• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không trùng hợp.”

“Hửm?”

“Tôi đợi em lâu rồi.”

“Đợi tôi á?”

Hạ Khôn bước tới, hai gò má hơi gầy càng tôn lên rõ đôi con ngươi sâu thẳm. Hắn không dừng lại bước chân cho đến khi dồn Khâu Y Dã vào góc tường, gần như là chạm vào chóp mũi cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.

Khâu Y Dã cảm nhận được hắn sắp hôn cậu, muốn nhìn đằng sau xem có người hay không, nhưng lại bị hắn thu hút đến mức không thể rời mắt.

“Anh…”

Còn chưa kịp nói xong một chữ đã bị hôn lên khóe miệng. Khâu Y Dã sửng sốt, chưa kịp đợi động tác tiếp theo của Hạ Khôn, cũng quên luôn bản thân vừa nãy muốn nói gì, chỉ có thể gợi chủ đề khác: “Có người đi qua chỗ này không?”

“Không, có người đang canh giữ hành lang rồi.”

Khâu Y Dã híp mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên, tiện đà dùng hai tay nắm lấy vạt áo khoác đang để hở của Hạ Khôn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.

Mặc dù là cậu chủ động, nhưng biểu hiện của Hạ Khôn lại dữ dội hơn cậu rất nhiều. Hắn áp cậu lên tường, khuấy đảo trong miệng cậu, khiến đầu lưỡi hai người cọ xát dây dưa. Khâu Y Dã bị hôn đến động tình không thôi, không biết khóe mắt sao lại ánh lên tia nước, mọi thứ xung quanh như đang biến mất.

Không biết trôi qua bao lâu, cuối cùng thì Hạ Khôn cũng buông môi cậu ra, đến bên tai cậu rồi đè thấp giọng nói: “Y Dã…”

“Yo, Hạ tổng!”

Khâu Y Dã và Hạ Khôn cùng lúc nhìn về phía cuối hành lang, Tôn Gia đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, bởi vì ngược sáng nên không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt y.

“Thì ra… đây là tình mới của Hạ tổng sao?”

Hạ Khôn không trả lời, trong mắt không có chút độ ấm nào nhìn Tôn Gia đang đi tới, cứ như đang nói ‘liên quan gì đến cậu’.

Ánh mắt của Tôn Gia cũng lạnh, càng giống như một ngọn lửa lạnh hơn, nhưng trên mặt lại đang cười: “Tôi nên sớm nghĩ đến mới phải, ngoại hình đẹp, đầu óc đủ dùng, kỹ năng diễn xuất xuất chúng, quả thực là một hạt giống tốt, vừa lúc phù hợp với khẩu vị quen thuộc của Hạ tổng.”

“Cậu muốn nói gì?” Giọng điệu của Hạ Khôn không hề dao động, nhưng lại giống như một khối băng khổng lồ sắp nứt ra, dường như có thể rơi xuống ngay lập tức.

Tuy nhiên, Tôn Gia cũng đang đứng bên bờ của một tâm trạng nguy hiểm nào đó, dường như có chút âm hiểm mà phớt lờ lời đe dọa của Hạ Khôn: “Không có gì, nếu đã nhìn thấy người kế nhiệm, đương nhiên là phải chào hỏi rồi.” Y nhìn Khâu Y Dã: “Thân là hậu bối, lẽ nào không muốn nghe kinh nghiệm và giáo huấn của tiền bối sao?”

Khâu Y Dã còn chưa kịp tìm cách ứng phó thì đã thấy Hạ Khôn tiến lên một bước, túm lấy cổ áo của Tôn Gia, gắt gao ghì cổ y lên tường: “Tôi tưởng là tôi đã nói đủ rõ rồi chứ nhỉ, nếu như cậu vẫn không hiểu thì tôi không ngại…”

“Hạ tổng, Vạn tổng đến rồi, đang…”

Trợ lý thứ ba của Hạ Khôn tay cầm điện thoại từ một đầu rẽ khác đi tới, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi đến mức nửa câu nói sau đều nghẹn trở về.

Hạ Khôn hung dữ liếc nhìn trợ lý, buông Tôn Gia ra, lời nói ra giống như dao vừa mài: “Đừng để tôi nghi ngờ chỉ số IQ của cậu.”

Tôn Gia có lẽ chưa từng bị Hạ Khôn đối xử như vậy bao giờ, sau khi được thả ra thì sững sờ nhìn Hạ Khôn mấy giây rồi mới sực nhớ che cổ họng ho khan.

Hạ Khôn không nhìn Tôn Gia nữa, quay người đi về phía trợ lý, khi đi ngang qua Khâu Y Dã thì dừng lại: “Đi cùng với tôi.”

Khâu Y Dã vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng từ ánh mắt mà Tôn Gia nhìn cậu thì cậu biết ngọn núi này đã bị lật đổ rồi. Cậu mở miệng, nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể im lặng lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn cho Tiểu An, bảo cậu chàng đi trước, sau đó cất bước đi theo Hạ Khôn ở phía trước.

Cậu nhìn bóng lưng của Hạ Khôn, niềm vui sướng khi vừa mới gặp nhau đã biến mất không thấy bóng dáng. Ánh mắt Tôn Gia nhìn Hạ Khôn lần cuối cùng khiến cậu run rẩy trong lòng– cậu sẽ là một Tôn Gia tiếp theo sao? Lúc đầu cậu không quá để ý, chỉ làm bạn giường hai năm của Hạ Khôn, đến thời hạn thì tự nhiên có thể rút lui. Nhưng bây giờ thì… cậu không dám đảm bảo bản thân sau này sẽ làm được tốt hơn Tôn Gia.

Không thể không thừa nhận, cậu đột nhiên hơi có ý muốn rút lui. Nếu tương lai sẽ có kết cục như thế này, cậu có muốn liều một phen không? Không tính lần yêu thầm thất bại thời đại học thì cậu vẫn chưa từng bị tổn thương nghiêm trọng trong chuyện tình cảm. Cậu không sợ nỗi đau thể xác, vậy nỗi đau tinh thần thì sao?

Đợi ở trong phòng họp không chỉ có mỗi Vạn Kính Tiên mà còn có một người đa lâu ngày không gặp là Tưởng Thanh Duy.

Tưởng Thanh Duy cắt kiểu đầu không khác mấy so với Khâu Y Dã, mặc một chiếc áo bóng chày được thiết kế độc đáo, cười lên vẫn là chàng thanh niên thân thiện thông minh anh tuấn ban đầu, nhưng Khâu Y Dã lại cảm thấy sự hốc hác trong đôi mắt Tưởng Thanh Duy.

Tưởng Thanh Duy cực kỳ vui vẻ khi nhìn thấy Khâu Y Dã, không nói nhiều lời bèn tiến tới ôm chặt cậu trước: “Đi theo anh Khâu quả nhiên buổi tối có thể ăn gà!”

Khâu Y Dã nghe cậu nói như vậy, sự vui sướng của chiến thắng mấy ngày trước cũng ùa về, chờ ôm ấp xong thì đánh cậu ta một cái: “Không có em thì anh cũng không làm được gì, lúc anh giúp em trả xe thì phó hội trưởng của em còn nói chúng ta là một cặp đôi hoàn hảo đấy.”

Bọn họ không quan tâm đến hai người đàn ông đang đen mặt đứng bên cạnh, chỉ lo nói chuyện với nhau. Khâu Y Dã vẫn chưa hồi phục lại cảm xúc của mình sau một màn kia nên không muốn để ý đến Hạ Khôn, mà Tưởng Thanh Duy mấy ngày nay bị ‘bắt nạt’ hơi thảm nên cũng không muốn để ý đến Vạn Kính Tiên, anh em hai người không mưu mà hợp.

Nhưng cảm giác tồn tại của hai người đàn ông kia quá mạnh, không phải cứ cố gắng phớt lờ là có thể hoàn toàn gạt sang một bên được. Khâu Y Dã chú ý đến Tưởng Thanh Duy vừa liếc mắt quét qua Hạ Khôn thì khẽ cau mày, cậu biết có lẽ cậu ta đã nghe được chuyện cậu được Hạ Khôn bao dưỡng từ Vạn Kính Tiên rồi.

So với việc bị người khác biết mà nói thì Khâu Y Dã không lo lắng Tưởng Thanh Duy sau khi biết chuyện sẽ nghĩ gì về mình, không phải bởi vì Tưởng Thanh Duy và Vạn Kính Tiên ở bên ngoài nom cũng là một loại bao dưỡng, mà là bởi vì chính quan hệ giữa cậu và Tưởng Thanh Duy – tuy nói perfect couple có hơi khoa trương nhưng quả thực đã hơi chạm đến soulmate rồi, từ trường tương hợp, tâm linh tương thông. Cậu nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt của Tưởng Thanh Duy, vì thế mời cậu ta ngày mai sau khi quay xong phần kết của《Crazy Stalker》thì cùng nhau ăn cơm. Nếu như nói hành trình tinh thần của cậu và Hạ Khôn phát triển thành như bây giờ có thể kể được với ai thì Khâu Y Dã cảm thấy người đó có lẽ là Tưởng Thanh Duy.

Cuộc họp này là Hạ Khôn hẹn Vạn Kính Tiên, sau khi ngồi xuống thì hắn mở lời trước: “Chắc anh đã xem video quay trộm nhóm của bọn họ rồi nhỉ?”

Vạn Kính Tiên dường như không ngạc nhiên khi Hạ Khôn nhắc đến chủ đề này: “Thì sao?”

“Không cảm thấy nếu chỉ làm thành chương trình thực tế thì không còn tận dụng được gì khác sao?”

Vạn Kính Tiên hơi nâng cằm lên: “Có đề nghị gì không?”

Ngón tay để trên bàn của Hạ Khôn di chuyển, lời ít ý nhiều: “Phim điện ảnh.”

Vạn Kính Tiên nhất thời không nói gì, Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy cũng ngừng nói, khiếp sợ nhìn về phía Hạ Khôn vẫn đang bình tĩnh vô cùng, bình tĩnh đến thản nhiên.

Khâu Y Dã khẽ nhíu mày, cảm thấy Hạ Khôn cũng nghĩ táo bạo quá, điều này hoàn toàn không thực tế một chút nào: “Chất lượng cảnh quay còn lâu mới đạt được yêu cầu của bộ phim nhỉ?”

Vạn Kính Tiên lại bật cười: “Xem ra cậu vẫn chưa nhìn kỹ hai chiếc máy quay đi theo quay các cậu. Nhưng không có gì ngạc nhiên nếu cậu không nhận ra chúng, hiện tại trên thế giới chỉ có năm chiếc máy quay như vậy.”

Mặc dù trước đây Khâu Y Dã đã cảm thấy hai anh quay phim này không tầm thường, vị trí và góc quay đều không giống như những người quay phim khác, nhưng không ngờ rằng ngay cả máy quay phim cũng có sắp xếp đặc biệt. Hai vị sếp lớn này thực sự có sự tin tưởng với cậu và Tưởng Thanh Duy sao? Hay là não úng nước rồi đem tiền đi đốt?

Tuy nhiên có một tình huống mà cậu không ngờ tới: Tâm thái của hai người đàn ông này về cơ bản cũng giống như những bậc cha mẹ giàu có mua quần áo trẻ con xa xỉ cho con em mình, chiếc quần nhỏ trị giá mấy vạn tệ không khác gì chiếc quần được mua với giá mấy chục tệ nếu như bị thủng và rách, không sao cả, chỉ cần cục cưng nhà tôi có thể xinh đẹp trong một phút thì số tiền này tiêu cũng đáng lắm.

Vạn Kính Tiên tiếp lời: “Tìm một đạo diễn giỏi, và cả biên tập viên nữa.”

Hạ Khôn gật đầu: “Tôi đã liên hệ Shawn Kleynhans và Roger Berg rồi.”

Khâu Y Dã thực sự không thể bình tĩnh trong lúc này, Hạ Khôn thực sự điên rồi sao? Một chương trình thực tế trong nước cùng băng ghi hình được gửi đến chỗ của vị đạo diễn được yêu thích nhất trong mười năm qua – người đã sáng lập ra Liên hoan phim ảnh độc lập Châu Âu?

Vạn Kính Tiên lại vỗ tay tán thưởng: “Muốn tôi làm gì?”

“Cùng nhau mua đứt bản quyền video của đài Giang Nam, chỉ giữ cho họ bản quyền phát sóng thôi.”

“Không thành vấn đề.” Vạn Kính Tiên thay đổi tư thế ngồi, nghiêng người về phía trước: “Nhưng anh phải biết, cho dù làm như vậy thì phía bên tổng cục cũng là một vấn đề, dù sao phe ‘chính nghĩa’ cũng không có thắng lợi, đây là vấn đề về lập trường và định hướng dư luận.”

Hạ Khôn dựa lưng vào ghế: “Không thông qua tổng cục.”

Ý cười của Vạn Kính Tiên càng rõ ràng hơn: “Không tồi, không tồi, bản quyền ban đầu của《Crazy Stalker》vốn là của nước ngoài.”

Nói chuyện với người thông minh thật sự rất sảng khoái, Vạn Kính Tiên lập tức nắm được ý của Hạ Khôn, nhưng không hoàn toàn gật đầu đồng ý mà lại lộ ra vẻ mặt đùa cợt: “Anh không sợ sau này Khâu Y Dã bị phong sát sao?”

Hạ Khôn bình tĩnh nói: “Có tôi ở đây.” Sau đó hắn nhìn Tưởng Thanh Duy rồi đến Vạn Kính Tiên: “Cũng có anh ở đây.”

Sau khi Vạn Kính Tiên dẫn theo Tưởng Thanh Duy rời khỏi, trong phòng họp chỉ còn lại Khâu Y Dã và Hạ Khôn, căn phòng yên tĩnh lạ thường.

Hạ Khôn nhận thấy Khâu Y Dã đã không nói chuyện trong một khoảng thời gian, mặc dù trên mặt cậu không có biểu hiện rõ ràng nhưng Hạ Khôn lại cảm nhận được cảm xúc của cậu rất căng thẳng, giống như đang ép buộc bản thân phải nhẫn nhịn điều gì đó. Lúc này hắn mới nhớ ra quyết định biến《Crazy Stalker》thành phim điện ảnh vẫn chưa bàn với Khâu Y Dã, có lẽ đã khiến Khâu Y Dã cảm thấy không thoải mái trong lòng.

Hạ Khôn chưa bao giờ bất an như thế này sau khi chọc người khác không vui, lại có chút không biết phải làm sao, nhíu mày, lời nói ra bởi vì căng thẳng mà bất giác trở nên lạnh lùng cứng nhắc: “Em có ý kiến gì sao?”

Khâu Y Dã nhìn hắn, giọng nói không còn dịu dàng tùy ý như thường ngày mà hơi sắc bén, hơn nữa còn không tự chủ được mà run rẩy: “ Hạ tổng thế mà lại vội vàng lăng xê tôi thành ảnh đế đến vậy sao? Hai năm…À không, sau một năm rưỡi thì thành đường cụt?” – Sau một năm rưỡi nữa thì kế hoạch hoàn thành, mình sẽ trở thành Tôn Gia thứ hai sao?

Hạ Khôn không biết Khâu Y Dã đang nghĩ gì, nhưng trực giác cho biết hẳn là có gì đó không ổn. Hắn đi đến trước mặt Khâu Y Dã, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Em đang nghĩ gì thế? Làm gì có đường cụt nào chứ. Đây là một cơ hội tốt, tài năng và sự cố gắng của em xứng đáng nhận được càng nhiều sự báo đáp.”

Khâu Y Dã tựa đầu vào vai Hạ Khôn: “Có phải tôi rất vừa ý anh không?” Giống như Tôn Gia đã nói, khẩu vị nhất quán của anh.

Hạ Khôn ôm cậu chặt hơn: “Không chỉ là vừa ý, tôi muốn mọi thứ của em, tôi ích kỷ như thế đấy.” Nhưng lại không nỡ ích kỷ với em, vì vậy chỉ có thể cho em tất cả.

Khâu Y Dã ôm lại hắn: “Để tôi suy nghĩ đã, có lẽ nhất thời hồ đồ nên mới có thể dâng tất cả cho anh.”

Mình xong đời rồi.

Khâu Y Dã nghĩ, mặc dù mình xong đời rồi, nhưng mình cũng không muốn giống Tôn Gia cứ như vậy mà xong đời.

Cược một phen vậy, chưa thử qua thì làm sao biết được liệu có đau hay không chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK