• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Ngũ Nhất và người thân bạn bè.


Một đường tiến về phía Hải Thành, không lâu sau trời đã tối lại.


Cả nhóm Nhiếp Tiêu đều vào biệt thự nghỉ ngơi, Bousel hiện đã qua kỳ phát tình nên không muốn tiếp tục ngủ trong hộp đen nữa, lập tức dính dính nhựa nhựa mà cọ vào phòng của Khương Thù. Không biết dùng thủ đoạn gì, vậy mà không bị Khương Thù đuổi ra.


Đối với việc này, tất cả mọi người đều lặng lẽ duy trì thái độ hóng drama, ngầm hiểu ý mà làm bộ như không biết gì cả.


Nếu không, chờ Khương Thù thẹn quá hóa giận, thế thì chả còn dưa để ăn. Tận thế phải gấp rút lên đường, chỉ có thể nhờ vào mấy cái drama này làm thuốc kích thích trong sinh hoạt.


Hổ lớn không có soi mói như Bousel, nằm sấp trên ghế sa lông mềm mại ngoài phòng khách, lười biếng ngáp một cái, không lâu sau đã ngủ ngon lành.


Mà trong phòng ngủ chính trên lầu, bé chuột nào đó vẫn chưa ngoan ngoãn đi ngủ đang nằm nhoài bên tai ba ba. Lặng lẽ thì thầm "Chít chít".


Nhiếp Tiêu nằm ngửa, hai mắt hơi khép, vừa lim dim vừa nghe tiếng chít chít như thôi miên bên tai, nhưng câu nói tiếp theo của nhóc con lại làm hắn hoàn toàn tỉnh táo lại.


"Chít!"


Đúng rồi ba ba, hôm nay bảo bảo đột nhiên phát hiện Tướng Quân hình như cũng không cần hấp thu tinh hạch á!


Nghe lời này, Nhiếp Tiêu trở nên tỉnh táo. Mở mắt ra, nghiêng người nhìn về phía cục lông nhỏ bên gối, nghiêm túc hỏi: "Cục cưng làm sao mà biết được?"


Nhìn Nhiếp Tiêu nghiêm túc, bé chuột cũng biến lại thành hình dáng thiếu niên, nằm nghiêng trong chăn, miệng nhỏ nhếch lên thành thật trả lời: "Bởi vì tinh hạch của mọi người đều ở trong kho của bảo bảo á, nhưng Tướng Quân lại chưa từng tìm bảo bảo đòi tinh hạch!"


Nhiếp Tiêu nghe xong không khỏi hơi kinh ngạc, bình thường bé chuột và hổ lớn hay ở cùng nhau, bọn họ vẫn tưởng hổ lớn hằng ngày vẫn luôn hấp thu tinh hạch.


Nhiếp Tiêu không nhịn được xoa nhẹ mi tâm, sau đó lấy ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt trán tiểu thiếu niên, vừa mệt tâm vừa bất đắc dĩ. "Chuyện lớn như vậy, sao cục cưng không nói với ba ba sớm?"


Tiểu Ngũ Nhất hơi chột dạ mà cúi đầu, nắm ngón tay của mình, miệng nhỏ lẩm bẩm nói: "Lúc trước bảo bảo cũng không có để ý mà, lại nói thì Tướng Quân cũng không có làm hại bảo bảo, nó chỉ không thể hấp thu tinh hạch giống bảo bảo thôi, không phải là chuyện gì xấu lắm."


Nhiếp Tiêu nhìn dáng vẻ vô cùng oan ức của tiểu Ngũ Nhất, lại không kềm chế được cắn lên khuôn mặt nhỏ bé kia một ngụm, có chút cảm giác mài sắt không thành kim.


"Cục cưng ngốc này."


Trong tình huống tất cả mọi người đều cần hấp thu tinh hạch, Ngũ Nhất và hổ lớn quả thật chính là trường hợp hy hữu, chuyện này nào có đơn giản.


"Cục cưng kể lại cho ba nghe xem cục cưng gặp Tướng Quân như thế nào vậy?"


Tiểu Ngũ Nhất xoa xoa khuôn mặt nhỏ bị ba ba xấu cắn, vừa tủi thân vừa hơi thích thích, nhưng nhìn thấy Nhiếp Tiêu đang nghiêm túc, nên cũng kể lại tỉ mỉ quá trình quen biết hổ lớn.


Nhiếp Tiêu nghe xong, càng cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ lạ. "Cục cưng nói ban đầu là Tướng Quân bắt cục cưng về động, sau đó lại bị cục cưng đánh vài cái đã thua, còn chủ động đi theo cục cưng?"


"Là Bảo bảo nỗ lực đánh bại, Tướng Quân mới không có nhường bảo bảo!!!" nghe Nhiếp Tiêu mô tả tùy tiện, tiểu Ngũ Nhất tức giận phản bác, sau đó lại nói: "Hoa Hoa và Đằng Đằng lúc trước cũng là tìm được trong hang động đó."


"Ừm, bảo bảo nói không nhường thì là không nhường!"


Nhiếp Tiêu xoa nhẹ đỉnh đầu của nhóc ngốc để động viên, sau đó nhớ lại hai cây thực vật đặc biệt đang ở căn cứ, trong phút chốc, càng cảm thấy nhóc con nhà mình và con hổ dưới lầu có mối quan hệ không cạn.


Hắn còn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên hai cây thực vật kia nhìn thấy Ngũ Nhất, cái thái độ kích động y như gặp lại được người thân thất lạc nhiều năm.


Mà hiện tại, con hổ lớn này cũng không hấp thu tinh hạch, ngoài việc không thể biến thành người, và cái động cơ để ngoan ngoãn đi theo nhóc con cũng không hoàn toàn giống như việc "bị đánh bại thu phục".


"... Cục cưng, ba cảm thấy hình như Tướng Quân và hai cây thực vật trong căn cứ trước đây có quen biết cục cưng." Nhiếp Tiêu ngẫm nghĩ một hồi, táo bạo suy đoán, cũng chỉ có loại suy đoán này, mới có thể giải thích mọi thứ một cách hợp lý.


Nhớ tới hành động thường ngày của hổ lớn, quả thật giống như người bảo vệ của bé chuột vậy.


Nhiếp Tiêu nhìn lại thiếu niên trước mắt, đột nhiên cảm thấy mình có khả năng đã nhặt được một tiểu yêu tinh có thân phận không tầm thường.


"Nhưng mà bảo bảo không nhớ gì hết!"


Tiểu Ngũ Nhất không nhịn được sờ sờ đầu mình, có chút mơ màng mà nhìn Nhiếp Tiêu, trong đầu như bị rơi mất một mảng lớn, vừa khó chịu lại vừa có chút mất mát.


Nhiếp Tiêu nhìn thiếu niên bắt đầu khó chịu, lập tức có chút không nỡ, xoa xoa đầu cậu động viên. "Không nhớ cũng không sao, lúc ba nhặt được cục cưng thì cục cưng chỉ nhỏ có nhiêu đây."


Nhiếp Tiêu dùng tay mô tả ra một cục lông nho nhỏ.


Nghe lời này, tiểu thiếu niên lập tức lạc quan hơn, nắm bàn tay này thành đấm đập vào bàn tay kia. "Đúng rồi, lúc đó bảo bảo còn nhỏ, không nhớ cũng rất bình thường. Vậy ngày mai bảo bảo sẽ đi hỏi Tướng Quân, xem có phải là bạn bè trước đây của bảo bảo không."


"Bảo bảo cũng cảm thấy rất thân thiết với bọn họ á!"


Nhiếp Tiêu nhìn tiểu thiếu niên đột nhiên lên tinh thần, lập tức cười rộ lên. "Vậy ngày mai hẳn hỏi, giờ thì đi ngủ thôi."


"Ừm!"


Tiểu Ngũ Nhất ngoan ngoãn đáp ứng, chui vào ngực Nhiếp Tiêu tìm một vị trí thoải mái, rồi đòi hỏi hắn một nụ hôn chúc ngủ ngon.


Nhiếp Tiêu vui vẻ dâng hiến.


Sau đó, trong phòng chìm vào yên lặng, nhưng chưa được mấy phút, tiểu thiếu niên lại không an phận mà vặn vẹo tới lui, mở mắt ra, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Nhiếp Tiêu.


"Đúng rồi ba ba, nếu Tướng Quân là người quen hay bạn bè của bảo bảo, vậy hắn có thể biết cha mẹ bảo bảo không ha? Dù sao bảo bảo cũng không phải bé hamster nhảy ra từ tảng đá!"


Nhiếp Tiêu: "..."


Phút chốc, Nhiếp Tiêu cảm thấy đêm nay mình sẽ mất ngủ.


***


Một nơi khác, nhóm Ngô Khánh Phong và La Vân Hải cũng đã nghỉ ngơi từ sớm. Ngoài mấy chiến hữu phụ trách gác đêm, những người khác đều đã ngủ say.


Mạc Diệp nằm trong túi ngủ, nghĩ đến việc sắp đến ven biển Hải Thành sẽ gặp được nhóm Tiêu Nghiên, lập tức đã kích động không chịu được. Thoáng điều chỉnh lại nhịp thở, bấy giờ mới ôm lấy dao găm của mình, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.


Mà lúc này, trời đêm đen kịt, một cái bóng đen nho nhỏ đang lặng yên bay đến bên cạnh xe tải không phát ra chút tiếng động.


Bé trai khoác áo choàng màu đen, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ sẫm, hai chiếc răng nanh dài ló khỏi khóe môi.


Chỉ thấy cậu nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cạnh xe, đôi môi đỏ tươi hé ra, sau đó phát ra một luồng sóng âm vô hình.


Không lâu sau, mấy vị chiến sĩ gác đêm trong xe đã gật gù ngủ gật.


Bé trai nắm chặt cơ hội, bò vào trong xe, tìm được đồ ăn thì lập tức ăn ngấu nghiến như hùm như sói, hoàn toàn là một dáng dấp đã đói bụng lâu lắm rồi.


Lấp đầy bụng, nhóc con kia lập tức chuẩn bị chuồn êm ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy dao găm trong tay Mạc Diệp, không khỏi dừng bước chân, không kiềm chế được tò mò muốn chạm vào.


Nhưng không nghờ tới lại kinh động đến bản thể Mạc Diệp.


Mạc Diệp hé mở mắt, lập tức nhìn thấy một cái bóng người nho nhỏ lén lén lút lút đang ngồi xổm bên cạnh mình, lặng lẽ moi cây dao găm mà mình ôm trong ngực ra.


Mạc Diệp chỉ cảm thấy mình như bị sàm sỡ, giơ tay ra không chút suy nghĩ, trực tiếp tóm lấy mắt cá chân đối phương. "Mày là ai?"


Đột nhiên bị tóm lấy, nhóc con kia sợ đến suýt thì hồn bay về trời, không chút nghĩ ngợi muốn bay ra ngoài, sau đó cũng lôi luôn Mạc Diệp đang túm nó theo.


"Á á á mi đừng bay a a a! ! !"


Mạc Diệp nhìn mặt đất cách mình càng lúc càng xa, lập tức sợ gần chết.


Âm thanh hai người gây ra, làm nhóm người Ngô Khánh Phong và La Vân Hải đang ở trong xe giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy Mạc Diệp bị bắt đi, không chút suy nghĩ lập tức đuổi theo.


Cuối cùng, vung ra một lưới bắt hết hai anh bạn nhỏ.


Dưới ánh đèn pin, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng hình dáng của nhóc con nào đó, không khỏi hơi kinh ngạc.


"Con nít nước ngoài?"


Bị ánh sáng mạnh chiếu vào, nhóc con nào đó núp trong góc run lẩy bẩy, sợ đến chảy nước mắt, mở miệng ra lại là tiếng Trung lưu loát, lắp bắp nói: "Hu hu hu mấy người đừng bắt tui, tui chỉ đói quá mới lấy đồ ăn của mấy người thôi, thế nhưng tui cũng trả công cho mấy người rồi mà!!!"


Mạc Diệp nhìn quần áo và hai cái răng nanh nhỏ kia, không nhịn được có chút hưng phấn. "Cậu đang cosplay ma cà rồng hả?"


(Bên Trung gọi ma cà rồng/vampire là Huyết Tộc hay hấp huyết quỷ - quỷ hút máu)


Ôm lấy đầu, càng thêm sợ.


QAQ hu hu bị nhận ra! ! !


Nhóm Ngô Khánh Phong và La Vân Hải quay lại kiểm tra đồ ăn trong xe, mới phát hiện ra đúng là có mất một ít, lập tức biết được con chuột nhỏ tha đồ ăn mấy ngày nay là ai.


"Nhóc tên gì? Sao nhóc tại sao đi theo chúng tôi? Còn có, nhóc nói trả công là có chuyện gì?" Ngô Khánh Phong xuất phát từ sự cảnh giác của quân nhân, sắc mặt nghiêm túc hỏi nhóc con kia mấy câu nghi vấn.


Nhóc con nào đó Nhất thời bị doạ càng thêm lợi hại, hoàn toàn không dám nói chuyện.


Mạc Diệp có chút không nhìn nổi, đi tới bên cạnh, sờ sờ đầu của đối phương, nhìn em trai chỉ chừng bảy, tám tuổi trước mắt này, lần đầu có cảm giác được làm anh. "Ngoan, đừng sợ, chúng tôi sẽ không tổn thương cậu!"


"Đám người lớn này có sở thích thích nghiêm mặt dọa con nít thôi."


Nhóm người Ngô Khánh Phong và La Vân Hải: "..."


Nhìn Mạc Diệp, có chút an tâm, khịt khịt mũi, lau nước mắt nói: "Tui nói, tui muốn đến Hải Thành tìm hai anh trai của tui, cho nên mới đi chung với mọi người."


"Tui trả công cho mấy người, tui giúp mấy người đuổi dám tang thi côn trùng đi, nếu không mấy người đã bị cắn bị thương."


Thân thể nho nhỏ siêu cấp tủi thân tự gói mình kín mít bên trong áo choàng, núp trong góc xe vô cùng đáng thương.


Nghe lời này, nhóm Ngô Khánh Phong và La Vân Hải không nhịn được hai mặt nhìn nhau, khó trách đoạn đường này bọn họ đi thuận lợi như vậy.


Ngô Khánh Phong hỏi: "Nhóc đuổi tang thi côn trùng như thế nào?"


Liền liếc nhìn Mạc Diệp, sau đó đau khổ nói: "Mấy người đã biết tui là quỷ hút máu, đã biết rồi còn hỏi!!! Đương nhiên là dùng năng lực sóng âm thiên phú của Huyết tộc rồi!!!"


"! ! ! ! !"


Mạc Diệp không nhịn được kinh hãi, sau đó ngồi xổm xuống, kề sát vào xem hai cái răng nanh, cả kinh đặt mông ngồi bệt xuống đất. "Cậu vậy mà không phải đang cosplay hả!!!"


"Mẹ ơi! Chú Khánh Phong, hàm răng của nó là thật ư! ! A a a trên thế giới vậy mà thật sự có quỷ hút máu! ! !"


Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của mọi người, khuôn mặt nhỏ cũng dần dần tái mét rồi, ôm đầu tóc của mình mếu máo, khóc không ra nước mắt.


Người Trái đất quá giảo hoạt!!!


Tui muốn về nhà! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK