“Chuẩn bị máu, bệnh nhân mất máu quá nhiều.”
Những âm thanh cấp cứu liên tục vang lên, Thanh Băng ở bên ngoài cánh cửa đứng ngồi không yên…
Đài Phong đã vào bên trong hai tiếng rồi nhưng vẫn chưa có động tĩnh, có thể thấy vết thương của anh rất nặng, Phong, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện…
Văn Vĩ và Ái Linh thấy Thanh Băng cứ lo lắng nên đã đích thân hội chuẩn với các bác sĩ ở đây và hiện đang tham gia chữa trị vết thương cho Đài Phong ở bên trong.
~Két~ Cánh cửa màu xanh từ từ mở ra, Văn Vĩ và Ái Linh cùng một vị trưởng khoa bước ra, Thanh Băng chạy đến trước mặt vị bác sĩ, “Bác sĩ, anh ấy như thế nào, nói mau.”
Vị bác sĩ trưởng bị cô lắc đến không phân biệt được trời đất, “Cô à, bình tĩnh một chút.”
“Chị hai.” Van Vĩ bước lên nắm lấy tay Thanh Băng.
Sau khi được trả tự do, vị bác sĩ ho nhẹ một tiếng rồi nói, “Vết thương bệnh nhân mắc phải quá nặng, hơn nữa còn mất quá nhiều máu, cánh tay phải và đầu bị tổn thương nghiêm trọng e là…”
“E là cái gì?” Thanh Băng dùng giọng điệu hâm dọa, ánh mắt cô đầy sát khí nhìn chăm chăm vào vị bác sĩ kia khiến ông ta thoáng chốc run lên.
Vị bác sĩ nói tiếp lời nói còn đang dang dở kia, “E là cậu ta nếu không mất mạng cũng khó có thể tĩnh lại.”
Thế giới như đổ sập trước mặt Thanh Băng, cô nhìn bác sĩ rồi gằng từng tiếng, “Nếu không cứu được anh ấy thì ngày mai, đầu tất cả bác sĩ ở đây sẽ được treo trên tượng Nữ Thần Tự Do.”
Vị bác sĩ run lên, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, thật ra tất cả điều đã cố gắng hết sức nhưng…
Văn Vĩ đứng kế bên cũng lên tiếng giải thích, “Chị hai, não của anh Phong bị tổn thương rất nghiêm trọng, máu trên não nhất thời không thể lưu thông đều nên anh ấy sẽ không tĩnh lại được, bộ phận phổi cũng bị va chạm mạnh gây ra tình trạng khó hô hấp, chúng em đã cố gắng hết sức nhưng…”
“Cái gì là đã cố gắng hết sức? Tôi muốn tất cả phải làm bằng mọi cách cứu anh ấy.” Thanh Băng gằng từng chữ, tất cả điều sợ hãi mà im lặng thậm chí không ai dám thở mạnh, đôi mắt Thanh Băng như vô hồn, thân thể cô kiệt sức mà dự vào tường…
Mọi thứ im lặng đến có thể nghe thấy tiếng tim đập…
Một không gian yên ắng đến nghẹt thở…
Qua một lúc lâu, Thanh Băng dường như đã lấy lại được bình tĩnh, giọng nói của cô trở lại vẻ lạnh lùng và vô cảm thường ngày, “Hoàng Long, gọi cho Peter, bảo anh ấy đến đây ngay lập tức.”
“Dạ.” Hoàng Long cúi đầu sau đó lấy điện thoại gọi điện, Peter là bác sĩ khoa não nổi tiếng trên thế giới, lúc trước anh ta đã cứu cô khỏi cơn hôn mê một lần.
Thanh Băng kiệt sức rồi, cô đi xung quanh bệnh viện, không có mục đích không có điểm dừng, cứ như người vô hồn mà đi mọi ngõ ngách, cho đến khi tới một khu vườn vắng vẻ, Thanh Băng ngồi xuống những bật thềm…
Ánh mắt Thanh Băng trống rỗng cô không hề muốn khóc, nhưng mắt của cô lại xuất hiện một màn nước mờ ảo…
“Em nghĩ anh có thể để một đứa con gái không có khái niệm an toàn đi một mình sao? Lỡ em chết thì ai đền bạn gái cho anh.”
“Hơn cả tình yêu là gì?”
“là em..”
“Băng nhi, có một lời trọn đời anh vẫn muốn nói với em, anh yêu em.”
Những câu nói của anh liên tục tràn về trong suy nghĩ của cô Thanh Băng bất lực dựa vào tường, đột nhiên cô cảm giác có người đi tới ngồi bên cạnh mình, Thanh Băng đưa mắt nhìn, nhưng mắt của cô đã sớm bị nước mắt động lại đến mờ ảo, chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt đàn ông khá quen thuộc nhưng lại rất xa lạ…
Người đàn ông vuốt đầu cô, anh ta cất giọng nói trầm nhưng lại khiến người khác ấm áp, “Khóc đi, em có quyền khóc nhưng không có quyền để bản thân gục ngã như bây giờ.”
Gục ngã như bây giờ? Đúng hiện giờ cô đã gần như sụp đổ rồi… Những lời nói của người đàn ông kia như một cây kim đâm vào một quả bóng, khiến tất cả những gì cô dồn nén bấy lâu nay vỡ oà, Thanh Băng khóc, cô khóc thật lớn, dựa vào lòng của người đàn ông đó, Thanh Băng không hề biết anh ta là ai nhưng cô lại không hề phòng bị gì đối với người này, Thanh Băng bây giờ, mặc kệ tất cả, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, mặc kệ mình là ai, cô chỉ muốn khóc thật lớn để trút hết những thứ mà tám năm qua cô đã chịu đựng….
Người đàn ông không đẩy cô ra, anh ta ôm cô vào lòng, ánh mắt dường như cảm thông cũng dường như đau lòng đến thất vọng…
Thanh Băng cứ như vậy… khóc thật lớn, nước mắt dường như đã ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp kia, đối với người bình thường có thể khóc là một sự đau khổ nhưng đối với Thanh Băng, được khóc là một ân huệ rất lớn, cho dù mạnh mẽ đến đâu thì cô cũng là một người con gái…
Cho đến khi Thanh Băng dần lấy lại được sự bình tĩnh thì người đàn ông bên cạnh mình đã biến mất, cô nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng lại không có một bóng dáng, sao lại như vậy? chẳng lẽ là mơ sao? Nhưng sao mơ lại có thể thật đến như vậy…
Thanh Băng không biết người đàn ông kia là ai, nhưng cô lại không hề đề phòng hơn nữa còn có cảm giác nương tựa và tin tưởng đối với người này…
Thanh Băng dùng hết sức lực dựa vào tường để đứng lên, cô đi từng bước đến phòng của Đài Phong, vừa nhìn thấy cô trở về, mọi người lập tức lo lắng mà chạy đến.
“Thanh Thanh, suốt một buổi em đi đâu thế.” Tuấn Khải dìu cô.
“Thanh Thanh, sao mắt em lại đỏ đến như vậy? Em khóc sao?” Minh khuê tinh ý nhận ra.
Thanh Băng không nói gì, cũng không trả lời, cô định bước vào thì Văn Vĩ cùng với một người đàn ông bước ra.
Thanh Băng nhíu mày, “Peter, sao rồi?”
Peter dường như có nghi hoặc trong mắt nhưng cũng trả lời câu hỏi của cô, “quả thật là thương thế rất nghiêm trọng, tôi sẽ tiến hành theo dõi và đã tiêm thuốc giúp đại não của anh ấy tan bớt máu bầm.”
Thanh Băng gật đầu, đối với sự chuẩn đoán của Peter cô chưa hề nghi ngờ, “Mọi người về trước đi.” Thanh Băng bước vào bên trong căn phòng, nhìn người con trai đang nhắm mắt nằm trên giường kia, sắc mặt anh yếu ớt đến xanh xao…
Thanh Băng ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay anh, “Phong, anh rất ổn phải không?”
Không có tiếng trả lời, người con trai kia vẫn cứ mặc kệ sự ồn ào của thế giới mà yên tĩnh trong giấc ngủ thật sâu.
“Phong, nói gì đi,hôm nay em đã bỏ hai bữa cơm rồi, còn nữa vết thương em cũng mặc kệ không thèm băng bó, hai ngày nay em cũng không ngủ giấc nào rồi…anh mau dậy mà càu nhào đi…” Thanh Băng tự giác kể tội của mình, miệng cô mỉm cười khi nhớ đến những lần bị anh càu nhào đến phiền phức nhưng những giọt nước mắt lại thay nhau lăn xuống khi cô nghĩ đến chuyện anh sẽ cứ như thế này mà rời xa cô..
“Trong từ điển của em không có hai chữ sợ hãi trong thế giới của em cũng không có khái niệm an toàn.”
“Vậy chẳng lẽ trong trái tim em cũng không có cảm giác đau lòng sao?”
Những câu nói của lần đầu tiên cả hai xảy ra mâu thuẫn, chỉ vì anh lo lắng cho cô, “Phong, em biết đau lòng rồi…thì ra anh lại phải thường xuyên phải chịu đựng cái cảm giác khó chịu đó, sao anh lại ngốc đến như vậy chứ?” cô cọ mặt vào thân thể lạnh băng của anh, nước mắt chầm chậm lăn xuống, “Em rất sợ, em rất sợ cái cảm giác mất đi người thân đó…em sợ cái cảm giác chơi vơi khi không có mục tiêu để sống kia, em không muốn, rất không muốn một lần nữa phải chịu đựng chúng. Phong, anh tỉnh lại đi, em hứa với anh sau khi trả thù cho cha em sẽ không đi mạo hiểm nữa có được không.”
Không có tiếng đáp trả, không gian yên ắng đến bi thương…
Từ phía cửa sổ, bóng dáng một người đàn ông đứng đó, ánh mắt anh ta chứa rất nhiều tia tình cảm phức tạp, có đau đớn, có thất vọng, có thông cảm. RỒi cứ như thế, anh ta quay lưng lặng lẽ rời đi, bóng lưng anh cô đơn lạnh lẽo…