết định rồi, cho dù là ai cũng không thể thay thay đổi....
Ngày hôm ấy Thành đưa Nhi về nhà, dù Nhi đã chọn chiếc váy thật đẹp để mặc rồi nhưng khi đứng trước nhà Thành vẫn không dám bước vào. Nhà Thành vừa đẹp vừa sang trọng, cô bây giờ có khác gì lọ lem đứng trước lâu đài đâu.
- em sao thế?
- em không tự tin...
- đừng lo..
Thành nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé kia, nó không mềm mịn, trái lại còn khá thô ráp, nhưng đã là người con gái của mình thì dù thế nào cũng cần có cảm giác được bảo vệ.
- đi theo anh...
Chính Thành còn cảm thấy hồi hộp với cuộc hẹn không được báo trước này, bố mẹ Thành nhìn thấy Thành về thì ngạc nhiên lắm, lại còn dẫn theo một cô gái....
- bố mẹ, con mới về...
mẹ Thành: tôi tưởng anh quên cái nhà này rồi chứ?
Bố Thành: vẫn còn nhớ đường về nhà là tốt rồi...
Hai ánh mắt như dao găm nhìn về phía Thành, sau đó chuyển sang dịu dàng nhìn Nhi.
- chào cháu, cháu ngồi đi..
- vâng ạ..
Mẹ Thành: cháu tên gì?
- cháu tên Nhi ạ.
- Tên nghe rất dễ thương, cháu cũng dễ thương nữa.
Bố Thành: cháu làm công việc gì?
Đây chính là điều mà Nhi lo sợ, sợ nhất là khi mình nói ra sẽ bị coi thường. Nhưng người lớn hỏi thì không thể không trả lời, dù ấp úng nhưng Nhi vẫn phải nói...
- dạ thưa bác, cháu bán quán ăn ạ...
Trái lại những gì mà Nhi nghĩ thì bố của Thành lại có thái độ vô cùng ôn hòa...
- công việc đấy thì vất vả, nhưng dù sao tự lập cũng là tốt rồi. Bố mẹ cháu vẫn còn khỏe cả chứ?
- Bố mẹ cháu khỏe ạ, ông bà ở dưới quê chăn nuôi trồng rau thả cá...
- Bây giờ hai bác cũng chỉ mong sao có được cuộc sống như thế, già rồi thích mấy thứ yên bình...
Nhi không nghĩ là bố mẹ Thành lại nói chuyện dễ gần tới như vậy..
Mẹ Thành lại hỏi..
- thế quan hệ giữa hai đứa là gì? Bạn bè bình thường hay là người yêu?
Lúc này thì Thành mới có cơ hội xén vào cuộc nói chuyện giữa bố mẹ mình và Nhi.
- Cô ấy là bạn gái con...
Mẹ Thành: thật à?
Bố Thành:: anh không lừa chúng tôi lấy chứ?
- ơ bố mẹ sao thế, sao hai người lại có thái độ đấy nhỉ...
Mẹ Thành quay sang nhìn bố Thành...
Mẹ Thành: bao lâu nay tôi cứ tưởng nó là gay ông ạ..
Bố Thành gật đầu khí thế trả lời: thì tôi cũng nghĩ là như thế, trước giờ nó đã có một mối quan hệ nào nghiêm túc đâu...
- bố mẹ, hai người có cần hạ thấp danh dự của con tới mức như thế không?
Bố Thành không thèm trả lời câu hỏi của Thành mà quay sang nhìn Nhi rồi nói..
- gia đình bác vốn dĩ không quan trọng mấy cái truyện Môn Đăng Hộ Đối. Chỉ cần con ngoan ngoãn và mau chóng sinh cho hai bác một đứa cháu cho vui cửa vui nhà là được rồi...
Nhi chưa từng nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng tới thế, ngay cả bản thân Thành cũng nghĩ rằng khi đưa Nhi về nhà thì chuyện mà bố mẹ Thành phản đối là chuyện rất dễ xảy ra. Nhưng thực sự không ngờ bố mẹ thành lại vui vẻ chấp nhận. Có lẽ trong suy nghĩ của hai vị phụ huynh là chỉ cần là phụ nữ biết sinh con là được. Sợ rằng quý tử của họ sẽ đưa về một người đàn ông và nói rằng con muốn chung sống với người này thì họ chỉ còn có nước đập đầu vào cột...
Mẹ Thành: hai đứa mau kết hôn đi, nhanh nhanh để bố mẹ còn có cháu bế nữa...
Bố Thành: bố nghĩ nên kết hôn ngay tuần sau. Mai sẽ lập tức về nhà gái nói truyện...
- Có cần gấp gáp như thế không ạ.
Mẹ Thành: đương nhiên gấp rồi...
Bố Thành: không con bé nó đổi ý lại không ai lấy.
Nhi bật cười, Thành trưng bộ mặt vô cùng đau khổ.
- bố mẹ thật quá đáng...
Nói là làm, ngay hôm sau bố mẹ Thành tới nhà Nhi thật. Họ đem theo rất nhiều sính lễ và coi như đó là sự tôn trọng gia đình nhà gái.
Buổi nói chuyện người lớn diễn ra vô cùng suôn xẻ. Bố mẹ Nhi đồng ý là vì con gái yêu người kia 5 năm không cưới, sợ con lận đận tình duyên nên khi con nói muốn lấy chồng thì ngay lập tức đồng ý. Họ đâu có biết rằng chuyện tình cảm của con họ lại khác biệt tới như vậy...
Sau hôm ấy Thành đã có đủ can đảm để gọi điện cho Lan...
- chuyện đám cưới mà em nói, anh đã nghĩ xong rồi. Chúng ta sẽ tổ chức đám cưới chung một ngày..
- anh nói thật ạ, vậy thì vui quá...
- vậy em chọn địa điểm, tời gian tổ chức đi nhé. Anh nghĩ cuối tuần bạn bè sẽ đông đủ hơn.
Thành tắt điện thoại, anh lái xe đến nhà của bố Lan, lời xin lỗi nhất định phải nói ra, nếu không cả đời này lương tâm của Thành chắc chắn sẽ Cắn Rứt...
- Cháu chào bác...
- Cậu vào nhà đi....
Thành im lặng, ông Vương là người mở lời trước.
- chuyện qua rồi không cần phải suy nghĩ nhiều.
- ngày hôm nay cháu tới đây là để xin lỗi bác. Cho biết cho dù cháu có nói ra câu xin lỗi này cũng không thể nào chuộc hết nỗi lầm khi bắt bác và Lan phải chia lìa...
- người ta chỉ trách những con người đã sai càng sai thôi. Cậu thì sai nhưng đã dừng lại và biết sửa chữa thì không ai trách móc cả...
- Cháu cảm ơn bác vì đã tha thứ cho cháu....
- con người ta khi yêu ai đó một quá nhiều thì chắc chắn sẽ dẫn đến sự mù quáng. Dù sao thì tôi cũng mong cậu sẽ tìm được một người phụ nữ hợp với cậu...
- cháu sẽ tổ chức đám cưới bác ạ....
- thật như vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi....
- cháu sẽ tổ chức đám cưới chung ngày với đám cưới của bác và em Lan....
Nhắc đến đám cưới ông Vương có chút ngượng ngùng...
- già rồi tổ chức đám cưới tôi cảm thấy rất ngại. Nhưng không thể nào không cho cô ấy một danh phận...
Hôm ấy là vào một ngày chủ nhật, bầu trời trong xanh rất hợp ý người....
Có một đám cưới có cùng lớn, đặc biệt ở chỗ là đám cưới có tận 3 cặp đôi. Cặp đôi già tình cảm đượm thắm, một cặp đôi trẻ khác Ngọt Ngào, còn có một cặp đôi trẻ kia vô cùng đáng yêu.
Lan: hôm nay có tận ba bó hoa luôn...
Dũng: ngày hạnh phúc, nhớ cười hết công xuất nhé....
Thành: tối nay khổ rồi, chắc chắn tôi với cậu sẽ bị hành hạ..
Nhi: anh Thành, anh cứ chờ xem:))))
Ông Vương với cô Nhài nhìn thấy các con cười hạnh phúc như thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng an yên. Sóng gió có thể đến bất ngờ, nhưng chỉ cần cố gắng sẽ vượt qua tất cả...
Dũng đeo lên tay Lan chiếc nhẫn, nắm chặt lấy tay cô.
- mình gặp nhau rồi bước vào cuộc đời nhau một cách đầy giông bão, nhưng anh tin chỉ cần mình vì nhau thì sẽ vượt qua tất cả.
- chúng ta sẽ vì con nữa...
Dũng và Lan nắm chặt lấy tay Bông, nhìn nhau cười hạnh phúc.
Bông nhíu mày: bố mẹ nhẹ tay thôi, trời ơi đau quá đi mất, ông ơi, bố mẹ bắt nạt con này.....
Những nụ cười, những ánh mắt vui mừng, ngọt ngào bao quanh khắp mọi nơi...Trong đó có cả Thành và Nhi...
Thành: anh biết mình sắp vào tròng rồi.
- đứng trước cánh cửa tự do sắp đóng lại, em cho anh nói lời cuối.
- đối sử tốt với anh nhá...
- để xem....
- đàn ông đúng như 12 bến nước, khổ tâm...
- anh....muốn ăn đập đúng không....
- aaa, bố mẹ cứu con...... với.....
The - end