CHƯƠNG 48: TÔI CẢM KÍCH VÌ ANH ĐÃ QUAY LẠI(3)
Anh nhìn thoáng qua chợt giật mình mấy giây, sau đó buông di động lên tủ đầu giường.
Liền rời đi.
Sáng ngày thứ hai.
Cố Uyên vì đau mà tỉnh giấc, khi ăn sáng xong thì y ta đến thay thuốc, hung hồn dặn dò cô: “vết thương của cô sâu hoắm, tuyệt đối không được dính nước.”
Cố Uyên rất muốn tắm, nghe lời dặn của y ta đành gật đầu nhẹ
Lúc sáng, vú Trương sợ cô chán nên đã về biệt thự một chuyến mang đến một nùi sợi len: “Không lâu nữa là nhiệt độ liền xuống thấp, trước kia mợ chủ không phải nói với tôi là muốn học đan sao? Có muốn đan áo cho ngài Tô hay không. Ngài ấy mà biết sẽ rất vui đó.”
Cố Uyên cũng thấy nhàm chán, ngồi trên giường cùng vú Trương học đan, trong tay là sợi len màu xám, sờ vào rất mềm mại.
Cố Uyên học nhanh, đan càng lúc càng nhanh hơn
Vú Trương thấy vậy rất vui, đứng dậy mở ti vi, khi Cố Uyên ngẩng đầu thì vừa vặn nhìn thấy mặt Tống Ánh San trong ti vi, là một bộ phim cổ trang IP được đầu tư rất nhiều vừa chiếu, Tống Ánh San là nữ chính
Bộ phim này là Tô Thị đầu tư
Mà bộ phim này vừa chiếu được vài ngày, Tống Ánh San đã lót vào hot search, tỉ xuất người xem cũng dâng cao.
Vú Trương nhìn thấy thì sợ Cố Uyên không vui, bèn đổi kênh khác
Cố Uyên nở một nụ cười nhạt, ngực hơi thấy chan chát đau đớn
——
Studio.
Trong phòng trang điểm
Thợ trang điểm đang tháo trang sức cho Tống Ánh San, vừa làm vừa nói: “cô Ánh San, làn da cô thật đẹp, dù không trang điểm cũng không có tì vết nào.”
Thật là làn da của Tống Ánh San chỉ xem là tạm được, không được tính là rất đẹp, chỉ có thể dựa vào trang điểm, nhưng thợ trang điểm sợ Tống Ánh San không vui mới nịnh nọt cô ả thôi.
Tống Ánh San này và bộ dáng thanh thuần lương thiện bên ngoài thật là như ban ngày và ban đêm.
Tống Ánh San nghe vậy rất vui
Thợ trang điểm tỉ mỉ gỡ trang sức xong liền thu thập rồi đi, trợ lý của Tống Ánh San đi tới: “Chị Ánh San, tối này ngài Tô hẹn cô đến nhà hàng Tây “Đảo hoa hồng” dùng bữa
Trợ lý nói: “Hôm này là sinh nhật chị, nhất định là ngài Tô đã chuẩn bị quà rồi, chị Ánh San à, ngài Tô đối xử với chị thật tốt.”
Tống Ánh San nhìn mình trong gương, hài lòng với lớp trang điểm của mình: “Dĩ nhiên rồi.” Có điều nụ cười lại cưng ngắc trên môi, nếu không phải tại Lưu Thanh Vũ chặn ngang một cước, cô ta đã là mợ Tô rồi!
Nghĩ đến Lưu Thanh Vũ, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt dần trở nên vặn vẹo.
Tiếng gõ cửa vang lên
Trợ lý đi mở cửa.
Một thiếu nữ trẻ tuổi bước từ cửa vào, là Lam Lan- nữ phụ số 3 của bộ phim “Đại Hán Minh Nguyệt” này.
Lam Lan nhờ vào quan hệ với Tống Ánh San mới có thể có vai trong bộ phim này, rấ thân với Tống Ánh San: “chị Ánh San, chị đoán xem hôm này em gặp ai ở bệnh viện!”
“Ai vậy.”
Lam Lan bước đến ngồi cạnh Tống Ánh San: “Hôm nay em đến bệnh viện thăm bạn, thì trông thấy Lưu Thanh Vũ, em có ông anh họ công tác ở khoa ngoại của bệnh viện nọ, em bèn tìm anh ấy hỏi, Lưu Thanh Vũ đó á, nghe nói là bị thương…thật là đáng đời mà.”
Tống Ánh San nhíu mi: “Cô ta nằm viện lúc nào.”
Lam Lan kéo tay Tống Ánh San: “chắc là được hai ngày, hôm kia còn thấy cô ta có mặt tại yến hội, chắc là giả bệnh để tranh thủ tình cảm của ngài Tô, dù sao thì chỉ là vài trò vặt để lừa ngài Tô, trong lòng ngài chỉ có chị Tống Ánh San thôi.”
Tống Ánh San cũng không nghĩ thế, hôm ấy trong yến hội, cô ta dù không đến nhưng có không ít bạn bè của cô ta đến đấy, đương nhiên cô ta cũng biết sự vụ đèn thủy tinh xém chút rơi trúng người Tô Ngọc Kỳ, là nhớ Lưu Thanh Vũ đẩy anh tránh ra.
Chẳng lẽ bị thương vì lần đó
Lưu Thanh Vũ cứu được anh, trong lòng Tô Ngọc Kỳ chắc chắn sẽ bớt ghét cô ta.
Tống Ánh San nghiến răng, không được, cô ta hiểu rõ Tô Ngọc Kỳ, biết anh dù là người lạnh lùng nhưng lại có trách nhiệm, cô ta theo anh nhiều năm, nếu không phải anh coi cô ta là người phụ nữ ngủ cùng anh vào đêm đó thì anh sẽ không nhận cô là bạn gái anh.
Càng không có khả năng sẽ lấy cô
Nếu có ngày, Tô Ngọc Kỳ phát hiện cái đêm đó, người cùng anh không phải là cô ta, thì cô ta coi như xong đời!
Ngay từ đầu Tống Ánh San cũng không đem Lưu Thanh Vũ để vào mắt, bất quá là một cô gái nhà giàu, Tô Ngọc Kỳ không có khả năng thích cô ta, nhưng giờ cô ta lại thấy mùi nguy hiểm trước nay chưa từn có.
Cô ta theo Tô Ngọc Kỳ lâu vậy rồi, đương nhiên biết rõ Tô Ngọc Kỳ ghét nhất là sự uy hiếp, Tống Ánh San bước ra khỏi phòng trang điểm.
Tùy tiện nhận di động của một nhân viên công tác để gọi một cú điện thoại cho nhà họ Tô.
——
Thời gian một ngày cứ thể trôi qua, khiến Cố Uyên ngoài ý muốn là khi trời vừa chuẩn bị sẩm tối thì ông bà cụ Tô đến
bà cụ Tô thấy cô thì mặt đầy lo lắng: “Thanh Vũ, sao con không nói cho bà nội mình bị thương, để cho bà nội và ông nội phải lo biết bao nhiêu
Trong lòng Cố Uyên thấy ấm
Từ khi mẹ cô đi, cô chưa từng cảm thụ được sự ấm áp của gia đình nữa.
“Bà nội, con không sao.”
bà cụ Tô ngồi bên giường Cố Uyên rồi cầm tay cô: “Sao có thể nói là không sao, nếu không phải là con đẩy Tô Ngọc Kỳ ra thì Ngọc Kỳ không biết còn bị thương nặng cỡ nào đầu, con đó a, Ngọc Kỳ da dày thịt béo, để nó chịu chút cũng được mà.
Ông cụ Tô nhìn cô: “Thanh Vũ, con thành thật nói cho ông nội, Ngọc Kỳ đâu rồi? nó không đến bệnh viện sao? Thằng nhóc ngu ngốc này đúng là, ông nội làm chủ cho con!”
Cố Uyên thầm nghĩ, thôi xong.
Cô cũng không biết sao ông bà cụ Tô lại biết chuyện có bị thương, lúc ở yến hội cũng không ai phát hiện, sau đó ra tiệc cô mới biết mình bị thương, rồi Tô Ngọc Kỳ đưa cô vào viện
Còn có vú Trương, cô đã dặn vú đừng nói chuyện này cho ông bà cụ Tô rồi, không phải là vú Trương nói
Vậy ông bạ cụ Tô sao mà biết
Cô sợ hãi Tô Ngọc Kỳ mà thấy, sẽ nói là cô mách lẻo cho ông bà
“ông nội à, còn không sao, thật ra ban đêm anh ấy một mực ở đây chăm sóc con, ngay cả y tá thay thuốc cho con cũng biết, việc ban ngày vì bận nên anh ấy đã đến công ty, rất nhanh sẽ về.”
Ông cụ Tô mới mặt mày giãn ra chút
Cố Uyên thở phào nhẹ nhõm
——
Nhà hàng tây Đảo Hoa hồng.
Trong nhạc khúc du dương thư giãn
Tô Ngọc Kỳ lấy ra một hộp gấm màu đỏ, đưa tới trước mắt Tống Ánh San, đáy mắt anh mang ý cười, tia sáng chiếu xuống khiến đôi mắt anh như lóe sáng: “Mở ra xem, thích không? Ánh San, chúc mừng sinh nhật.”
Tống Ánh San mặc một chiếc đầm tím lộ ra bò vai nọc ngà, gương mặt trang tinh xảo, khuôn mặt nở nụ cười nhẹ, cô ta mở hộp gấm ra thì thấy một chiếc vòng tay đặt trong hộp: “Ngọc Kỳ à, thật ra anh không cần nhọc lòng vì em chọn quà như vậy, chỉ cần anh ở cùng em là em vui rồi.”
“Ánh San, là anh không tốt, gần đây không ở cạnh em.” Anh vừa mở miệng thì chuông điện thoại reo, khi nhìn màn hình điện thoại liền nhận cuộc gọi.
Giọng nói của ông cụ Tô xen lẫn cơn giận vang lên: “Con đang ở đâu, đã muộn vậy rồi còn ở công ty à, nếu đang ở công ty thì ông bảo chú Trần đi đón con, Thanh Vũ vì cứu con mà bị thương, thằng nhóc con lại không đến đây, có để ông nội vào mắt hay không!”
Môi người đàn ông như căng ra, đáy mắt lạnh lùng: “con biết rồi, chút nữa con sẽ đến gặp cô ta.”
“Ông bảo con đến ngay bây giờ!”