***
Khi Thích Vọng Uyên đi vào quán ăn bán đồ Trung Quốc thì phát hiện phía trước có gì đó không thích hợp.
Anh lập tức dừng lại, chưa kịp xoay người đã bị một luồng sức mạnh đẩy vào trong.
Trong nháy mắt đó, anh chỉ nghe thấy phía sau có một giọng nói lạnh băng ngập tràn sát khí vang lên: "Chờ khi mi chết đi thì Yếm Yếm sẽ không phản bội ta nữa..."
Sau đó hai mắt hoàn toàn mất đi thị lực, mù lòa như sa vào một vùng tối đen.
Anh cầm đèn pin trong tay, nhưng ngay cả tia sáng cuối cùng này cũng biến mất, nơi đây hệt như một vực sâu hấp thụ tất cả ánh sáng.
Bốn phía, từng tiếng bước chân lộn xộn bắt đầu nhào về phía anh.
Thích Vọng Uyên không nhìn thấy gì cả, anh chỉ có thể dùng thính giác để đoán chừng, tất cả bốn phương tám đều có "người".
Anh yên lặng ném đèn pin xuống đất, kéo con dao được dán chặt bằng băng keo bên chân, nghiêng tai lắng nghe âm thanh ở gần nhất.
Hai giây sau, anh nhấc chân bước qua bên trái.
*
Bởi vì thế giới đã xảy ra không ít sự việc ly kỳ quỷ dị, như khoảng thời gian trời sáng cũng ngày càng ngắn đi, hơn nữa, chính phủ cũng đã thông báo với từ sớm rằng nếu không có việc gì thì mọi người đừng ra khỏi cửa, cho nên xe và người đi bộ trên đường cũng không nhiều lắm.
Ngay tại thời điểm này còn đi ra, hoặc là can đảm, hai là trong nhà ngột ngạt.
Ví dụ như Quan Yếm, vất vả lắm mới bắt được chiếc taxi này.
Tài xế taxi là một người phụ nữ trung niên, tóc đã nhuốm màu hoa râm, nhìn sơ qua còn già hơn tuổi thật rất nhiều.
Bà ấy là một người hướng ngoại, Quan Yếm vừa lên xe là bà ấy đã trò chuyện rất thân thiện, hỏi cô vì sao lúc này còn ra ngoài, có phải có việc gấp hay không?
Quan Yếm nghĩ thầm dù sao còn phải đi cả một chặng đường nữa, nhỡ đâu dò lo được thêm điều gì đó từ đối phương thì cũng ổn phết, vì thế cô cũng trò chuyện cùng.
Cuối cùng, tuy không lấy được thêm tin tức gì giá trị, nhưng cô được nghe thêm một câu chuyện về một người mẹ vì để nuôi người con trai bị liệt nằm trên giường.
Bà ấy biết được Quan Yếm muốn đi tới đường Phong Hoa tìm một tiệm net mà cô không nhớ rõ: "Bây giờ bên ngoài không an toàn chút nào, cháu còn là một cô gái thì quá nguy hiểm, cô lái xe chở cháu chạy từ từ rồi tìm, không lấy thêm tiền đâu."
Nhưng đối với một người cầu sinh mà nói, họ không cần để tâm tới việc tiêu tiền trong nhiệm vụ. Cho nên khi Quan Yếm bước xuống trước cửa tiệm net còn đưa thêm tiền, cũng đề nghị bà ấy chờ cô bên ngoài một tí, chút nữa cô còn muốn ngồi xe đi chỗ khác.
Đến tiệm net là 1 giờ rưỡi chiều.
Lúc này vốn là khoảng thời gian ánh mặt trời chiếu rọi rực rỡ, thế mà trên không trung đã bắt đầu tối dần, rồi trở nên xám xịt, giống như sắp sụp tối đến nơi.
Quan Yếm ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu của tiệm net, cô gỡ cặp sách sau lưng ôm vào ngực, rồi bước nhanh vào cửa.
Tuy rằng đã đi về quá khứ, nhưng mâm tròn kia vẫn còn nằm trong cặp. _tichha_
Lúc Thời Nguy tỉnh táo trở lại, anh ta phát hiện mình đang bị một "đám người" lít nha lít nhít vây quanh, giữa một khoảng đất trống trải.
Có mấy người giữ chặt tay anh ta làm anh ta không thể động đậy.
Anh ta sửng sốt, rõ ràng trước đó không lâu, anh ta còn đang ngồi trong siêu thị nói chuyện với Quan Yếm và Thích Vọng Uyên mà.
Ký ức cuối cùng... là lúc anh cố gắng nhớ lại chuyện "xã hội không tưởng" mà anh ta chẳng có chút ấn tượng nào.
Về sau thì thế nào?
Thời Nguy nghĩ không ra, nhớ lại thì có ích gì chứ.
Tình huống hiện tại vô cùng rõ ràng, anh ta lại bị bắt lại, còn nghi thức tà ác kia sắp tiến hành.
Hai người kia cũng không ở gần đây... nếu không thì họ đã xuất hiện ngay bây giờ rồi.
Lần này, thật sự không thoát nổi rồi.
Trong lòng anh ta dâng lên một sự tuyệt vọng ghê gớm, đồng thời lại có thêm một chút sự thoải mái thoảng qua, cái thế giới đáng chết này, cuối cùng cũng phải kết thúc sao.
Bỗng nhiên, hai tay từ phía sau bắt lấy đầu anh, bắt đầu dùng sức đẩy về phía trước.
Anh ta vẫn phản kháng theo bản năng, nhưng cũng không chống lại nổi sức mạnh của đối phương, mặt bị ép buộc đẩy lên, đối diện với ánh trăng.
Nỗ lực sống sót làm Thời Nguy nhắm chặt hai mắt lại, ngay sau đó có người đưa tay lại đây kéo mí mắt anh ta lên.
Giữa bầu trời đêm chẳng có lấy một vì sao, chỉ có một vầng trăng màu xanh nhạt treo giữa không trung một cách cô độc.
Mất đi ngôi sao vây quanh, vầng trăng ấy càng có vẻ kiêu ngạo xa rời thế gian, có một loại tồn tại đẹp đẽ riêng biệt, làm người ta vừa nhìn đã chấn động.
Nhưng... chính nó cũng không thích vẻ kiêu ngạo đẹp đẽ tít trên cao ấy, nó muốn gieo mình xuống nhân gian hơn.
Sau khi Thời Nguy tận mắt nhìn thấy mặt trăng tròn ấy, ánh mắt anh ta bắt đầu tan rã, nhanh chóng mất đi ánh sáng, cơ thể cũng dừng phản kháng.
Những tín đồ nhao nhao đang nắm chặt tay anh ta bắt đầu thả lỏng tay, họ đưa anh ta vào giữa đám người, bắt đầu đi xung quanh anh ta.
Anh ta ngẩng cao đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn ánh trăng, gương mặt không lộ bất cứ biểu cảm nào.
Sau đó hai chân anh ta rời khỏi mặt đất, hai tay tự nhiên mở rộng ra, nhìn sơ qua thì hệt như đang cung kính tự nguyện nghênh đón vị thần tối cao sử dụng cơ thể anh ta.
Khi anh ta dừng ở vị trí cách mặt đất hơn 2m, một luồng sáng xanh lạnh lẽo từ trên cao giáng xuống, bao phủ cả người anh ta.
Trong nháy mắt này, ánh mắt Thời Nguy vốn đang trống rỗng chợt lóe lên, đồng tử co chặt lại, lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Ngay sau đó, anh ta lại khôi phục dáng vẻ vô tri vô giác kia.
*
Quan Yếm đi vào tiệm net, cô gặp lại ông chủ gầy đét, đeo khuyên tai đứng chỗ quầy hàng một lần nữa.
Dường như ông ta rất thích hút thuốc, giống y như lần trước, miệng ngậm một điếu thuốc, hai mắt bị khói hun đến híp lại.
Quan Yếm lấy điện thoại ra, cúi đầu mở ứng dụng trả tiền, nói thẳng: "Tôi không mang căn cước, tôi muốn máy 23, bao từ bây giờ đến chiều mai. Với lại chú cho tôi mượn giấy bút một chút, tổng là bao tiền?"
Ông chủ sửng sốt bởi lời cô nói, một hồi rất lâu sau mới phản ứng lại, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, nhắc nhở: "Nhưng tôi phải nhắc cô, gần đây tình huống bên ngoài có vấn đề, tiệm nét chúng tôi lên giá, một giờ 50 đồng!"
Quan Yếm: "..."
Lần trước vẫn là 30, đây là thấy cô xem tiền như rác, cố ý lên giá tại chỗ đây mà.
Cô không rảnh lề mề với ông ta, nói: "Bao đến 2 giờ chiều mai.". Bạ𝑛 có biế𝘁 𝘁𝒓a𝑛g 𝘁𝒓𝘂yệ𝑛 ~ 𝑇𝒓ù𝒎𝑇𝒓𝘂yệ𝑛.V𝑛 ~
Ông chủ cười hì hì: "Bây giờ là 1 giờ rưỡi, tôi tính hai giờ luôn đi, tới ngày mai là đúng 24 tiếng đồng đồ, không lấy tiền giấy bút của cô luôn..."
Quan Yếm quét mã trả tiền, cầm giấy bút ngồi xuống trước máy 23.
Máy tính vừa mới khởi động, rồi dừng lại trên màn hình nền như bình thường.
Cô để bàn phím ra chỗ trống đằng sau, bắt đầu viết tất cả những điều cô muốn nói cho "chính mình", sau đó lưu vào tin nhắn điện thoại với nội dung tương tự.
Đây là ngày 7 tháng 5, ngày Quan Yếm bước vào phó bản rồi sau đó tới tiệm net là ngày 8 tháng 5.
Trước đó, trong nhà cô tại nơi này đã xảy ra một vài sự kiện quỷ dị nhưng không ảnh hưởng đến tín mạng, gặp phải quỷ dẫn đường trong khu nhà, bị những "tín đồ" kia để mắt tới.
Sau đó vì cô bị ánh trăng chiếu vào nên xém nữa đã ăn thịt người, rồi gặp được Thích Vọng Uyên, phân công nhau hành động, đi tới tiệm net.
Chẳng qua là trước khi họ tách nhau ra Quan Yếm đã từng mở điện thoại ra xem.
Lúc ấy trong điện thoại không có gì cả, nhưng chỉ cần bây giờ cô để lại tin nhắn...
*
Luồng sáng màu xanh nhạt tựa như ánh trăng xuyên qua đáy biển, ánh sáng nhạt lập lòe lay động, nhìn đẹp không thể nào tả xiết.
Chúc Nguyệt chậm rãi đi xuống theo luồng sáng đó, mái tóc đen dài không gió mà phất phơ, giống như đang thay hắn ta giãi bày tâm trạng vui sướng kia.
Gương mặt tái nhợt của hắn ta đón lấy ánh sáng, vừa ẩn nấp trong bóng đêm, hiện ra cảm giác thần bí đến từ thời xa xưa.
Trong đôi mắt hờ hững ấy lộ ra vẻ tàn ác khiến người khác không tự chủ được phải thần phục quỳ lạy, giống như trong mấy triệu năm, tất cả những cảm xúc tiêu cực đều trốn vào trong hắn ta, tạo thành sự tồn tại đáng sợ nhất đối với loài người.
Nhưng khi hắn ta hướng xuống chỗ vật chứa thì hơi thở nguy hiểm ấy bỗng chốc tan thành mây khói, để lộ ra vẻ chờ mong.
Hắn ta rất mong chờ, chờ đến khi gặp lại người hắn ta yêu sâu sắc lần nữa.
Chỉ cần nghi thức kết thúc, hắn ta sẽ đi tìm cô trước, cầm tù cô, rồi tìm cách để cô trường sinh, để cô mãi mãi ở bên cạnh hắn ta, không thể đi đâu nữa cả.
*
Quan Yếm gõ xong tin nhắn, rồi đặt tờ giấy dưới bàn phím ở bàn 23, sau đó đi vào quầy dặn dò ông chủ: "Ông chủ à, tôi muốn ra ngoài một chuyến, cái máy đó tôi đã trả tiền rồi, chú đừng để người khác chạm vào đấy, cũng đừng di chuyển đồ ở trên bàn đó, nếu không có đồ thì tôi sẽ tìm chú."
Ông chủ xua xua tay: "Cô nhìn đi, mấy người đó toàn là dân nghiện internet, tận thế tới nơi rồi mà còn ráng úp mặt vào máy chơi game đó, có ai rảnh mà đi động tới máy của cô đâu?"
Quan Yếm rời khỏi tiệm net, ngồi lên taxi đang chờ bên ngoài, chạy về "nhà" của cô.
Sở dĩ cô ưu tiên để lời nhắn ở tiệm net là vì lúc cô tiến vào tiệm net là ngày 8 tháng 5, cách "hiện tại" chỉ có một ngày, biến số sẽ tương đối nhỏ.
Mà lúc cô thức tỉnh bắt đầu nhiệm vụ ở trong nhà là 18 tháng 5, khoảng cách quá xa, không ai biết được trong khoảng thời gian này sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà, có một thứ nhất định phải giấu trong nhà.
Cô ngồi ở ghế sau xe, hai tay ôm thật chặt mâm tròn trong cặp sách.
*
Thích Vọng Uyên thở hổn hển từng hơi từng hơi, anh hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì trong bóng tối, trên người anh không biết đã dính bao nhiêu máu, anh cảm giác được đến sợi tóc cũng có chất lỏng nhỏ giọt xuống.
Dưới tình huống không thể nhìn thấy này, thỉnh thoảng anh dẫm phải thi thể làm trọng tâm không vững, thường xuyên bị một đám "người" nhào lên vây quanh.
Nhưng hoàn cảnh này, đối với Thích Vọng Uyên mà nói thì cũng không có khó đối phó.
Trước đó anh đã từng bị một đám người chặn đường truy đuổi, lúc ấy trên đầu là ánh trăng xanh, anh có chỗ lo lắng, hai quyền khó địch lại bốn tay, họ lấy nhân số lớn để vây anh, cũng ép anh phải nhìn ánh trăng.
Nhưng ngược lại, tại địa phương tối mù này thì anh không cần phải kiêng dè ánh trăng xanh kia, cho dù hai mắt không nhìn thấy thì cũng có thể tạm thời bảo đảm mạng sống không lo.
Chỉ là cứ đi mãi như vậy cũng không phải biện pháp hay.
Một bàn tay bắt được vạt áo anh, anh tiện tay kéo một cái, tìm được điểm yếu của đối phương một cách chính xác, đâm một nhát vào.
Sau đó, càng ngày càng có nhiều kẻ địch giống như xác sống cứ nhào lên mặc sống chết.
Anh nhanh chóng lau máu bắn lên mí mắt, thầm nghĩ trong lòng: Tuy rằng không nhìn thấy gì cả, nhưng những người này không thể tự nhiên xuất hiện được.
Tìm được nơi bọn họ lao ra thì nhất định có thể đi ra ngoài.
*
Quan Yếm trở lại trong khu dân cư, chạy như điên về hướng "nhà" của mình.
Sắc trời càng ngày càng u ám, ánh nắng nhanh chóng nhạt dần, giữa không trung dần xuất hiện hình bóng lờ mờ của mặt trăng, nháy mắt như sắp bước vào màn đêm.
Cô chạy như bay đến cửa nhà, chợt nhớ ra bản thân không có chìa khóa.
Vì thế cô giơ tay gõ cửa.
"Ai đấy?"
Trong phòng, một giọng nói quen thuộc mà quái dị vang lên.
Quan Yếm ho một tiếng: "Là con."
"Con bé chết tiệt kia, ra ngoài mà không mang theo chìa khóa!"
Cửa nhà bị người đó mở ra, đứng phía sau chính là "mẹ" của Quan Yếm.
Bà ta cau mày dạy dỗ: "Lớn già đầu vậy rồi mà không biết cẩn thận, nếu mẹ mà không ở chỗ của con thì con vô bằng cách nào đây? Mời mở khóa cũng không an toàn... Mẹ nói rồi, con dọn về ở với ba mẹ đi, con ở chỗ này mẹ không yên tâm nổi."
Vừa lải nhải bà ta vừa bước vào nhà bếp, tiện tay chỉ lên bàn trà: "Đó, cái nhà này của con cũng không ra cái nhà, mẹ mới ra ngoài mua tí đồ ăn, có socola đó, mẹ đi rửa trái cây rồi mang ra cho. Có phải là thấy thoải mái hơn nhiều hay không? Con cả ngày ở trong nhà không thèm ra khỏi cửa, không có việc gì thì dọn dẹp một chút đi chứ, nhà cửa gọn gàng sạch đẹp thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều..."
Quan Yếm liếc mắt nhìn bàn trà, trên đó đặt một bó hoa tươi, toàn bộ phòng khách đều ngập tràn mùi hương thơm ngát.
Cô không khỏi nhớ tới mới khi vừa tiến vào nhiệm vụ, sau lúc "mẹ" biến mất thì hoa và trái cây nhanh chóng hư thối, cùng với sô cô la "sống lại".
Cô có một loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như việc cô ở hiện tại đang cố gắng thay đổi tương lai, nhưng có điều chỉ chạy trong vòng tuần hoàn, chạy tới chạy lui thì cũng chỉ là một hồi bận rộn phí công.
Quan Yếm hít vào một hơi, đè nén cảm giác tâm trạng trong lòng xuống, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, sau đó lấy cặp ra, mở khóa lấy mâm tròn ra giấu vào tủ tuần áo.
Cuối cùng để lại một tờ giấy dán lên tủ đầu giường, viết là: lưu lại một trương tờ giấy, dán ở tủ đầu giường biên: Lập tức tìm cặp sách trẻ em trong tủ quần áo, có lời dặn dò để trong hòm thư nháp điện thoại, nếu không có, lập tức chạy đến bàn số 23 tiệm net Tâm Duyệt.
*
Chúc Nguyệt đã bay xuống trước mặt Thời Nguy.
Đối vật chứa này, thật ra hắn ta cũng không vừa ý lắm. _tichha_
Vốn dĩ độ phù hợp là thấp nhất, hơn nữa trước đó còn bị cắt ngang nghi thức trên đường, dẫn tới việc nó ngày càng trở nên không ổn định.
Ngay cả tốc độ dung hợp hiện tại cũng chậm hơn nhiều.
Nhưng điều này đã trở thành lựa chọn duy nhất của hắn ta, cơ thể phù hợp nhất với hắn ta và thuộc về người hắn ta yêu sâu sắc nhất.
Tuy rằng hắn ta không hiểu được "tình yêu sâu sắc" này là vì sao, hắn ta cũng biết mình bị gài bẫy, nhưng lại không thể nào dừng.
Trong mấy nghìn năm sinh mệnh của hắn chưa bao giờ có được loại cảm giác tốt đẹp này.
Ban đầu khi muốn giáng thế, hắn ta đã chịu nỗi cô độc dài đằng đẵng.
Hiện tại... lại có thêm một lý do để hắn ta chờ mong.
Chúc Nguyệt đưa tay lên, bàn tay nắm chặt một vòng gỗ, sự băng giá bỗng chốc oanh tạc điên cuồng không thể nào khống chế.
Sau đó cả người biến thành trạng thái trong suốt, rồi hắn ta xoay người, đưa lưng về phía Thời Nguy, bắt đầu dung nhập vào cơ thể trước mặt.
Bởi vì nghi thức trước đó bị cắt ngang nên không thể điều khiển vật chứa dễ dàng, quá trình tiến hành cũng không thuận lợi, rất chậm, thậm chí làm hắn ta cảm thấy đau âm ỉ.
Nhưng không sao, đều đáng giá.
*
Thỉnh thoảng Thời Nguy sẽ tỉnh táo một chút, tựa như hiện tại.
Anh ta trơ mắt nhìn tên tà thần quỷ quái kia dung nhập vào cơ thể của mình, mà một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Biểu cảm của anh ta trở nên khủng hoảng đến cùng cực, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, theo sự dung hợp của đối phương mà càng ngày càng thống khổ, sau đó cổ họng nóng lên, anh ta phun ra một ngụm máu tươi rỉ sắt.
Hai mắt anh ta trừng đến cực đại, không chịu sự khống chế mà rơi nước mắt đầy mặt.
Rõ ràng đã dự đoán được chính mình sẽ không thể tránh được một kiếp thêm lần nữa, nhưng anh ta vẫn không muốn chết.
Ngay sau đó, sắc mặt anh ta biến đổi, rồi lại khôi phục vẻ mặt dại ra không biểu cảm kia.
Chúc Nguyệt cảm giác người hắn ta hơi đau, đau đến độ làm hắn ta không nhịn được nhăn mày.
Nhưng nghĩ đến việc có thể lập tức đi gặp người mình yêu nhất là hắn ta đã nhếch môi nở một nụ cười ngọt ngào.
Đột nhiên, nụ cười ấy cứng nhắc, giữa đôi mắt tối tăm như vực sâu lộ ra một vầng đỏ sáng quắc.
*
Khi Quan Yếm dán chặt tờ giấy đó lên tủ đầu giường, tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu tan vỡ.
Phòng ngủ sạch sẽ sáng ngời đột nhiên bị phủ đầy bụi bặm, mạng nhện kết đầy mỗi góc phòng, tủ quần áo cũng "kít" một tiếng tự động mở ra, lộ ra quần áo mục nát bên trong.
Sau đó, một màn này lại nhanh chóng sụp đổ, rồi lại lần nữa biến thành một căn phòng sạch sẽ ấm áp.
Sau đó, tất cả vật thể xung quanh như biến thành hạt cát bồi đắp nên lâu đài cát, rồi bị gió thổi qua nhanh chóng tung bay.
Ánh mặt trời chói mắt và màn đêm tối mịt cứ liên tục luân chuyển không ngừng, trong không khí khi thì tràn đầy mùi hôi thối, khi thì lại tươi mát sạch sẽ.
Khi tất cả xảy ra cùng một thời điểm, đầu Quan Yếm giống như bị ai đó gõ một cái.
Một lượng lớn các sự kiện mà chính cô chưa từng trải qua cộng với cảm giác đau đớn mãnh liệt cùng nhau tràn vào tâm trí như thủy triều.
Sự kích thích bất thình lình này làm cô choáng váng hoa mắt, _tichha_hai tay che đầu lại, thở dốc từng nhịp từng nhịp.
Cùng lúc đó, Chúc Nguyệt đã dung nhập hai phần ba cơ thể bỗng nhiên ra tay, chụp vào hư không ở trước mặt.
Từ giữa khe nứt biến đổi khôn lường ấy, hắn ta duỗi tay lôi một người ra.