Trương Vũ từng thấy trẻ mới sinh trên trái đất, da hồng hồng, mặt nhăn nhíu, phải qua hơn mười ngày thậm chí một tháng sau mới có thể trắng. Nhưng hai bé cưng của mình không phải, sinh ra đã trắng trắng tròn tròn. Ha ha, trong lòng Trương Vũ đột nhiên dâng lên một cảm giác kiêu ngạo quỷ dị: Xứng là đám con trai của mình, mới ra đời thì đã đẹp trai ngây người!
Trương Vũ nhìn hai bé cưng trong lòng mềm xuống, rõ ràng dáng dấp hai bé cưng giống như cha của nó, cũng không biết mắt của các bé cưng có giống cha nó không.
"Bé cưng ngoan đáng yêu." Mạnh Hinh đang đứng nhìn hai bé con trong nôi, khóe miệng mỉm cười. Hơn hai ngàn năm trước mình cũng mới làm mẹ giống như Trương Vũ, cũng nhìn bé cưng của mình như vậy. Nháy mắt mình đã làm bà nội rồi. Năm tháng thật không nể mặt ai cả, vô luận là bao nhiêu cực khổ đều sẽ bị thời gian mài nhạt, không vui, nguy hiểm, vui vẻ cũng chỉ là ký ức, ở lại cạnh bên mình mới là vĩnh hằng.
"Ừm." Trương Vũ gật đầu: "Nhìn giống Khoa Nhĩ."
"Được rồi, bây giờ có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi chứ?" Mạnh Hinh khuyên nhủ vừa mới sinh con xong, cho dù có thuốc tốt cỡ nào cũng phải tu dưỡng thật tốt, dù sao cũng là bị thương nguyên khí.
"Vâng." Trương Vũ gắng gượng, sau khi thấy con rồi, sức lực giúp đỡ chính mình coi như là đã tiêu hao hết. Bây giờ nghe Mạnh Hinh khuyên can như thế, nhất thời Trương Vũ cảm thấy mệt mỏi rã rời, bủn rủn vô lực, Trương Vũ nhìn hai bé cưng ngủ say sưa, do dự một chút: "Mẹ, con có thể ngủ chung với bé cưng không?"
"Đương nhiên là có thể, mẹ còn đang muốn nói với con đấy, dạo này con đừng trở về phòng ngủ của con mà nghỉ, ở đây, ngủ chung với các bé. Cha mẹ ngủ bên phòng khác."
"Việc này không được đâu." Trương Vũ do dự, phòng ngủ này chính là phòng của Hách Nhĩ và Mạnh Hinh, tuy rằng sát vách cũng có phòng, nhưng sao lại có thể so với phòng ngủ chính chứ? Hơn nữa mình tới đây ngủ cũng không thích hợp.
"Có gì không tốt?" Mạnh Hinh đâm ót Trương Vũ: "Con cái thằng này coi cha mẹ như người ngoài rồi hay gì? Hửm?"
"Không có không có." Trương Vũ mau chóng giải thích, ngượng ngùng cười: "Mẹ, ngài hiểu lầm rồi, phòng ngủ chính này không giống, ngài với cha ở, con vào đây ở không hợp."
"Mẹ nói hợp thì hợp! Mẹ coi coi thằng nào dám xỉ xỏ?" Mạnh Hinh trừng mắt, khí thế mười phần.
Trương Vũ cười, không dám nói gì nữa, khí phách nữ vương toàn bộ khai hỏa, cậu nào dám lại đụng vào ra đa của Mạnh Hinh nữa? Chỉ phải ngoan ngoãn thuận theo.
Mạnh Hinh vỗ Trương Vũ để cậu ngủ, cũng tỉ mỉ dịch góc chăn cho cậu: "Nghỉ ngơi thật tốt, nếu bé cưng dậy thì mẹ trông cho, đừng suy nghĩ nhiều nhé."
Nằm trong chăn, chăn mềm đắp lên người, mắt Trương Vũ mới vừa nhắm lại, cơn buồn ngủ liền như thủy triều vọt tới.
Mạnh Hinh nhìn Trương Vũ ngủ rồi, rón rén ra khỏi phòng ngủ chính, đi tới thư phòng.
"Trương Vũ đã ngủ chưa?" Hách Nhĩ bắt chéo chân, thoạt nhìn bộ dáng nhàn nhã, nhìn thấy Mạnh Hinh đi ra, vội bỏ chân xuống, ho khan một cái, hỏi.
"Ừm, ngủ rồi." Mạnh Hinh gật đầu: "Tình huống hiện giờ sao rồi?"
"Tất cả đều tốt." Trong lòng Hách Nhĩ vốn định khoe thành tích cho bà xã, đồng thời ân cần hỏi: "Em khỏe chứ?"
"Tất nhiên!!" Mạnh Hinh cao ngạo hất đầu, liếc xéo Hách Nhĩ: "Sao, không tin tôi à?"
"Sao vậy được?" Hách Nhĩ nhanh chóng nói rõ thái độ, đồng thời dời đi lực chú ý của Mạnh Hinh: "Hai bé cưng giả không bị phát hiện chứ?"
"Không, thám tử kia không vào phòng sinh, cho nên không biết các bảo bảo thật đã được người đưa đến nơi này qua thông đạo dưới lòng đất. Lại nói hai bảo bảo, em bảo này sao anh có thể chuẩn như thế, lại chuẩn bị hai bảo bảo giả?" Mạnh Hinh vô cùng tò mò, loại người máy bảo bảo cực kì nhân cách hoá này rất khó có được, bình thường đều là các cha mẹ đại quý tộc sắp sinh con tự đem ra luyện tập ôm con, người máy bảo bảo nhân tính hóa nếu bạn cho tụi nó uống sữa ấm, mùi vị đều nếm được, thậm chí đối với thứ không tốt trong đồ ăn đều sẽ có phản ứng, tỷ như: Nôn, ngủ mê man các kiểu, chương trình bảo bảo tinh phiến này là hoàn toàn bắt chước em bé, cho nên mới được hoan nghênh như vậy. Sao mà Hách Nhĩ moi được hai con từ chỗ lão già Mạc Lý đó được vậy?
"Cái này hả, ha ha..." Hách Nhĩ quay đầu qua trái, ông không muốn nói ra tình hình thực tế, lẽ nào ông phải nói với bà xã là: "Cục cưng, vì chồng em đã từng không chú ý làm hư một người máy bảo bảo, cho nên trong mắt ông người máy bảo bảo đều là đồ dễ bể, vì phòng ngừa lại làm hư, đành phải đòi nhiều hơn hai đứa chỗ lão già Mạc Lý, phòng ngừa ngộ nhỡ?" chuyện mất mặt như thế phải nói à, Hách Nhĩ cam đoan, đời này cũng không muốn ôm hai cháu trai bảo bối nữa!
Dưới uy hiếp của bà xã, Hách Nhĩ không chịu thua kém mà hoảng sợ: "Không phải anh đây là định để lại một con cho bảo bảo làm bạn sao, cho nên mới đặt thêm một con."
Thấy Mạnh Hinh tin lời của mình, cuối cùng Hách Nhĩ cũng thở phào một cái.
"Giờ tin truyền ra ngoài chưa?"
"Truyền rồi."
"Ừm, vậy là tốt rồi." Mạnh Hinh trầm mặc: "Cần phải cẩn thận, tuyệt đối đừng sơ suất."
"Yên tâm đi, phu nhân." Hách Nhĩ bảo đảm, trong mắt là hưng phấn nhất định phải được: "Chỉ cần bọn họ tới, anh chắc chắn, chắc chắn sẽ cho bọn hắn một trải nghiệm khó quên!"
Buổi tối, một cái bóng thoáng qua, trên lưng còn đeo hai bao nhỏ như món hàng. Hắn tránh thoát tầng tầng thủ vệ, chạy tới, nhà bếp? Một lát sau, một ông chú mập mạp xuất hiện, ông chú này bọn người hầu Bái Đức Lỗ đều biết, là một người hiền lành rất dễ nói chuyện, phụ trách mua sắm cho phủ Bái Đức Lỗ. Mặc dù có mạng tinh tế có thể đặt hàng online, sau đó trực tiếp đưa đến phủ, thế nhưng đó là của thường dân, thịt các đại quý tộc ăn cũng không phải là những thứ cấp hai ba, đều là cấp năm trở lên. Những thịt này đều do quân bộ phụ trách bắt, sau đó lại do mấy người trong phủ cưỡi xe huyền phù tới lấy.
"Ủa, chú Tắc Lỗ, muộn vậy rồi mà tính đi đâu thế?" Vệ sĩ tuần tra thấy ông chú mua sắm hiền lành cười ha hả lại trễ vầy mà đi qua chỗ xe huyền phù, thật lạ. Còn có, trên lưng có hai cái bọc, định đi đâu nhỉ?
"Ầy, là cậu à." Chú Tắc Lỗ vẫn bộ dạng thật thà, sờ đầu một cái ngượng ngùng nói: "Không phải thiếu phu nhân sinh à? Phu nhân bảo tôi đi mua cá thủy tinh tươi mới nhất cho thiếu phu nhân bồi bổ thân thể."
"À, là vậy à!" Vệ sĩ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Đang lúc chú Tắc Lỗ chuẩn bị đi, vệ sĩ đột nhiên gọi chú Tắc Lỗ lại: "Chú vác gì trên lưng vậy? Cho tôi nhìn một cái."
"Được được." Tắc Lỗ xoay người cười ha hả, tháo hai bọc nhỏ trên lưng xuống, khóe miệng vẫn cười, trong mắt lại hiện vẻ độc ác.
Đang lúc vệ sĩ chuẩn bị lại gần đi kiểm tra, "Tiếng gì nhỉ?" Bầu trời đêm yên tĩnh, trong vườn hoa nhỏ đột nhiên truyền đến tiếng răng rắc, vệ sĩ nhanh chóng chạy đi kiểm tra.
Chú Tắc Lỗ thấy vệ sĩ chạy, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, một vật kim loại trong tay loáng ra ánh sáng u lam chói lóa, bàn tay Tắc Lỗ chập lại, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
Tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước chân lại hơi tăng nhanh.
"Tại sao không ngăn cản hắn bây giờ luôn?" Mạnh Hinh có hơi không hiểu.
"Ha ha, cưng à, bắt trộm cầm bẩn, lẽ nào em không cảm thấy nhìn biểu cảm lúc họ cho là họ thắng lợi, rồi lại phát hiện đây chỉ là một cái bẫy không thú vị à?"
"Ơ, ác thú của anh vẫn như trước!" Mạnh Hinh 囧囧 nhìn người đàn ông nhà mình có biểu cảm tiểu nhân đắc chí, e rằng ở trước mặt những người khác, ông vẫn là dáng vẻ ngại ngùng, thế nhưng Mạnh Hinh sống với ông thời gian dài như thế, sao có thể không biết người đàn ông này thật ra là một ông keo kiệt tự luyến muộn tao lại thêm có ác thú chứ? Nhưng mà mình thích! Mạnh Hinh sẽ không nói mình cũng thích xem biểu cảm của đám người kia từ chỗ cao ngã xuống đất đâu!
"Bây giờ thì im lặng chờ đám người kia, sau đó..."
"Một lưới bắt hết!"
Hai vợ chồng nhìn nhau cười, trong lúc đó không hề nói gì cả.
Một đội ngũ thừa dịp bóng đêm liền chạy về phía phủ Bái Đức Lỗ, cách phủ Bái Đức Lỗ còn một cây số thì ngừng lại.
"Tới tay chưa?"
"Rồi, bây giờ tôi đang đang chuẩn bị xuất phát từ phủ Bái Đức Lỗ, tầm mười phút nữa đến."