• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình như An Dạng nghe ra giọng điệu cô không thích hợp, thả giọng nhẹ nhàng nói: “An An…. Ngoan.”

Chữ cuối cùng dường như hơi ngừng lại nói năng không được trôi chảy, Nam An An vẫn luôn biết từ trước tới giờ An Dạng không phải là người mẹ dịu dàng, bà luôn nghiêm khắc với cô và Nam Vi Vi. Hồi còn nhỏ cô vừa khóc An Dạng sẽ lạnh mặt nói với cô “Nín,” rất ít khi dỗ dành cô như vậy.

Rõ ràng cô kìm nén cả một ngày, giống với điều An Dạng vẫn luôn đòi hỏi, phải dũng cảm phải kiên cường, nhưng bây giờ một chút cũng không nhịn được nữa.

“Mẹ, thật sự không một người đàn yêu nào có thể chấp nhận tình yêu tinh thần sao?” Sau khi Nam An An hỏi xong, nín thở chờ bên kia trả lời.

Bên kia An Dạng im lặng rất lâu.

Nam An An cầm điện thoại nghe giọng An Dạng từ bên kia truyền tới, bà nói “ …. Rất ít.”

…..

Lúc Khương Minh đi tới đại sảnh sân bay trời đã tối rồi, anh nâng tay thoáng nhìn qua đồng hồ, thời gian trễ quá. Khương Minh khởi động máy trực tiếp gọi điện thoại cho Nam An An, phía bên kia điện thoại lại bất ngờ ngoài dự đoán “Số điện thoại ngài vừa gọi đã tắt máy.”

Khương Minh vẫy tay chặn một chiếc taxi, ngồi trên xe lại tiếp tục gọi mấy cú điện thoại cho Nam An An, vẫn là đã tắt máy.

Anh biết Nam An An buổi tối đi ngủ chưa bao giờ tắt máy, mấy lần trước anh ép buộc cô tắt di động, Nam An An cũng phải len lén mở máy lại rồi ôm di động ngồi xem, dần dà Khương Minh liền một mắt nhắm một mắt mở, dứt khoát lấy đồ che mắt cô lại.

Tắt máy…. Tận đáy lòng Khương Minh dâng lên chút lo lắng không yên.

Sau khi về tới khu nhà ở Khương Minh lấy chìa khóa mở cửa, cả trong phòng khách tối đen, anh đưa tay ấn công tắc.

Đèn đuốc sáng trưng thoáng nhìn qua phòng khác trống không, Khương Minh ném chiếc áo khoác mỏng lên ghế sofa, hành lý vứt lại dưới lầu rồi chạy thẳng lên trên.

Trong phòng ngủ chính không có người,

Thư phòng cũng không có,

Thậm chí Khương Minh còn tới phòng khách nhìn thoáng qua, cũng không có người.

Đã hơn mười một giờ rồi.

Khương Minh lái xe qua trường học, dì quản lý ký túc xá nghiên cứu sinh khẳng định nói đã hai buổi tối Nam An An không về ký túc xá, sợ Khương Minh không tin, dì còn khoát khoát tay: “Mấy cô bé trong ký túc xá 21 tôi đều nhớ rất rõ, quả thật cô ấy không trở về.”

Khương Minh tìm khắp trường học sau đó lại lái xe đi tới nhà Nam An An, trong nhà cô toàn bộ cửa sổ cũng đều tối đen như mực, vẫn không có người.

Khương Minh ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại lái xe đi tìm một đêm, tìm trong sổ địa chỉ thấy số điện thoại của Đường Viên nên gọi qua, Đường Viên cũng không biết Nam An An đi đâu cả.

Khương Minh dựa vào cửa xe có chút mệt mỏi xoa bóp mi tâm, Nam An An thật sự rời nhà đi ra ngoài.

“Thầy…” Đường Viên chạy một mạch tới còn thở hổn hển, một tay chống cửa xe vỗ ngực thở, “Em cũng không gọi được điện thoại cho An An.”

Cô do dự một chút, “Thầy ơi, rất có thể An An về nước Mỹ, dù sao cũng sắp tới tết Trung thu rồi.” Bài viết kia đã bị xóa bỏ, Đường Viên do dự có nên nói ra không, nghĩ cả nửa ngày vẫn không mở miệng, ngộ nhỡ Khương Minh biết rồi chia tay Nam An An….

Khương Minh cũng không cảm thấy buồn ngủ đổi lại liếc mắt nhìn Đường Viên một cái, đưa số di động của mình cho Đường Viên để mai mốt Nam An An có liên lạc với Đường Viên thì có thể cho anh biết, cuối cùng nói một tiếng “Cảm ơn” rồi bước đi.

Đường Viên nhìn xe Khương Minh chạy hòa lẫn vào bóng đêm, lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại cho Nam An An nhưng vẫn không có ai nghe máy.

Tháng 9 ở thành phố C đã không còn nóng lắm, thậm chí vào ban đêm còn có chút se lạnh, cho dù như thế nhưng khi Khương Minh về đến nhà cả người vẫn ướt đẫm mồ hôi. Anh đi tới phòng bếp lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh ra, đang muốn vặn nắp chai chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên réo rắt.

Trên màn hình có một tin nhắn vừa nhận, người gửi là Đường Viên,

Nội dung tin nhắn là bài viết trên bbs.

Ngón tay thon dài của Khương Minh xẹt qua màn hình, vẻ mặt càng lúc càng rét lạnh, lúc kéo xuống dưới cùng thì nâng tay nện một quyền vào trên tủ lạnh.

Đường Viên nói An An đau lòng rồi.

Lúc cô bị tổn thương nhất, lúc chịu đựng ác ý đến từ người khác, anh không ở bên cạnh cô.

Khương Minh thu tay trái vừa nện lên tủ lạnh về, lực đạo quá lớn tay anh có chút tê tê.

Anh rút một điếu thuốc, dùng bật lửa bật mấy lần mà không cháy, ném bật lửa xuống sàn nhà phát ra tiếng kêu lộp bộp.

Đây chính là trong miệng Du Hạ --- Em gái em đăng tải mấy lời không tốt lắm lên trên bbs.

Nam An An vẫn luôn thích làm Đậu Tỉ, đây cũng là điểm yếu duy nhất của cô.

Khương Minh đã sớm phát hiện Nam An An mất tự nhiên với chuyện thân mật của bọn họ, anh cho rằng không nói ra là tốt nhất.

Tiểu Quyển mười tuổi khi biết được chuyện của ba mẹ mình trong lòng buồn rầu an ủi, giống như ánh sáng mặt trời rải khắp muôn nơi, sưởi ấm anh qua màn hình.

Nam An An mười chín tuổi đối với Khương Minh vẫn y như cũ.

Lúc chấp nhận ánh mặt trời, anh đã chuẩn bị kỹ càng --- nơi có ánh mặt trời, ở đó cũng sẽ có bóng râm.

Mỗi một lần thấy Nam An An phản xạ có điều kiện né tránh sự ôm ấp của anh sau đó lại dè dặt cẩn thận dựa sát vào chủ động ôm anh, chủ động hôn anh, anh đều có xúc động muốn nói với cô rằng anh không để ý gì cả.

Không quan tâm như vậy, hoàn toàn chẳng phải là không cần.

Anh là đàn ông, cho dù vì gia đình và hành động việc làm đáng ghét của Khương Dương khiến anh giống như giận hờn giữ mình trong sạch đến nay, cũng không phải do anh có thể thờ ở đối mặt với người trong lòng, thanh tâm quả dục không có nhu cầu sinh lý gì.

Anh cũng muốn ôm cô, muốn hôn môi cô, muốn cô dâng hết toàn bộ cho anh.

Anh chờ mong tình yêu nồng nàn tới lúc thuận nước đẩy thuyền, cho dù biết Nam An An có bóng ma tâm lý.

Cho nên cuối cùng anh vẫn không mở miệng, một mặt là vì cô dè dặt cẩn thận che giấu bí mật như vậy, anh làm bộ như không biết không đâm vào vết sẹo của cô. Một nguyên nhân khác, có lẽ chính là anh vẫn hy vọng cô có thể tốt lên, anh hi vọng bản thân mình là một trường hợp ngoại lệ của Nam An An.

Nhưng lại không nghĩ rằng…. Một tuần trôi qua, cái người hát bài hát cho anh “Tất cả em đều dành hết cho anh…. Không giữ lại đường sống” Tiểu Quyển đã đi rồi.

Cô đau lòng cỡ nào đây.

Bình nước khoáng trong tay Khương Minh bị bóp hơi biến dạng, Nam An An có kiên cường có vui vẻ cũng chỉ là cô gái nhỏ hay giận hờn mười chín tuổi….

Nhiều năm qua, Khương Minh có thói quen giống như bị ODC (obsessive compulsive disorder - rối loạn ám ảnh cưỡng chế) mỗi một chuyện đều làm đâu ra đấy, mà bây giờ anh đã cạn sạch sức lực.

Di động ném trên bàn trà không ngừng vang lên, Khương Minh nhìn thoáng qua hai chữ Du Hạ thì không nghe máy, bây giờ anh chẳng còn tâm tình gì đi nghe cô ta bào chữa hoặc nói điều có lý gỡ tội giúp em gái cô ta.

Di động trên bàn trà cứ vang mãi đến lúc hết cả vạch pin cuối cùng mới hoàn toàn yên tĩnh lại.

Khương Minh châm điếu thuốc hít vài hơi rồi nhấn xuống gạt tàn thuốc tắt đi, không bao lâu trong gạt tàn đầy đầu thuốc lá.

Lần đầu tiên anh phát hiện căn nhà này lớn như vậy, phòng khách trống vắng như vậy.

Trên sofa còn đặt chiếc gối ôm Nam An An thích ôm nhất khi xem phim, rèm cửa sổ cũng là màu vàng nhạt ấm áp cô chọn, tất cả vẫn giống như trước đây, cũng có thể là không giống trước đây chút nào cả.

Lúc anh đánh răng lại nhìn thấy bàn chải và cốc đánh răng của cô, lúc rửa mặt lại nhìn thấy khăn lông của cô, lúc dùng dao cạo râu cũng sẽ nhớ tới lần đầu tiên Nam An An chân tay vụng về cạo râu cho anh.

Cô cứ trêu chọc anh như vậy, rồi chạy đi.

Mang theo tình yêu và hạnh phúc của anh không thiếu thứ nào!

…..

“A lô, tớ kiểm tra được, kiểm tra tất cả chuyến bay của mấy ngày hôm nay quả thật mệt như cún… Cậu nhất định phải mời tớ ăn cơm,” bên kia điện thoại người bạn nói lải nhải, “Là bay đi Los Angeles, thời gian là….”

Thời gian là rạng sáng ngày thứ ba sau khi bài biết gửi lên.

Khương Minh dập tắt tàn thuốc, đặt chuyến bay gần nhất, trực tiếp lấy giấy chứng minh nhân dân từ trong rương hành lý rồi ra cửa. Lúc đi tới cửa nghe thấy tiếng kim loại va chạm của chìa khóa mở cửa, trong không gian yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

Khương Minh đứng tại chỗ, thấy ổ khóa di chuyển….

Nam An An cắm chìa khóa vào ổ xoay một vòng, lúc cô đi rõ ràng có phòng trộm cắp, lần này chỉ xoay một vòng đã nghe tiếng chìa khóa mở ra. Nam An An có chút nghi hoặc mở cửa, vừa đi vào tới cửa đã bắt đầu ho khan, trong phòng khách to như vậy tràn ngập mùi thuốc lá, cô bị sặc thiếu chút nữa rơi nước mắt luôn.

Nam An An đi vào trong mấy bước, thì nhìn thấy Khương Minh đứng ở cửa. Anh còn mặc áo sơ mi thậm chí còn chưa thay đồ mặc ở nhà, điều này đối với người ưa sạch sẽ như Khương Minh mà nói có lẽ là lần đầu tiên phá lệ.

Áo sơ mi màu đen của anh có chút nhăn nhúm, Khương Minh cau mày đứng cách cô mấy bước, tỏa ra hơi thở người lạ chớ lại gần khó hiểu.

Vài ngày không gặp, hình như Khương Minh hốc hác đi rất nhiều.

Nam An An cười tủm tỉm nâng tay vẫy vẫy với anh, đầy nhiệt tình chào anh một tiếng “Hi ."

Khương Minh không trả lời cô, anh đứng cách mấy bước, con ngươi đen nhánh gim chặt lên người cô.

Nam An An vừa có dũng khí đã sụp xuống, nhìn thấy bộ dạng Khương Minh không biến sắc như vậy lại có chút lo lắng không yên, anh tức giận vì cô lừa dối anh sao?

Tay kéo rương hành lý của cô siết chặt, đang muốn mở miệng nói gì đó đã bị bóng đen bao phủ lên. Thoáng cái cô đã bị Khương Minh ấn lên tường, cánh tay anh sượt qua bên tai cô chống lên tường giam cầm cô trong vòng tay anh, khoảng cách quá gần khiến trong hơi thở của Nam An An đầy mùi thuốc lá trên người Khương Minh. Cả người cô bị Khương Minh đè lên tường hôn rồi lại hôn, không chỉ một lần như trước kia.

Lần đầu tiên anh hôn cô không dè dặt cẩn thận như thế, lại không chỉ lướt qua đơn giản như vậy, mà mang theo đầy ham muốn chiếm hữu, thậm chí còn chút ý tứ trừng phạt. Gió táp mưa rào cuốn sạch tất cả cơ quan cảm giác của cô. Nam An An cảm thấy môi mình đã bị cắn nát vụn, Khương Minh cũng chưa buông cô ra.

“Ưm.” Nam An An muốn nói gì cũng bị chắn trở về, rất lâu sau Khương Minh mới rời khỏi môi cô nhưng không thả lỏng vòng tay đang giam cầm cô tý nào. Nam An cúi đầu thở phì phò từng ngụm từng ngụm chợt nghe thấy giọng Khương Minh từ trên đỉnh đầu cô truyền tới, trầm thấp u tối, “Em đi đâu vậy hả?”

Nam An An rất vất vả hít thở thông, nghe anh hỏi như vậy có chút không hiểu ra sao cả, không phải anh nên hỏi chuyện cô lừa dối anh trước sao? Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đi tìm ba em.”

“Em đi rất gấp gọi điện thoại anh không nghe, em để lại cho anh một tờ giấy nhỏ,” Nam An An nhìn Khương Minh thoáng cái giơ tay, kéo tay anh đi qua phòng khách vào phòng ăn, vừa đi vừa giải thích, “Em còn sợ anh không nhìn thấy nên đặc biệt dán vào tủ lạnh, tờ giấy nhỏ đâu rồi?”

Nam An An nhìn cánh cửa tủ lạnh trống trơn sạch sẽ sờ sờ chóp mũi, “Rõ ràng em có dán mà.”

Nam An An nói xong xoay người tìm xung quanh, “Keo dán để lâu không dính sao?” Ngay sau đó mắt cô phát hiện tờ giấy ghi chép màu trắng nằm bên chân Khương Minh, Nam An An chỉ dưới chân Khương Minh, “Ở đó kìa.”

Khương Minh đen mặt, nghĩ tới tối đó anh tức giận đấm cánh cửa tủ lạnh một cái, lực đạo quá lớn đến nỗi tay cũng run rẩy, chắc là khi đó thứ đồ này đã rơi xuống.

Khương Minh xoay người nhặt tờ giấy ghi chép, chữ rồng bay phương múa trên tờ giấy, có thể nhìn thấy người viết vội vàng cỡ nào, nội dung lời ít mà ý thì nhiều ---

Thầy giáo:

Em có bệnh, phải đi chữa.

Nam An An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK