• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Tuyết Liên

Nguồn : Tuyết Liên gia trang

Tạ Thanh Kiều không biết mình lúc ấy là trả lời như thế nào, tóm lại đợi nàng kịp phản ứng cũng đã bị ba người kia bao vây.

“Cô có biết hay không cô thiếu chút nữa giết Đường Hạo Dương! Dễ nghe gọi là kích thích, khó nghe đó là cô mưu sát chồng!” Chu Tử Hiên không ngừng lau mồ hôi, đêm hôm đó nếu không phải là Trần Bảo Bảo mau lẹ, Tạ Thanh Kiều băng ghế trong tay cũng không biết rơi vào chỗ nào trên người Đường Hạo Dương nữa.

“Mưu sát chồng theo như luật hiện hành thì sung quân.” Lâm Mặc ôm lấy tay dựa ở một bên buồn bã nói:

“Chẳng qua nếu như muội chịu hối lộ một chút Hình bộ mà nói cũng là có thể cân nhắc giảm hình phạt cho muội.”

“Muội lại không phải cố ý…” Tạ Thanh Kiều ôm cái đầu thấp giọng lầu bầu, nàng cũng không biết mình làm sao lại làm như vậy, nhưng khi Đường Hạo Dương vẻ mặt thành thật hỏi nàng là ai thì nàng thật sự có một xúc động muốn giết người! Nếu như không phải là nổi nóng quên mất chuyện thần không gian Tạ Thanh Kiều cảm giác mình rất có thể sẽ từ trong không gian móc ra các loại chủy thủ…

Chu Tử Hiên cho nàng một cái nhìn khinh khỉnh:

“Lúc trước liền dặn dò qua cô, hcậu ta nếu như xuất hiện loại tình huống này là phải để ý, không nên vọng động không nên vọng động, kết quả thì sao?”

“Vậy làm sao bây giờ!” Tạ Thanh Kiều vẻ mặt đưa đám, dù sao Đường Hạo Dương đã bị nàng dọa ngất, nàng hoàn toàn thành lợn chết không sợ phỏng nước sôi bộ dáng vô lại nói:

“Rốt cuộc còn cứu được không?”

Chu Tử Hiên cúi đầu trầm tư: “Trước mắt như vậy hình coi như nằm ở trong lòng bàn tay, Đường Hạo Dương sẽ xuất hiện triệu chứng khi thì thanh tỉnh khi thì hồ đồ, đây là dấu hiệu dần dần chuyển biến tốt đẹp.”, vừa liếc nhìn Tạ Thanh Kiều:

“Cô đừng lung tung hướng hắn đánh, nếu không coi như là đại la thần tiên cũng chịu không được kinh hãi như vậy.”

Tạ Thanh Kiều như gà mổ thóc gật đầu. Chu Tử Hiên tiếp tục nói:

“Những ngày này, cô phải kiên nhẫn hướng dẫn hắn, dựa theo thời gian trình tự nói cho hắn biết chuyện những năm gần đây bên cạnh hắn phát sinh việc gì. Rốt cuộc có thể hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp hay không còn phải qua 1 khoảng chừng mười ngày mới có thể nhìn ra hiệu quả. Tóm lại một câu nói, kích thích là cần, nhưng không thể quá mức!”

Những ngày tiếp theo, Tạ Thanh Kiều chiếu theo Chu Tử Hiên dặn dò tâm cẩn thận chiếu cố Đường Hạo Dương. Nàng không có nói mình ai, Đường Hạo Dương cũng không hỏi. Ngẫu nhiên sẽ cùng nàng tâm sự, nhưng phần lớn thời gian hai người chỉ là ngồi ở trong hành lang uốn khúc, nhìn trời vô ích ngẩn người.

Tạ Thanh Kiều tính nhẫn nại càng ngày càng ít, nhưng trên mặt vẫn như cũ treo nụ cười làm lòng người an tâm. Tất cả mọi người cho rằng nàng không có việc gì, nhưng mỗi khi nàng dùng nụ cười dối trá kia liền có người ngáp 1 cái.

Ngày này, Tạ Thanh Kiều đang đi tới hậu viện, đột nhiên phát hiện Trần Bảo Bảo một mình ngồi ở trong sân ngẩn người. Mấy ngày này chung đụn, nàng phát hiện hai người kia trong lúc đó thay đổi rất nhiều. Nhất là Chu Tử Hiên, tựa hồ không có chán ghét như vậy, và Trần Bảo Bảo dần dần mất đi sự cởi mở của ngày xưa. Tạ Thanh Kiều nhẹ nhàng đi tới ngồi cạnh Trần Bảo Bảo, các nàng hai người cũng có những điểm tương tự thế này.

“Tại sao một mình ngồi ở chỗ nầy?” Tạ Thanh Kiều vỗ vỗ Trần Bảo Bảo, cùng giống như trước kia cùng nàng nói chuyện phiếm.

Trần Bảo Bảo mím môi khẽ cười:

“Nghĩ một mình yên lặng một chút.”

“Xem ra tỷ có tâm sự.” Tạ Thanh Kiều thăm qua đầu nhỏ giọng hỏi:

“Về Chu Tử Hiên?”

Trần Bảo Bảo sững sờ: “Muội ngược lại còn có lòng rỗi rảnh quan tâm người khác.”

Tạ Thanh Kiều buông tay nói:

“Ừ, người khác muội lại là không có cái lòng rỗi rảnh kia. Bất quá Trần Bảo Bảo tỷ thì trong lòng muội đây vẫn là có một vị trí cho tỷ.”

Thấy Tạ Thanh Kiều chỉ vào ngực của chính mình bộ dáng thú vị, Trần Bảo Bảo cười khúc khích. Qua một lúc lâu nàng nhẹ giọng nói:

“Đúng vậy, là về người kia.”

Ngô… Chu Tử Hiên tại trong câu của Trần Bảo Bảo ở đâu đã từ khốn kiếp lên cấp thành người rồi, thật đáng mừng. Tạ Thanh Kiều trong lòng thầm nghĩ trong miệng lại nói:

“Có thể nghe một chút không?”

Trần Bảo Bảo thở dài: “Tỷ càng ngày càng không hiểu hắn. Trước kia chẳng qua là cảm thấy hắn là 1 kẻ con nhà giàu cả ngày gây chuyện thị phi. Nhưng lần này ra ngoài lâu như vậy…”, Trần Bảo Bảo trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tạ Thanh Kiều:

“Hắn là một con cái phú gia rõ ràng đối với cuộc sống dân chúng bình thường trai qua vô cùng nhiều. Một đường đến, các nơi phong tục hắn rõ ràng cũng đều biết. Chúng ta ở trên đường gặp được vài bệnh nhân trong miệng hắn nói lời vô vị nhưng vẫn là đem những người kia cứu. Tỷ quả thực hoài nghi cái Chu Tử Hiên này không phải là người mà tỷ đã biết!”

Tạ Thanh Kiều lẳng lặng nghe, Trần Bảo Bảo cười khổ nói:

“Có thể càng như vậy, tỷ lại càng cảm thấy chính mình hành vi trước kia phi thường buồn cười. Nếu như hắn là người tốt như vậy tại Vân Châu thành hắn vì cái gì còn muốn làm ra những chuyện đả thương người thế kia. Tỷ giống như một con rối nhảy nhót tại trước mắt hắn biểu diễn các loại động tác tức cười…”

“Hắn sợ máu, tỷ biết không?”

Trần Bảo Bảo gật gật đầu:

“Tỷ hỏi qua nguyên nhân, nhưng không có có kết quả.”

“Có lẽ… Hắn cũng như Đường Hạo Dương đồng dạng, có một số việc không muốn nhớ tới? Bởi vì một khi nhớ tới liền sẽ thương tâm.” Tạ Thanh Kiều cũng không biết lời này rốt cuộc là đối với người nào nói. Chỉ là Trần Bảo Bảo đứng dậy:

“Tỷ sẽ ngẫm lại.” tiện đà vẻ mặt nhẹ nhàng nhún vai:

“Kỳ thật hai người hoàn toàn không biết đối phương cứng rắn nhét cùng một chỗ thật sự rất thống khổ, tỷ nghĩ… Không bằng sớm một chút tách ra sẽ khá hơn một chút.” Nói rồi, lững thững ly khai.

Tạ Thanh Kiều vẫn như cũ ngồi ở nơi đó qua hồi lâu rốt cục nói:

“Huynh còn muốn tại phía sau cây đứng bao lâu?”

Tiếng nói rơi ra Chu Tử Hiên ngượng ngùng đi ra, lúng túng nở nụ cười hai tiếng:

“Cái kia… vừa vặn đi qua.”

Tạ Thanh Kiều không có công phu cùng hắn nói vòng vèo, nói thẳng:

“Lời vừa rồi của tỷ ấy huynh đều nghe thấy được.”

Chu Tử Hiên khẽ quay đầu, Tạ Thanh Kiều nói:

“Huynh thật sự dự định cùng cách sao?”

Thân thể khẽ ngơ ngẩn, hắn… Chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này. Kể từ khi hắn năm tuổi bị người nhà đưa đi học y, mười năm sau về nhà liền được cho biết hai năm sau đón dâu, hắn liên tục không có nghĩ qua vấn đề này. Thậm chí cũng không có quan tâm qua mình cưới được là ai, chỉ là hướng phía cha mẹ gật đầu vâng dạ

“Cố hương của muội có một loại thực vật tên là hành tây.” (L: ha ha)

Chu Tử Hiên sững sờ, không rõ chuyện gì nhìn người đối diện, vừa rồi không phải là đang đàm luận về Trần Bảo Bảo sao, như thế nào đột nhiên kéo đến hành tây gì chứ?

“Huynh chưa từng gặp qua, bất quá hành tây là 1 loại thực vật này có một đặc điểm càng đến gần người của nó lại càng dễ rơi lệ.” Tạ Thanh Kiều tự lo nói :

“Trên đời đáng buồn nhất là đừng quá mức thưiwng người như vậy. Càng đến gần lại càng thương tâm, mặc dù rất thương tâm, nhưng một khi như vậy liền phải lấy được tâm của đối phương. Mặc dù càng đến gần sẽ khóc càng lợi hại nhưng vẫn như cũ khắc chế không được chính mình, liền một tầng lại một tầng đẩy ra nó, xem một chút trong lòng của nó rốt cuộc chứa cái gì.”

Chu Tử Hiên trầm mặc không nói, hắn là người thông minh, biết rõ Tạ Thanh Kiều nói cái gì.

“Chỉ là người đẩy hành tây kia là ngốc tử không biết khi nàng đẩy ra một lớp da sau cùng mới sẽ phát hiện kỳ thật hành tây căn bản cũng không có trái tim.” Chỉ có sự thật này mới có thể đem lòng của mình thật dâng lên, rồi chà đạp. Mà khi hai người cũng không có tâm cũng liền đến là lúc tách ra.

Tạ Thanh Kiều khi nào thì rời đi, Chu Tử Hiên không có để ý. Mấy ngày nay, hắn mắt lạnh nhìn chuyện của Tạ Thanh Kiều cùng Đường Hạo Dương. Ngày đó ban đêm, Tạ Thanh Kiều hướng phía Đường Hạo Dương rống giận nói hắn đều nghe được. Người kia: “Toàn bộ thế giới chẳng lẽ chỉ một mình chàng là đáng thương nhất sao?”

Đúng vậy, Chu Tử Hiên vẫn cảm thấy hắn chính là người đáng thương nhất kia. Bởi vì cha thích y thuật, liền đem hắn năm tuổi đưa đến trong tay vị y si kia, một nháy chính là mười năm. Mười năm nóng lạnh, không có một người nào, không có một người nào Chu gia từng đi xem hắn. Khi hắn lưng không ra kinh mạch bị sư phụ đánh đòn hiểm, bị sư phụ tại phần lưng dùng đao khắc bản đồ kinh mạch làm trừng phạt không có ai cùng hắn. Về sau, đợi hắn y thuật tốt đã dùng rượu thuốc tẩy đi sỉ nhục phần lưng, cũng không ai biết đó là tẩy sạch một lớp da.

Sư phụ vì huấn luyện hắn nối xương, đích thân tại trước mắt hắn cắt đứt xương cốt người làm, làm cho hắn theo thứ tự nối. Cũng nói:

“Nếu như đồ đệ không biết làm vậy người này liền phế đi, đừng hy vọng ta đến giải quyết.” Không có người nào biết rõ hắn sợ hãi đến cỡ nào, khi đó hắn chỉ vẻn vẹn có tám tuổi mà thôi.

Vì học tập độc kinh, sư phụ sẽ đích thân tại trước mắt hắn cắt vỡ kinh mạch người khác, làm cho máu chảy ra nói ra cho oai:

“Đổ máu dừng lại độc.” Nếu như hắn không thể kịp thời thay người nọ giải độc, người nọ sẽ bởi vì máu khô mà chết.

Vì vậy, chờ hắn học thành trở về sau, chuyện thứ nhất hắn cần làm chính là trả thù, hắn muốn để cho người khác cũng nếm thử tư vị đau lòng này. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt cha mẹ nộ kỳ bất tranh, hắn đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nghe được hai người kia lại còn thay hắn an bài hôn sự sau, hắn liền quyết định thật tốt hành hạ tân nương tử kia. Nhưng không làm gì được tân nương tử vì võ công quá cao, cho nên hắn liền hàng đêm sênh ca, phóng túng thanh sắc…

“A, có lẽ ta chính là hành tây không có tâm kia.” Chu Tử Hiên nhẹ giọng nhớ tới. Hắn chưa từng nghĩ qua, trên đời này sẽ có nữ nhân ngu như vậy, mang theo gia đinh đem hắn từ sòng bạc, từ kỹ viện, huy động nhân lực đem hắn bắt trở lại. Ngốc nữ nhân kia sẽ vì hắn trực tiếp đập phá những địa phương kia, sau đó hướng hắn rống to.

Nàng là đang quan tâm hắn. Chu Tử Hiên đáy lòng cười khổ, nhưng phần quan tâm này tới đã quá muộn, hắn đã không cần, cho nên Trần Bảo Bảo này tốt nhất từ trước mắt hắn cút đi. Đúng vậy, khi đó hắn là nghĩ như vậy, chỉ là chẳng biết lúc nào hắn bắt đầu ỷ lại người này…

Không khí trong miếu tự trở nên có chút vi diệu. Lâm Mặc nhướng mày đầu, bảy tám ngày này hai đôi kia mỗi người đều trở nên âm dương quái khí. Nhất là Tạ Thanh Kiều, nha đầu hung hãn rõ ràng cả ngày một bộ oán phụ nửa chết nửa sống . Bộ dáng này, quả thực là quá vũ nhục thời gian của Lâm Mặc hắn. Lúc này Lâm Mặc chỉ có bốn chữ đưa cho bốn người kia: “Oán ngẫu thiên thành!”

Tạ Thanh Kiều trên mặt mỗi ngày vui tươi hớn hở, chỉ có nàng tự mình biết nàng kỳ thật đang sợ cái gì. Nàng sợ hãi chờ Đường Hạo Dương sau khi tỉnh lại hoàn toàn đã quên chính mình khi đó nàng nên làm cái gì bây giờ?

Chẳng lẽ là rộng lượng cười một tiếng, phong khinh vân đạm :

“A, chàng quên rồi? Không có gì, dù sao ta cũng không quá nhớ rõ chàng.”

“Thúi lắm!” Tạ Thanh Kiều vỗ mạnh đầu, nàng khi nào thì đại lượng như vậy.

“Ta vừa rồi gặp trí minh phương trượng, hắn nói ba mươi dặm có vị am ni cô. Ta cảm thấy được dù sao cũng không xa, nếu không muội đi xem một chút?”

Đột nhiên ngẩng đầu, chẳng biết lúc nào Lâm Mặc đã ngồi ở bên người nàng. Tạ Thanh Kiều sửng sốt một lát, rốt cục hiểu chuyện Lâm Mặc nói, lúc này lúng túng cười cười:

“A, ha ha, am ni cô, thì ra là huynh còn nhớ rõ chuyện này.”

“Ngô, đương nhiên nhớ rõ. Tạ Thanh Kiều muội chí hướng to lớn ta tại sao có thể không nhớ rõ?” Lâm Mặc vẻ mặt đứng đắn:

“Ta ngay cả pháp danh đều đặt cho muội luôn rồi, muội cảm thấy thế nào?”

Tạ Thanh Kiều chỉ cảm giác khóe miệng mình có chút rút gân, lại nghe Lâm Mặc nói:

“Sắc tức là không không tức là sắc, như thế nào muội cảm thấy cái pháp danh này không tốt sao?”

“Tốt…” Tạ Thanh Kiều cắn răng nói:

“Tốt làm sao huynh không lưu cho chính mình dùng, ta nhớ được lâm đại nhân ý nguyện to lớn nhất là xuất gia làm hòa thượng!”

Hai người nhìn nhau, đều không ngăn nổi mỉm cười.

Một kẻ muốn làm ni cô, một kẻ muốn làm hòa thượng. Ngàn vạn lần đừng cho là bọn họ là đang nói đùa, mười mấy năm trước, đích xác là trong lòng hai người này có ý tưởng nghiêm túc này.

Khi đó, Tạ Thanh Kiều 3 tuổi, Lâm Mặc 8 tuổi. Một người là xuyên qua mà đến tâm hạ thấp, một người là thiên tài nhi đồng như ông cụ non cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa.

Hai người thường xuyên cùng nhau ôm chân ngồi ở trên sườn núi, không chốn nương tựa than thở, cùng chung cảm khái vận mạng bất công. Vì vậy, người trong thôn những người lớn thường xuyên sẽ trông thấy hai kẻ 1 choai choai 1 búp bê trắng mịn cả ngày cùng nhau cúi đầu ủ rũ, đứng chắp tay yên lặng quay lưng đối với trời chiều, lưu lại một bóng lưng thê lương mà trắng mịn…

Cá mè 1 lứa chân lý này vận dụng đến trên người Tạ Thanh Kiều cùng Lâm Mặc hoàn toàn chính xác. Hai búp bê song song ngồi ở một cái ghế, cuối cùng bùng phát lực lượng xác thực chính diện.

Tám tuổi Lâm Mặc sâu kín nghiêng đầu quay sang chỗ khác nhìn xem đứa bé mỗi ngày cùng chính mình cùng nhau than thở, cái trán lập tức đổ hồi mồ hôi lạnh. Hắn đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình làm sao sẽ thiển cận như thế, rõ ràng thiển cận đến cùng một đứa bé ba tuổi có một dạng nguyện vọng, thật sự là thật đáng sợ thật là đáng sợ! Lúc này bỏ đi ý tưởng chính mình muốn làm hòa thượng.

Mà ba tuổi Tạ Thanh Kiều mở to con mắt cá chết của mình, mặt không đổi nhìn xem phương xa, trong lòng âm thầm nói:

“Không nghĩ tới đầu năm nay nhân cách xuất gia đều thấp như vậy, nàng rõ ràng cùng một chính thái tám tuổi có đồng dạng ý niệm trong đầu, thật sự là quá ngây thơ, quả thực ngây thơ đến làm người ta giận sôi!”

Có lúc lẫn nhau cứu vớt ở đó chỉ là trong nháy mắt. Vì vậy, hai người ai cũng không có thành gia. Nếu như hai người này lúc ấy có thể biết lời nói bên trong lòng hoạt động tám phần hiện tại cũng sẽ một đầu đâm chết tại cột của miếu tự.

“Muội đã không chịu chặt đứt ba nghìn phiền não kia vậy là tốt nhất nên giữ lại. Lại nữa, có 1 chuyện cũng không sai biệt lắm lúc ngọi bội lúc trước bị buộc bán đi trả nợ. A, ta lúc đo ta định nói cho muội 1 sự kiện, ngọc bội lúc trước của muội dù thế nào cũng đáng giá hơn một trăm lượng, không nghĩ tới muội rõ ràng mười lượng bạc liền bán, ai ai ai ai…”

Tạ Thanh Kiều nhìn chằm chằm Lâm Mặc, đến cuối cùng Lâm Mặc trong lòng có chút nhút nhát, chỉ nghe nàng nói:

“Kỳ thật ta cảm thấy được nếu như huynh không có làm quan, làm cái bói toán cũng là nghề nghiệp thật tốt. Nghĩ kỹ có âm dương ngũ hành, mười quẻ chín linh!”

Hai người tiếp tục lấy chủ đề không có dầu muối, chỉ là bị Lâm Mặc nhắc nhở như vậy, Tạ Thanh Kiều ngược lại là thật tỉnh táo lại mặc kệ nàng lo lắng như thế nào cái gì nên tới đều phải đến, trốn cũng trốn không được, chỉ có kiên trì.

Thấy Tạ Thanh Kiều dần dần khôi phục tinh thần, Lâm Mặc nhìn ở trong mắt hắn còn có chút lời không biết nên nói hay không:

“Có một loại khả năng đó chính là Đường Hạo Dương đã tốt lắm. Người kia tám phần cũng là sợ hãi đối với nương tử trước mắt quen thuộc lại xa lạ, cho nên liên tục giả vờ.”

Nói rồi ai bảo Tạ Thanh Kiều trước kia có ân với hắn một lần, vẫn là không nên nói cho nàng biết chuyện như vậy thì tốt lắm. Lâm Mặc cũng là người dễ mang thù điểm này Tạ Thanh Kiều tại năm tháng rửa tội không tâm đem quên đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK