Tuy nhiên thủ pháp mát xa của Vương Dung quả là làm cho người ta có được khoái cảm phiêu diêu rất đã. Mỗi lần tay hắn ấn vào là cả người cô lại run lên, hai gò má ửng đỏ giống như là vừa uống rượu xong, xinh đẹp và quyến rũ.
Vương Dung cũng thường xuyên sử dụng thủ pháp mát xa này để làm tăng thêm hứng thú cho cuộc sống. Tuy nhiên phản ứng của Âu Dương Phỉ Phỉ như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhịn không được nên có chút sợ hãi. Hắn chỉ mới mát xa phần đầu của cô thôi, tại sao lại khiến cho cô bị kích thích đến như vậy chứ?
Chiếc cổ trắng thon dài như thiên nga, khuôn mặt cũng đẹp không tỳ vết, hơi thở gấp gáp, điều này khiến cho Vương Dung dù trước nay đã quen nhìn gái đẹp thì bây giờ cũng không kiềm chế được bản thân mà nuốt nước miếng.
Không thể không thừa nhận rằng Âu Dương Phỉ Phỉ này là một báu vật tập hợp được rất nhiều ưu điểm.
Đáng tiếc là cô quá xuất sắc nếu không thì cưới làm vợ cũng tốt, Vương Dung thở dài thầm nghĩ.
Cũng may mà Âu Dương Phỉ Phỉ không biết thuật đọc tâm (đọc được suy nghĩ của người khác) chứ nếu không thì đã đá cho hắn một đá bay ra khỏi cửa rồi. Đến cả điều ấy mà hắn cũng dám nghĩ đến, đúng là không biết xấu hổ.
Cũng không biết mất bao lâu thì Vương Dung mới hoàn thành xong công việc, vỗ nhẹ vào hai bả vai cô rồi tươi cười hỏi:
- Sếp có vừa lòng với chất lượng phục vụ của tôi không?
Âu Dương Phỉ Phỉ nhất thời rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, đỏ mặt đứng dậy:
- Tôi, tôi làm sao vậy?
- À, thủ pháp mát xa của tôi có thể điều trị cho cô rất nhiều, giúp cô thả lỏng người và tiến sâu vào giấc ngủ, đây là một phương thức phục hồi sức khỏe rất tốt.
Vương Dung cười ha ha nói:
- Chỉ cần 20 phút ngủ say là bằng với mấy tiếng ngủ chập chờn đấy.
- Anh, anh, anh, ý anh là tôi vừa mới ngủ dậy?
Âu Dương Phỉ Phỉ cực kì căng thẳng, mặt đỏ bừng và vội nắm chặt quần áo, nghi ngờ nhìn Vương Dung:
- Anh, anh có làm chuyện gì bậy bạ với tôi không hả?
Mặt mũi Vương Dung tối sầm, thầm nghĩ mình đã có lòng tốt muốn giúp cô ấy hồi phục sức khỏe, vậy mà cô ấy hưởng thụ xong lại quay ra hoài nghi mình là sao? Lúc này Vương Dung cúi mặt xuống, tức giận nói:
- Trong vòng 20 phút tôi có thể làm rất nhiều chuyện đấy, à, ngực của sếp rất đàn hồi đấy.
Lúc dứt lời thì hắn để lộ ra vẻ mặt hưởng thụ sảng khoái.
- Anh....
Âu Dương Phỉ Phỉ nhất thời nóng nảy, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng để đàn ông chạm vào người. Hôm nay, trong một lúc không chú ý ngủ gật lại bị hắn lấy mất thứ quý giá, tuy nhiên chính cô lại không nhận thấy có gì lạ trên người, ngay cả cảm giác cũng không có. Sắc mặt cô liền trở nên trắng bệch, càng nghĩ càng thấy oan ức, căm giận muốn chết:
- Vương Dung, tôi, tôi liều mạng với anh.
Cô đưa đôi tay trắng ngần ra đánh Vương Dung.
Thấy cô có phản ứng như vậy Vương Dung cũng rất kinh ngạc. Thầm nghĩ không phải như vậy chứ? Sao lại kích động như vậy? Chẳng lẽ cô chưa từng đụng chạm với đàn ông sao? Ặc, sao lại như vậy được? Âu Dương Phỉ Phỉ này đã 25 tuổi rồi cơ mà.
Với khả năng của Vương Dung thì tất nhiên cô nàng không thể đánh được hắn rồi, hắn khẽ cười và lùi về sau.
Ai ngờ Âu Dương Phỉ Phỉ quá kích động, lại không có kinh nghiệm đánh nhau nên nắm tay vừa vung lên thì đã làm cái ghế của mình dịch chuyển khiến cơ thể mất thăng bằng, đầu chúi xuống đất. Mặc dù sàn nhà được làm bằng gỗ cứng nhưng nếu cô ngã cắm đầu xuống thì không chắc là không có chuyện gì xảy ra.
Vương Dung trong lòng cười chê khả năng giữ thăng bằng quá kém của cô nàng, nhưng bất đắc dĩ cũng phải đưa hai tay ra đỡ cô ấy, tránh cho việc cô ấy ngã sấp xuống bị thương rồi nằm bệnh viện, hại công ty lão Mộ phá sản thì chắc lão ấy sẽ tìm mình để liều mạng.
Chộp lấy Âu Dương Phỉ Phỉ khiến cô lấy lại tư thế cân bằng kì cục nên cô lại càng kích động thêm, lập tức đứng dậy và liều mạng xông lên, la hét:
- Vương Dung, anh là đồ lưu manh, bỉ ổi, buông tôi ra.
Phải nói là thiết kế xây dựng của văn phòng này cũng không tồi, hiệu quả cách âm rất tốt nếu không thì thư kí Lí ngồi ngoài văn phòng chắc phải đem bình cứu hỏa vào để hạ hỏa cho Tổng Giám đốc.
Cô gái này ra tay đánh người toàn là hoa tay múa chân không ra quyền cước nào rõ ràng cả, để tránh bị "dính đòn móng vuốt" khiến tổn hại da mặt rồi ra ngoài bị người khác hiểu lầm thì Vương Dung đành phải buông cô ra.
Ai ngờ vừa buông tay ra cô lại phóng lên đánh Vương Dung lần nữa, lần này thì mất đà và ôm chầm lấy hắn, ngã vào ngực hắn. Vương Dung theo bản năng ôm lấy cô, tay trái ôm eo, còn tay phải thì ôm một "bộ phận" bên phải của cô.
Vương Dung ngây ngẩn cả người, còn Âu Dương Phỉ Phỉ trong nháy mắt cũng biến thành một pho tượng, "bộ phận" kia, ngoài Thích Mạn Tinh ra thì chưa từng có người nào khác chạm vào.
Đầu ngón tay hắn rất cứng nên nắm nó rất chặt, giống như là một luồng điện khiến cô tê dại cả toàn thân.
Chuyện xảy ra bất ngờ khiến cho cơ thể cô mềm nhũn ra, tứ chi không còn sức lực ngã vào lòng hắn. Sau đó mắt cô dán vào ngực hắn, hơi thở của đàn ông, mùi thuốc lá chui vào mũi cô, rồi chạy thẳng vào trong người cô.
Vốn nghĩ mình rất ghét mùi vị này nhưng không ngờ là bây giờ lại có chút ngây ngất, kích thích tâm hồn thiếu nữ không thôi, máu nóng lên, hơi thở gấp gáp.
Muốn giãy dụa nhưng cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào, điều này làm cho hai má cô ửng đỏ, nhìn giống như là một thiếu nữ ngoan hiền đang rất thoải mái khi được ôm vào lòng ngực, hai mắt mơ màng như đang hưởng thụ cảm giác được ôm này.
Nhưng hình như trong nháy mắt trong đầu cô xuất hiện một suy nghĩ khác thường, hóa ra vừa rồi là hắn đã lừa mình, vốn dĩ hắn không làm gì mình hết. Nguyên nhân rất đơn giản nếu hắn thật sự sờ soạng mình thì sẽ có một lực kích thích mạnh hơn rất nhiều, chắc chắn mình sẽ không được yên ổn nghỉ ngơi như vậy.
Cơ thể mềm mại của cô đang mềm mại nhất thời cứng đờ, vừa rồi đúng là không sờ, nhưng bây giờ...trời ơi, cơ thể của cô không ngừng run rẩy, đây là lần đầu tiên của cô mà lại bị người này lấy đi. Hơn nữa đầu cô lại đang chạm vào ngực hắn.
Vừa ngại vừa xấu hổ, lại còn cả tức giận nữa. Các giác quan như bị đảo lộn, quay cuồng khi ở trong lòng hắn. Muốn giãy dụa nhưng hình như tên kia vừa túm được món đồ chơi yêu thích nên không chịu buông tay. Mặc dù hắn không vô sỉ đến nỗi muốn xoa nắn nhưng tại vì cô cứ vặn vẹo qua lại khiến cho cả cơ thể tê dại giống như từng đợt thủy triều ập tới, một đợt, hai đợt rồi ba đợt, thần kinh cô chưa bao giờ trải gia những cảm giác như vậy.
Càng lúc càng khiến cô cảm thấy xấu hổ, loại cảm giác kích thích này giống như làm mê hoặc con người ta không ngừng. Trên khuôn mặt hoàn mĩ kia lại ửng đỏ lên, từ sâu thẳm trong lòng, không kiềm chế được nên phát ra tiếng rên nhẹ khiến cho hồn phách Vương Dung cũng bị xao động.
Mặc dù hắn có nhiều kinh nghiệm sa trường nhưng cũng khó được nhìn thấy một báu vật như Âu Dương Phỉ Phỉ này. Bình thường là một người đẹp uy nghiêm lạnh lùng có một không hai. Nhưng một khi rơi vào trạng thái gợi tình thì cả cơ thể mềm nhũn ướt át, hơi thở gấp gáp, bên trong ánh mắt là lời mời gọi ma mị, phong tình khó cưỡng.
Hắn không phải là thánh, lại càng không phải là khúc cây, đang ôm trong lòng một cô gái tuyệt vời như vật thì tất nhiên là không thể kiềm chế được bản thân, hơi thở hắn nhất thời cũng gấp gáp hơn, khó mà kiểm soát được bản thân.
Chỗ kia của cô so với Chu Cầm có bé hơn một chút, tuy nhiên lại tràn đầy tính đàn hồi của con gái còn trinh, cho dù cách hai lớp áo thì hắn vẫn có thể cảm nhận được sự rắn chắc và nóng bỏng của thứ kia.
Tư thế của hai người rất mờ ám, bình thường cũng chỉ là bạn bè mà giờ lại ôm nhau như thế. Thấy cô không có ý định giãy dụa, cũng không quát mắng gì mà chỉ yên lặng, thẹn thùng giống như đang cổ vũ hắn. Không kiềm lòng được nên tay phải hắn khẽ bóp nhẹ, còn tay trái thì xoa nhẹ vào lưng cô.
Về khoản này thì hắn có thừa kinh nghiệm, một cô gái chưa từng đụng chạm với đàn ông thì làm sao có thể thoát khỏi bàn tay của hắn được? Lúc đầu cô còn giãy dụa yếu ớt nhưng chỉ một lúc sau, rất nhanh cả hai đã đắm chìm trong một cảm giác kì diệu.
Hông của cô vô tình chạm phải một cái gì đó khác thường hơi nhọn khiến cô giống như bị sét đánh, cả người run rẩy.