Âu Tử Duy quay đầu thì thấy dáng vẻ này của cô.
“Cô sao vậy? Tôi trông rất đẹp trai cũng vậy! Ngắm nhiều sẽ thu phí đấy!”
“Không lẽ anh cố ý tặng tôi chứ?” Đồng Tuệ Lâm không tin lại trùng hợp như vậy!
“Ha ha ha!” Âu Tử Duy cười gian.
“Biết rồi còn nói!”
“Không đáng giá bao nhiêu, chỉ là đồ nhái, nhưng cô yên tâm, chỗ này nhái cũng không tệ lắm, có thể trộm long tráo phụng.”
Đồng Tuệ Lâm nhìn thấy suy nghĩ của Âu Tử Duy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Người đàn ông này rất tốt với cô, còn suy nghĩ đến lòng tự trọng của cô, không nói rõ ràng, đúng là làm như vậy mới khiến cảm thấy ấm áp trong lòng.
“Thật ngại quá, để anh tốn kém rồi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Tham gia lễ đính hôn của Đồng Vân Thường, cô không thể mặc quá khó coi, dù sao với thân phận của Thượng Quan Đằng thì đến lúc đó các diễn viên, các đạo diễn sẽ tham gia.
Cô vốn không muốn đi, chính là, nhà bên kia không có ai.
Đồng Tuệ Tĩnh chắc chắn không thể đi, chỉ có một mình cô.
“Tốn kém gì chứ, tôi đã nói không đáng giá bao nhiêu, một bộ quần áo hàng nhái thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Cô mặc đi, cô không cần thì tôi cũng không đưa cho ai cả, khách hàng gần đây của tôi chướng mắt với đồ nhái, thứ hai với dáng người của cô, ừm…”
“Anh ừm cái gì, dáng người tôi thì sao?!”
Đồng Tuệ Lâm liếc Âu Tử Duy một cái.
Âu Tử Duy cho cô một ánh mắt, nói cô tự hiểu đi.
Ý kia giống như muốn nói, cô có mấy lượng thịt cũng không biết sao?
Đồng Tuệ Lâm buồn bực thở dài: “Được rồi, bà cô nể mặt anh nên sẽ nhận!”
Âu Tử Duy vốn đưa Đồng Tuệ Lâm đến trước khu nhà cũ nát nói Đồng Tuệ Lâm mời khách, nhất định Đồng Tuệ Lâm phải tự nấu ăn!
Nhưng không ngờ Đồng Tuệ Lâm vừa xuống xe, Âu Tử Duy đang chuẩn bị xuống xe thì nhận được điện thoại.
“Cậu chủ, tôi quan sát hiện tượng thiên văn, tối nay sẽ xuất hiện trăng tròn, cậu mau trở về đi!” Trong điện thoại, giọng Ngô Tu vô cùng sốt ruột.
Âu Tử Duy ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời.
Lúc này đám mây che một nửa mặt trăng trên bầu trời, nhưng đám mây dần di chuyển, thời tiết hôm nay vô cùng sáng sủa, trăng tròn lập tức xuất hiện.
“Được, tôi biết rồi.” Âu Tử Duy cúp điện thoại.
Đồng Tuệ Lâm thấy Âu Tử Duy vẫn chưa xuống xe thì ôm hộp quà im lặng chờ đợi.
Âu Tử Duy xuống xe: “Tôi vừa nhận một cuộc gọi, tối nay có khách hàng chỉ đích danh tên tôi nên để hôm nào vậy.”
“Ồ…”
Trên mặt Đồng Tuệ Lâm hiện lên vẻ thất vọng.
Đúng vậy, thỉnh thoảng, cô sẽ quên Âu Tử Duy chỉ là trai bao.
Là một tên trai bao tạo niềm vui cho phụ nữ ở trên giường.
“Sao vậy? Cô biết tôi muốn hẹn hò với phụ nữ khác nên trong lòng hụt hẫng sao?” Âu Tử Duy nhướng mày.
“Nói bậy! Tôi rất vui vẻ! Hôm nay không cần nấu cơm cho anh!”
“Vậy cho cô nợ! Hôm nào đó sẽ đòi lại!”
“Ngày mai anh sẽ tham gia lễ đính hôn sao?”
Âu Tử Duy trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi, tôi tự mình nhận thiệp mời, tôi có thể không đi sao? Chờ tôi đây ăn mặc trang trọng tham gia tăng thêm thể diện cho cô!”
“Được.”
Âu Tử Duy ngồi vào xe, lưu luyếnkhông muốn rời đi.
Sau khi rời khỏi chỗ Đồng Tuệ Lâm, sắc mặt của anh lập tức trở nên khó coi.
Anh vẫn đạp chân ga chạy thẳng về hoa viên Thủy Tinh.
Đây là một tòa nhà gần bờ biển giống như lâu đài, nhìn không thấy đầu cũng thấy đuôi, bên trong tường vây cao có từng hàng cây tươi tốt rậm rạp ló đầu lên.
Bờ biển gần nhất ở phía Đông là biển tình nhân nổi tiếng nhất thành phố Z, biển tình nhân vốn là điểm tham quan nổi tiếng ở thành phố Z, chỉ tiếc phía bên giáp với biển tình nhân nằm ngoài điểm tham quan.
Cung điện tráng lệ này được xây dựng theo phong cách kiến trúc Địa Trung Hải, đường cong không ngay ngắn, mái vòm tròn với màu xanh và trắng, khắp nơi lộ rõ hơi thở lãng mạn.
Thật ra mọi người cũng không biết cung điện này có tên thật là gì, chỉ cảm thấy nó rất tráng lệ, từng viên gạch mái ngói đều vô cùng quý giá, cho nên lấy một cái tên: Hoa Viên Thủy Tinh.
Trên thực tế, cung điện này có tên là gì thì cũng chỉ có chủ nhân hiện tại của nó mới biết.
Âu Tử Duy chính là chủ nhân của cung điện này.
Anh vừa vào cửa thì quản gia Ngô Tu đi tới đón, Ngô Tu là một người đàn ông hói đầu, có vẻ hiền lành dễ gần.
“Cậu chủ, cuối cùng cậu đã trở về!”
Ngô Tu thấy Âu Tử Duy trở về thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ừm.” Âu Tử Duy có vẻ không vui lắm.
Quấy rầy anh hẹn hò, anh có thể vui vẻ sao?
“Tôi đã sắp xếp xong đám người hầu, sẽ không có ai quấy rầy đến cậu chủ, cậu chủ mau về phòng đi.”
Âu Tử Duy lập tức đi lên lầu, vào một phòng trên mái nhà.
Ngô Tu khóa cửa lại từ bên ngoài, phòng này chỉ có một ổ khóa bên ngoài, bên trong không mở ra được.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, tầng mây tản ra, trăng tròn xuất hiện ở chân trời.
Ngô Tu cảm thán một câu, yên lặng rời khỏi chỗ này.
Ông ta nghĩ tới sau này vào những đêm trăng tròn, Âu Tử Duy phải chịu đựng sự tra tấn này thì quản gia không khỏi có chút đau lòng.
Đúng vậy, Âu Tử Duy không phải là người thường, anh là nửa người nửa quỷ hút máu.
Một nửa quỷ hút máu là của gia tộc quỷ hút máu.
Lúc mẹ anh mang thai anh vẫn là con người, mà ba anh lại là quỷ hút máu, không có ai biết vì sao ông ta đến thế giới này.
Trong truyền thuyết, con người và quỷ hút máu kết hợp phải chịu nguyền rủa, sự hợp thể này sẽ là một sự hợp thể bị phong ấn.
Âu Tử Duy đúng lúc nhận lất tất cả.
Mỗi đêm trăng tròn, anh sẽ giống như quỷ hút máu thật sự, sẽ tru lên, điên cuồng muốn hút máu người.
Anh ghét nhất là mặt trăng, ghét nhất là trăng tròn.
Một sự hợp thể.
Anh là hợp thể của con người và quỷ hút máu, có máu của quỷ hút máu, có trái tim của con người, nhưng không nhiệt độ cơ thể.
Bình thường con người ngủ tám tiếng, anh chỉ cần ngủ bốn tiếng cũng có thể sức sống tràn đầy.
Mà đôi mắt màu lam như lưu ly kia cũng không phải bởi vì anh là con lai, mà là vì anh là một hợp thể.
Từ nhỏ anh trưởng thành trong xã hội loài người, nhìn có vẻ không khác gì với con người, đây cũng là ý của ba mẹ anh, tuy rằng trong người anh có máu của quỷ hút máu, nhưng bất cứ quỷ hút máu nào cũng dễ dàng giết chết anh, vì thế anh sẽ an toàn hơn trong xã hội loài người.
Từ khi anh sinh ra thì ba mẹ anh vẫn luôn tìm cách giải trừ phong ấn.
Chỉ tiếc vẫn luôn không tìm thấy.
Bên kia, Đồng Tuệ Lâm đang ở trong phòng mặc thử lễ phục Âu Tử Duy đưa cho mình.
Đồng Tuệ Lâm không nghiên cứu gì với hàng hiệu, chỉ biết nhãn hiệu này tên là ANGEL, là một nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế.
Hàng nhái thì hàng nhái, tóm lại bộ lễ phục này đẹp hơn nhiều so với bất kì bộ quần áo nào của cô.
Mặt trăng dâng lên ngoài cửa sổ.
Đồng Tuệ Lâm đi tới mép giường, mặt trăng thật là đẹp!
Mặt trăng giống như một chiếc khay bạc treo trên bầu trời, đám mây xung quanh mờ mịt.
Đồng Tuệ Lâm nhớ tới câu nói kia.
Chỉ mong người sống lâu, cách xa ngàn dặm cũng có thể cùng ngắm trăng tuyệt đẹp.
Một điềm lành.