• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đợi cho hai người tiến vào phòng của sơn chủ, vừa bước vào cửa đã thấy Dương Minh sớm đã đến. Tay hắn bưng một chén cháo trắng, đút từng muỗng từng muỗng một cho ông lão không thể nói, không thể cử động đang nằm trên giường.

"Tên lang băm nhà ngươi, nếu sư phụ ta có gì bất trắc, ta chỉ hỏi tội ngươi thôi đấy." Nhìn thấy hai người đi vào, Dương Minh liền đặt mạnh bát cháo trắng lên bàn, tức giận trừng mắt nhìn hai người. Sau đó, hắn ngồi tránh một bên, nhường lại vị trí đầu giường.

Trác Phàm cười thầm một tiếng, chậm rãi đi đến trước giường của ông lão kia, bắt đầu xem xét thương thế.

Thế nhưng, lúc hắn đặt hai ngón tay lên mạch của ông, đưa nguyên lực tiến vào xem xét lại hơi sửng sốt. Tiếp đến, hắn liền nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.

"Lệnh sư không có ngoại thương." Trác Phàm gật gù đắc ý, khẽ nói.

Dương Minh bất lực trợn mắt, khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Hừ, cái này còn cần ngươi nói sao?"

"Nhưng mà lệnh sư... cũng không có nội thương!"

Trác Phàm vừa dứt lời, đồng tử của Dương Minh hơi co lại, hai tay lén nắm thật chặt.

Hắn cứ nghĩ Trác Phàm chỉ có tu vi Tụ Khí tầng thứ tư, căn bản chẳng có tích sự gì, ai nghĩ đến hắn lại chẩn ra được lão già này không có ngoại thương cũng chẳng có nội thương, không lẽ...

Chỉ trong thoáng chốc, trong mắt Dương Minh chợt loé lên sát ý!

"Không có ngoại thương cũng không có nội thương, vậy tại sao nghĩa phụ của ta không thể nói không thể cử động?" Lôi Vũ Đình cũng không tin chẩn đoán của Trác Phàm, chỉ nghĩ hắn đang diễn trò. Nhưng mà ngươi diễn trò cũng diễn cho khéo một chút chứ.

Bệnh gì cũng không có, ngươi làm sao giải thích một cao thủ Đoán Cốt cảnh khoẻ mạnh cường tráng lại biến thành bộ dạng này?

Trác Phàm sờ mũi, khoé miệng lại lộ ra một nụ cười quái đản, thản nhiên nói: "Lão phu đã tìm ra chứng bệnh của lệnh sư, chính là dị vật nhập thể!"

Rắc!

Đột nhiên, một góc bàn bị Dương Minh hung hăng bẻ gãy. Ông lão trên giường cũng mở trừng mắt nhìn Trác Phàm, ra sức muốn nói gì đó, lại không thể phát ra tiếng.

Nhưng cảm xúc kích động đó đã thay cho lời muốn nói...

"Nói bậy!"

Dương Minh hùng hổ lao đến trước mặt Trác Phàm, một tay đẩy hắn ra, làm cho hắn nghiêng ngả lảo đảo. Lôi Vũ Đình thấy vậy liền không khỏi sửng sốt. Vì sao Dương Minh lại phản ứng lớn như thế?

"Sư huynh, huynh làm sao vậy?"

Dương Minh không khỏi híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía Lôi Vũ Đình, lạnh lùng nói: "Sư muội, muội có chuyện gạt ta phải không?"

Lôi Vũ Đình ngẩn ra, chần chừ một lúc, sau đó lại lắc đầu quầy quậy, cười xán lạn nói: "Sao ta lại gạt huynh chứ?"

Xem hết toàn bộ biểu hiện của nàng, Dương Minh không khỏi nhếch lên một nụ cười quái dị: "Sư muội, ta và muội ở chung với nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ muội vẫn chưa từng nói dối ta."

"Tất nhiên là vậy rồi!"

Không biết như thế nào, nhìn thấy ý cười của Dương Minh, Lôi Vũ Đình đột nhiên cảm thấy một mối nguy hiểm đang kéo đến. Cảm giác này giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy, khiến cho nàng không tự giác lùi về phía sau hai bước.

Dương Minh cười lạnh, trong mắt hiện lên một vẻ dứt khoát: "Sư muội, nha hoàn Tiểu Thuý bên người muội đâu rồi?"

"Nàng ấy à... Ta sai nàng ấy đi làm chút việc!" Lôi Vũ Đình lắp bắp nói.

"Vậy sao..."

Dương Minh thoải mái gật đầu, nhưng ngay sau đó trong mắt hắn chợt loé lên tia hiểm độc. "Vụt" một tiếng, hắn liền đánh ra một chưởng. Lôi Vũ Đình còn chưa kịp phản ứng liền bị đánh vào ngực một cách hung bạo, bay vọt ra ngoài.

Một dòng máu đỏ phụt thẳng lên trời.

Ngay sau đó, Dương Minh liền nhấn một khối nhô ra trên đầu giường. Mặt đất trong phòng lập tức xuất hiện một cái động lớn. Lôi Vũ Đình ngay tức khắc bị rơi xuống bên trong.

Trác Phàm thấy vậy, giả bộ kinh hãi, hớt hải chạy ra khỏi phòng. Nhưng Dương Minh tay mắt lanh lẹ, chớp mắt đã bóp chặt cổ hắn, tay vung một cái liền cũng ném hắn vào cái động lớn kia. Sau đó hắn ấn cơ quan của động, miệng động từ từ khép lại. Mặt đất lại khôi phục như thường, giống như chưa từng có cái động nào cả.

Ông lão trên giường thấy hai người rơi vào bẫy rập, không khỏi tức giận đến phát run cả người, nhưng lại không thể làm gì được.

Bịch!

Lôi Vũ Đình rơi xuống động sâu tối đen, toàn thân đau nhức. Nhưng đúng lúc này lại có một tiếng thét to vang lên, một vật lớn bỗng "bùm" một tiếng đập trên người nàng, khiến nàng không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.

"Không ngờ là thằng nhóc này lại bố trí một cơ quan ở đây." Trác Phàm chậm rãi bò lên, sờ mó một chặp, nhận thấy cảm giác trong tay thật mềm mại, lẩm bẩm nói: "Được cái mặt đất khá mềm."

"Á... Đồ dê xồm, cút xuống người ta mau." Đột nhiên, một tiếng thét chói tai chọc vào lỗ tai hắn. Trác Phàm nhìn lại xuống dưới, nhận ra hắn đang nằm sấp trên người Lôi Vũ Đình. Mà hai cái tay của hắn thật không khéo lại vừa vặn đè lên ngực của nàng.

Trác Phàm sợ hết cả hồn, vội vàng đứng dậy, lúng túng nói: "Thật có lỗi, là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn..."

Lôi Vũ Đình sắc mặt đỏ bừng, cũng không còn sức lực mà cùng hắn so đo. Giờ phút này, nàng đã hiểu rõ mọi chuyện.

Vì thế, nàng lập tức đứng lên, ngửa mặt lên trên giận dữ thét: "Dương Minh, thì ra tất cả đều là do ngươi đang bày trò!"

"Ha ha ha..."

Trên miệng động, cách một tảng đá cứng rắn vẫn có thể nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Dương Minh vang vọng: "Sư muội, lần này muội trở về núi ta đã cảm thấy muội không bình thường, còn mang về cái gì mà Luyện Đan sư cấp hai. Quả nhiên, muội đã bắt đầu hoài nghi ta."

"Vì lẽ gì ngươi lại làm như vậy, nghĩa phụ cũng đối xử với ngươi không tệ." Lôi Vũ Đình vừa buồn bã vừa phẫn nộ, đau lòng muốn chết hét lớn.

Dương Minh cười lạnh lùng, thản nhiên nói: "Ta đến đây vốn có mục đích riêng, lão già này đối với ta thế nào không quan trọng. Vốn dĩ ta vẫn không nghĩ sẽ ra tay với ngươi sớm như vậy, ai ngờ ngươi lại cố ý tìm về một tên Luyện Đan sư, phá hỏng kế lớn của ta.”

"Cái gì, ngay cả ta ngươi cũng không bỏ qua sao..."

Nghe được lời ấy, Lôi Vũ Đình chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ trong suốt. Một ngụm máu từ tim nhịn không được mà phun ra, cũng không phải là bởi một chưởng kia mà là do đau đớn đến xé ruột xé gan.

Đứng một bên, Trác Phàm nhìn thấy vậy không khỏi lắc đầu, trong lòng cũng không có chút thương hại nào. Cái này có thể trách ai, chỉ có thể tự trách mình có mắt không tròng mà thôi. Tuy vậy, diễn kịch vẫn phải diễn cho đủ bộ, Trác Phàm vẫn như cũ sắm vai tên giang hồ bịp bợm.

"Tiểu huynh đệ, các ngươi có ân oán tình thù gì thì tự giải quyết với nhau đi, ta là người vô tội nha, thả ta đi mà."

Nghe thế, Dương Minh không khỏi bật cười một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK