**********
Nhóm dịch: Sea
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
(1425 chữ)
Truyện được đăng độc quyền trên truyen88.vip - Nghiêm cấm sao chép đăng lại!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
***
*Vịnh Ngũ Duyên nằm ở phía bắc quận Hồ Lí, thành phố Hạ Môn, tỉnh Phúc Kiến, giữa sân bay quốc tế Cao Kì và đường hầm dưới biển Tường An.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phương Lam kinh ngạc quay đầu lại nhìn Chiêm Đài mấy giây, bằng ánh mắt sắc lẹm mang theo vẻ dữ tợn.
Cả Trương Đại Xuyên và Điền Hữu Lương đều mất tích ở chỗ ngồi này, Phương Lam dứt khoát chọn ngồi xuống đây là muốn lấy bản thân ra để dụ địch, đích thân thử mạo hiểm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chiêm Đời đời nào đồng ý để cô gánh lấy nguy hiểm, về tình về lí thì cậu đều muốn tự mình làm việc này.
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của cô, cậu thoáng kinh hãi, không hiểu cô đột nhiên tức giận là vì lí do gì. Sau khi hoàn hồn, cậu vẫn khăng khăng: “Để tôi đi, tôi trẻ khỏe, đạo pháp cao thâm, dù gặp phải yêu mà quỷ quái nào đi chăng nữa thì vẫn có khả năng tự bảo vệ mình.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Huống hồ, tôi là đàn ông con trai. Cô đã bao giờ nghe người ta nói là con gái đừng có suốt ngày khoe tài trước mặt con trai chưa?” Cậu cố ý dịu giọng, mang theo ý trêu đùa để thăm dò cô.
Sắc mặt Phương Lam xanh mét như đang cố nén cảm xúc tuôn trào, những ngón tay bấu chặt vào lưng ghế đến nỗi hiện lên cả khớp xương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô cúi đầu, mái tóc ngắn hơi rối che khuất đôi mắt.
Thật lâu sau, cô mới nở một nụ cười rất nhạt và cất giọng nói nhẹ tênh: “Sinh mạng của con gái quý giá, sinh mạng của con trai cũng vậy.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đoạn, cô lắc đầu: “Không phải tôi khoe tài, mà là đời này tôi không muốn trơ mắt nhìn người khác mạo hiểm vì mình nữa.”
Sau đó, cô ngồi xuống chỗ của mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chiêm Đài trầm lặng đứng bên cạnh cô, lại mơ hồ cảm thấy mình đã bước gần hơn đến sự thật mà cô vẫn luôn giấu kín.
Nhưng, cậu lại không nói ra được cảm giác trong lòng lúc này, giống như chua ngọt đắng cay trộn lẫn với nhau, khi thì ngọt ngào, khi thì đắng chát.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phương Lam vừa nói rằng cô không muốn đời này ‘lại’ thấy có người phải mạo hiểm vì cô nữa. Một chữ ‘nữa’ đó đã nói rõ rất cả. Vậy người đã từng mạo hiểm vì cô trước kia là ai?
Chiêm Đài nghĩ đến cái tên Lục Ấu Khanh, nghĩ đến ba màu đen, trắng, xám trong tủ quần áo của cô, cùng với vẻ khó gần như thể người phụ nữ đang ‘thủ tiết thờ chồng’ thường toát ra từ cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sự xa cách của cô, sự kiêu ngạo, tự cao tự đại trông thì có vẻ quá đáng của cô, cùng với việc giữ khoảng cách với mọi người, chung quy đều là vì sợ ‘liên lụy’ đến người khác mà thôi.
Rốt cuộc, Chiêm Đài vẫn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô và chịu đựng cảm giác trái tim như bị đấm mạnh một phát, buồn bực vô cùng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ngồi đó, còn cậu thì chỉ giương mắt nhìn.
Chiêm Đài cụp mắt xuống, thật sự không biết nên nói thế nào để không chọc vào vết thương lòng của Phương Lam.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đối với một buổi ca nhạc tổng hợp, chất lượng của ban tổ chức cực kỳ kém, hiệu ứng âm thanh của sân vận động còn thua xa các địa điểm tổ chức ca nhạc chuyên nghiệp, chương trình vừa dài vừa dở, lại hay có sự xuất hiện của các nhà hãng quảng cáo.
Chiêm Đài và Phương Lam mỗi người có tâm sự riêng nên mất hết cả hứng nghe ca nhạc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Các fan của Vệ Soái vẫn đang cố gắng chống đỡ, chờ đợi tiết mục áp chót của thần tượng. Khán giả trên khán đài đã lặng lẽ tốp năm tốp ba rời đi từ lâu. Chiêm Đài lấy lại tinh thần, đưa mắt nhìn khắp xung quanh và không khỏi rùng mình.
Trong bóng tối, khán đài với 30.000 chỗ ngồi trống trải quả thực có hơi đáng sợ. Từng dãy bê tông với những miếng nhựa màu xanh gắn bên trên, nếu chật kín người thì sẽ rất sôi động.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng trên khán đài vắng tanh lúc này, theo góc nhìn của cậu, những hàng ô vuông nhỏ màu xanh lá cây kia chẳng khác gì những hũ tro cốt được để ngay ngắn trên nền xi măng. 30.000 chỗ ngồi trong sân vận động như thể 30.000 hũ tro cốt đặt ở nơi âm u, thậm chí còn phát ra ánh sáng màu xanh lục trên nền đèn sân khấu.
“Thật quái quỷ!” Chiêm Đài thầm chửi một tiếng. Tối nay, cậu luôn cảm thấy bản thân có phần sợ hãi một cách khó hiểu. Không biết có phải là do Phương Lam ngồi bên cạnh hay không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy nhiên, Phương Lam lại hoàn toàn không nhận thấy sự khác thường, cánh tay vẫn đặt trên đầu gối và lơ đãng xem biểu diễn.
Khi Vệ Soái bước ra sân khấu, bầu không khí trên sân nóng lên rất nhiều. Chốc chốc lại vang lên tiếng hò hét chói tai của người hâm mộ. Có lẽ Phương Lam cũng bị lây bầu không khí vui tươi này, cô khẽ nhếch khóe miệng và bị thu hút bởi màn ca hát nhảy múa rộn ràng trên sân khấu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng Chiêm Đài ngồi bên cạnh cô lại không biết tại sao cứ cảm thấy có điều gì đó sai sai.
Buổi chiều gặp cô, thấy cô để lộ cặp đùi, cậu đã bực bội trong lòng, nên mới nói ra câu hoang đường là bảo cô phải cẩn thận ‘gió lạnh tháng Tám’.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tháng Tám ở Hạ Môn đang là giữa mùa hè thì lấy đâu ra gió lạnh?
Nhưng gió đang thổi vào người cậu bây giờ đúng là lạnh thấu xương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nó không chỉ lạnh mà còn là từng đợt gió thốc tới từ bốn phương tám hướng, từ sau lưng ghế, từ gầm ghế, từ đầu xuống chân, len lỏi vào trong cơ thể cậu, như những hạt mưa ngấm vào xương cốt của cậu theo từng mạch máu.
Chiêm Đài cả kinh, nhưng ngoài lạnh buốt ra thì cơn gió đó không có điểm kỳ lạ nào khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên trán đã rịn một lớp mồ hôi, song cậu vẫn cắn răng chịu đựng.
Những cơn gió lạnh kỳ quái đang quấy nhiễu tầm nhìn của cậu, hai mắt giống như bị tật, rõ ràng là cậu đang nhìn về phía trước, nhưng lại liếc thấy một bóng đen lù lù bên cạnh mình. Đến lúc Chiêm Đài thôi không nhìn nữa thì lại như không có gì cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên khán đài trống, dường như đâu đâu cũng có những bóng đen núp dưới ghế ngồi, luôn chờ cơ hội rình rập cậu.
Chiêm Đài càng nóng lòng muốn biết những bóng đen kia là thứ gì, càng liên tục quét mắt nhìn khắp bốn phía, nhưng lại càng có cảm giác nhìn thấy nhiều bóng đen hơn. Chúng như sương mù đen, lại giống cỏ dại màu đen.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Và, lại tựa như một đám tóc.
Chiêm Đài nghẹt thở, lòng rất căng thẳng. Những thứ màu đen kia giống như đám tóc kỳ lạ mà hồ li Hồ Dịch đã ôm trong tay khi cậu và Phương Lam gặp cô ấy ở Trương Gia Giới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cậu áp lòng bàn tay vào thanh kiếm ngắn bằng gỗ đào, định tìm cơ hội chém đám tóc màu đen đó, nhưng mỗi lần nhìn kỹ thì chúng lại tự dưng biến mất.
Đến khi cậu không tập trung tìm nó nữa, nó lại xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Như thể đang đùa bỡn cậu vậy.
Chiêm Đài giật tím mặt, vừa định đứng lên thì nhận ra toàn thân không cử động được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một bóng đen xuất hiện trên ngực cậu. Chiêm Đài hoảng hốt cúi đầu xuống, mới thấy bóng đen lúc này không còn giống đám tóc nữa, mà lại giống một quả bầu hồ lô tròn vo.
“Chuyện gì thế này?” Chiêm Đài ngơ ngác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một giây tiếp theo, bóng đen lại thay đổi hình dạng, biến bụng cậu thành máy chiếu mà in một bóng đen khác trên ngực cậu.