Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bị chế giễu bởi một cuộc gọi điện thoại không biết tên, cơn giận dữ của Thẩm Lãng đã tăng đến điểm giới hạn giống như một ngọn lửa bùng cháy, rất khó để kìm nén.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, Thẩm Lãng mới bắt đầu xem xét một số vấn đề khác.

Ví dụ như bọn anh rõ ràng đã ngăn chặn tin tức. Để đánh lạc hướng đám người Lục Trình Thiên, ngoài Trương Tam và Lý Tứ ra thì chỉ dùng những gã cấp dưới lạ mặt, hơn nữa rất ít người biết tin tức này, làm thế nào mà Lục Trình Thiên biết được?

Từ “gián điệp” lập tức bùng lên trong đầu anh ta.

Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi, đừng để anh tìm ra người đó là ai!

Trên xe, Lục Trình Thiên cười nhạo nhìn cuốn sách nhỏ trong tay.

“Phù, đúng là thành chuyện mà không phí sức, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày.” Kiều Chấn Ly duỗi tay và hơi ngả người ra sau.

Lục Trình Thiên nheo mắt: “Đây chỉ là khởi đầu!”

“Hả?” Kiều Chấn Ly đột nhiên ngồi thẳng người.

Lục Trình Thiên thuận tay ném đồ qua: “Món đồ chơi này vẫn chưa đủ kéo Vũ Thiên Dương xuống.”

Lý Tứ không xem kỹ những thứ này, nhưng những ghi chép vụn vặt đều nói về một số việc sai trái trong thời gian Vũ Thiên Dương nắm quyền, chẳng qua nó đã bị che lấp từ lâu.

Cho dù bây giờ có lấy ra những thứ này cũng không thể làm bằng chứng. Ngay cả khi bắt đầu điều tra từ một nơi nào đó, sợ rằng cũng chỉ là thiếu thốn không đầy đủ.

Nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến ông ta bị đình chỉ công tác một thời gian.

“Vậy nên, chúng ta đã mất một khoảng thời gian dài như vậy mà chỉ nhận lại được một số thứ không quan trọng thế thôi à?” Kiều Chấn Ly trợn to mắt nhìn cuốn sách nhỏ.

Lục Trình Thiên nheo mắt lại, đôi mắt đen đảo qua cuốn sách nhỏ.

Trong đầu nhanh chóng nghĩ ra một cách chính xác.

“Cậu đi thương lượng đưa Lục Nhĩ cho người của chúng ta tự trông coi, rồi hỏi xem thứ anh ta lấy từ chỗ Vũ Thiên Dương rốt cuộc đang ở đâu.” Lục Trình Thiên trầm giọng.

“Còn thứ khác nữa hả?” Đường Kỳ Dũng, người vẫn luôn không nói gì, chợt mở mắt và kinh ngạc nhìn qua.

Lục Trình Thiên khẽ gật đầu: “Chắc là vậy.”

“Phải làm sao đây, cứ thế mà bỏ qua cho Vũ Thiên Dương, mặc cho ông ta bố trí xong à?” Đường Kỳ Dũng hỏi.

Lục Trình Thiên lắc đầu: “Tới cục cảnh sát trước.”

Bỏ qua?

Sao có thể!

Khó lắm mới tìm được người bảo vệ nhà họ Thẩm. Nếu không thể nhổ cỏ tận gốc, vậy dù cho nhà họ Thẩm có sụp đổ vẫn sẽ có nhà họ Thẩm tiếp theo vùng dậy.

Thứ anh muốn không chỉ là một Thẩm Lãng.

Nửa tiếng sau, tại cục cảnh sát, Lục Trình Thiên sầm mặt rời đi.

Sau lưng anh là cục trưởng cục cảnh sát, ông ta vừa mỉm cười, vừa lau mồ hôi trên trán, trong lòng lo lắng không nguôi.

Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn. Một gã cục trưởng cục thành phố nho nhỏ như ông không thể đắc tội nổi Đại Phật này được.

“Thiên? Sao cậu lại ở đây?” Vũ Thiên Dương hơi buồn bã đi tới từ phía đối diện. Khi nhìn thấy Lục Trình Thiên, ông ta thậm chí còn hơi hoảng hốt như thể rất giật mình.

Lục Trình Thiên nở nụ cười lạnh, nheo mắt nhìn Vũ Thiên Dương.

Hai mắt Vũ Thiên Dương đau buồn: “Cậu tới đúng lúc lắm, tôi vốn định giấu cậu, bây giờ xem ra cho cậu biết sẽ tốt hơn. Tiểu Thư, con bé... con bé đã mất tích.”

Lục Trình Thiên: “Vậy bác trai mau mau báo cảnh sát đi, đừng để trì hoãn thời cơ cứu trợ.”

“Cậu...” Vũ Thiên Dương nhíu mày: “Thiên à, tôi biết cậu và Tiểu Thư có một số hiểu lầm, nhưng hai đứa đã bàn chuyện cưới gả, Tiểu Thư là vợ chưa cưới của cậu, cậu như thế này có quá lạnh lùng không? Mấy ngày nay con bé cứ luôn nhắc đến cậu, còn ăn không ngon ngủ không yên kia kìa!”

“Bác trai hiểu lầm rồi, Vũ Thư xảy ra chuyện, người làm bạn như cháu cũng rất khổ sở. Nhưng một luật sư tay trói gà không chặt như cháu không hữu ích bằng cảnh sát, bác trai tìm cảnh sát sẽ tiện hơn.” Lục Trình Thiên cười nhạt đáp lại rồi xoay người rời đi.

Đôi mắt linh hoạt khỏe mạnh của Vũ Thiên Dương nhìn vào bóng lưng bọn anh, rồi ông ta mỉm cười với tâm trạng cực kỳ tốt.

Người trẻ tuổi à, muốn đấu với ông thì còn xa lắm!

Sau khi lên xe, ba người im lặng một lúc.

Một lát sau, Đường Kỳ Dũng tức giận đấm vào xe: “Mẹ nó, lão già này quá không biết xấu hổ, tất cả nỗi vất vả trong thời gian dài như vậy của chúng ta đều đút hết vào miệng ông ta, không sợ ăn quá no à!”

“Hơ, lão già này nhanh thật, tin tức của chúng ta còn chưa truyền đi, ông ta đã báo cảnh sát trước và bán đi điểm yếu của nhà họ Thẩm, làm chúng ta giống như kẻ nhặt ve chai sau cùng, còn ông ta mới là người đầy tớ của công dân vậy, đồ mặt dày vô sỉ, đáng ghét thật!” Kiều Chấn Ly nghiến răng nghiến lợi.

Mới biết tin từ cục cảnh sát, Vũ Thiên Dương nộp bằng chứng Thẩm Lãng giao dịch với Vạn Đại Bằng trước một bước, đồng thời tạo ra một hình tượng công chính liêm minh đã cho người điều tra nhà họ Thẩm từ lâu.

Thái độ bỏ xe bảo vệ tướng thực sự quá rõ ràng.

Tiếc là ngay cả khi có người nhìn ra được những khúc ngoặt này cũng không thể nói ra.

Bởi vì không có bằng chứng.

Nhưng bằng chứng thu được từ Lục Nhĩ không đủ để khiến ông ta té ngã, thậm chí còn có thể chuốc lấy tai họa.

Lần này bọn anh thua thật rồi, thua bởi gã cáo già Vũ Thiên Dương kia!

“Tôi đã nói lão già này rất cẩn thận, làm sao có thể to gan mà giao ra một tên tội phạm truy nã được, hóa ra là ông ta đã có ý định giết chết Thẩm Lãng khi Lục Nhĩ ở bên người, đúng thật là tàn nhẫn!”

Lục Trình Thiên nháy nháy mắt: “Vũ Thư bây giờ đang ở đâu?”

Đường Kỳ Dũng hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng trả lời: “Đang ở chỗ một người bạn của Lục Nhĩ tên là Lực, nghe nói là từng có giao tình về tính mạng với Lục Nhĩ. Lục Nhĩ đưa Vũ Thư qua chắc là định sau khi rời đi, anh ta sẽ hủy hoại Vũ Thư làm cậu đau đớn.”

Suy cho cùng trong thời gian này, dù là Vũ Thư hay Vũ Thiên Dương đều xây dựng hình tượng trước mặt Lục Nhĩ đó là Lục Trình Thiên vô cùng yêu cô ta.

“Hãy phái người đi điều tra gã Lực này.” Một thứ gì đó lóe qua trong lòng Lục Trình Thiên, nhưng nó nhanh đến nỗi không thể bắt được.

Vũ Thiên Dương chỉ có một đứa con gái, ông ta sẽ thật sự để cô ta mạo hiểm mà không hề lo lắng ư?

Không!

Có gì đó không đúng.

Nếu Lực không phải người do Vũ Thiên Dương sắp đặt, vậy lẽ nào thật sự là người dốc lòng giúp đỡ Lục Nhĩ?

Rõ ràng biết gã sẽ mang theo rất nhiều tiền rời đi, còn mình chỉ có thể sống cuộc sống chuột đào hang ở thành phố Cẩm An thôi sao?

Hai mắt Lục Trình Thiên khẽ giật giật, rồi đột nhiên trở nên hung ác: “Về nhà!”

Kiều Chấn Ly, người đang lái xe, đã rất ngạc nhiên trước biểu hiện của Lục Trình Thiên. Trong lòng anh ta cũng có linh cảm xấu. Chiếc xe quay đầu, nhanh chóng chạy về phía trang viên với tốc độ của xe đua.

Thời gian bình thường đi từ nội thành đến trang viên gần như được rút ngắn gấp đôi.

Trái tim Lục Trình Thiên đập loạn, anh thề sẽ không bỏ qua nếu không nhìn thấy người.

“Thiên, trang viên vẫn ổn, Mũi Đỏ Nhỏ đang trông coi ở đó mà, hơn nữa còn để lại rất nhiều người.” Đường Kỳ Dũng thấy thế bèn mím môi an ủi.

Không ai có thể hiểu rõ ý tưởng bây giờ của Lục Trình Thiên hơn anh.

Người trong trang viên là điểm yếu của Lục Trình Thiên. Một khi người đó gặp bất trắc gì, anh không dám chắc anh ấy sẽ còn bình tĩnh giống như lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK