Chân Bảo Quỳnh cũng không có lo lắng muội muội ở chỗ Tiết Nhượng chịu ủy khuất gì, chỉ cần nhớ tới bộ dáng ngày ấy Tiết Nhượng cẩn thận che chở cho muội muội nàng, Chân Bảo Quỳnh liền biết ---- Tiết Nhượng đối với muội muội còn tốt hơn so với tưởng tượng của nàng.
Chân Bảo Quỳnh cầm một khối bánh ngọt trong đĩa nhỏ đặt trên bàn đưa cho muội muội, hỏi: "Làm sao vậy? Yên lặng, một câu cũng không nói?"
Chân Bảo Lộ nhận lấy bánh ngọt tỷ tỷ đưa, nói: "Không có gì." Nàng cắn một miếng, mới nghiêm túc hỏi Chân Bảo Quỳnh, "Tỷ tỷ, tỷ có biết vì sao quan hệ giữa Đại Biểu Ca và cữu cữu không tốt không?"
Chân Bảo Quỳnh không biết vì sao bỗng nhiên muội muội lại hỏi cái này, nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại khái là có liên quan đến cữu mẫu đã qua đời. Nghe nói sau khi cữu mẫu sinh Tiết biểu ca thì bệnh căn không dứt, sau đó thường xuyên sinh bệnh, cho nên mới..." Nàng dừng một chút, nhìn muội muội hỏi, "Đang yên lành, sao muội lại hỏi cái này?"
Chân Bảo Lộ ngượng ngùng nói: "Đại Biểu Ca giúp muội rất nhiều, nghĩ tỷ hiểu rõ hắn hơn, nên muốn hỏi một chút."
Muội muội tri ân đồ báo, Chân Bảo Quỳnh cũng vui vẻ, nói: "Kỳ thật ta cùng Tiết Đại Biểu Ca không tiếp xúc nhiều lắm, chỉ biết là, mới trước đây Đại Biểu Ca trải qua cũng không tốt, may mà có ngoại tổ mẫu ở đây, còn có người che chở."
Nhớ tới Tiết lão thái thái, Chân Bảo Lộ biết tuy Tiết lão thái thái che chở cho Tiết Nhượng, nhưng cũng đối xử bình đẳng với những đứa cháu khác, cho dù có đối tốt với Tiết Nhượng, cũng không tới trình độ thiên vị. Với lại tính tình Đại Biểu Ca như vậy, có bị Vương thị khiến cho ủy khuất, cũng sẽ không đi cáo trạng với Tiết lão thái thái. Hiện giờ Đại Biểu Ca đã trưởng thành, Vương thị cũng sẽ không tùy tiện khắt khe.
Vậy thì còn trước đây?
Chân Bảo Lộ đột nhiên nghĩ đến khi Đại Biểu Ca còn nhỏ tuổi, cảnh tượng bị Vương thị nghiêm khắc trách phạt nên khóc nhè.
Chân Bảo Lộ thở dài một hơi, sau đó vén mành lên nhìn nhìn. Hội chùa hôm nay trên núi Triêu Dương cực kì náo nhiệt, lúc Chân Bảo Lộ đi tới còn đang suy nghĩ chuyện của Tiết Nhượng, nay vừa nhìn thấy cảnh tượng vô cùng náo nhiệt ở bên ngoài, tâm tư bay đi hết.
Chân Bảo Lộ quay đầu hỏi Chân Bảo Quỳnh: "Tỷ tỷ, Tống cô nương chờ chúng ta ở nơi nào?"
Hôm nay tới không chỉ có Tống Như, còn có Tống Chấp.
Chân Bảo Quỳnh nghĩ đến điều này, gương mặt thẹn thùng đỏ lên, nói: "Đình nghỉ mát bên bờ sông."
Chân Bảo Lộ cười cười nói: "Hôm nay nhiều người như vậy, Tống Nhị công tử chắc chắn sẽ không yên lòng để Tống cô nương đi một mình, muội nghe nói Tống Nhị công tử là một ca ca tốt, tất nhiên sẽ đi cùng muội muội của mình rồi."
Nói đến ca ca, Chân Bảo Lộ lại nghĩ đến Tiết Nhượng.
Nàng tự cho mình là không nhu thuận, nhưng hai năm qua tính tình cũng tốt lên nhiều, ít nhất so với bộ dáng điêu ngoa của Từ Tú Tâm, dĩ nhiên nghe lời hiểu chuyện hơn nhiều. Nhưng Đại Biểu Ca cứ không thèm muội muội là nàng.
Nếu đổi lại là Chân Bảo Lộ lúc mười sáu mười bảy tuổi, có một biểu ca đối với nàng tốt như vậy, tự nhiên rõ ràng là tâm tư của hắn đối với mình không tầm thường, nhất định là ái mộ mình. Nhưng bởi vì lúc này nàng tuổi còn nhỏ, cũng sẽ không cho rằng Tiết Nhượng đối với nàng là có nguyên nhân khác, cho dù bộ dáng hiện nay của nàng có đẹp hơn nữa, trước mắt bất quá chỉ là hình dáng của một đứa bé.
Hai tỷ muội đi tới bên hồ hội hợp cùng huynh muội Tống gia. Lúc xuống xe ngựa, Chân Bảo Quỳnh cố ý sửa sang lại xiêm y của mình một chút, Chân Bảo Lộ đứng bên cạnh nhìn thấy, nghiêng đầu nói: "Hôm nay tỷ rất đẹp, nhất định Tống Nhị công tử sẽ nhìn không dời nổi mắt đây."
Lời nói này cũng không phải quá khoa trương, Chân Bảo Quỳnh tú ngoại tuệ trung, tuy chưa tới tuổi cập kê, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn tràn đầy vẻ tươi đẹp của thiếu nữ. Dáng dấp của nàng mặc dù không phải tinh xảo nhất, nhưng hai hàng lông mày cong cong, gương mặt thủy nộn hồng phấn, một đôi mắt không ngập nước như muội muội, nhưng cũng xem như cực kỳ xinh đẹp. Vả lại dáng người nàng nhỏ nhắn, vòng eo tinh tế không đủ một nắm, càng nhìn càng muốn thương yêu.
Chân Bảo Quỳnh cực kỳ ngượng ngùng, chưa gặp được người trong lòng, cũng đã mây hồng đầy trời rồi.
Chân Bảo Lộ lén lút cười tỷ tỷ nhà mình không có tiền đồ.
Đời trước lúc nàng cùng Từ Thừa Lãng ở một chỗ, có thể quan hệ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nàng rất ít khi đỏ mặt. Cho dù cùng hắn dắt tay, cũng giống như tay trái nắm tay phải của mình, vẫn chưa có cái loại cảm giác mặt hồng tim đập.
Nghĩ như vậy, nàng thấy rất hâm mộ tỷ tỷ.
Chân Bảo Lộ và Chân Bảo Quỳnh đi tới, trong lương đình, Tống Chấp cùng Tống Như đã đợi ở đó. Thấy hai tỷ muội đã đến, Tống Như cực kì vui mừng, tiến lên lôi kéo tay của Chân Bảo Lộ tỉ mỉ đánh giá nói: "Vị này là Tiểu Lộ đúng không, bộ dáng thật đẹp."
Quan hệ của Tống Như cùng Chân Bảo Quỳnh ở trường nữ học rất tốt, cử chỉ tự nhiên cũng rất quen thuộc.
Chân Bảo Lộ nhu thuận gọi: "Như tỷ tỷ." Nàng biết Tống Như và tỷ tỷ của nàng bằng tuổi, tỉ mỉ nhìn nàng, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, ngũ quan không tệ, ánh mắt có chút giống Tống Chấp, đôi môi hơi dày, trái lại không có chỗ đặc biệt, nhưng nhìn cả khuôn mặt, lạilàm người ta có cảm giác rất xinh đẹp, vô cùng thoải mái.
Tống Như xem như là tiểu thư ưu tú nhất phủ Trung Dũng Hầu, tính cách cũng không tệ. Bất quá ở đời trước, nàng và Tống Như chưa từng tiếp xúc với nhau. Chỉ là sau khi tỷ tỷ xuất giá, nàng bị ủy khuất nên đi tìm tỷ tỷ, khi đó tỷ tỷ đang ở cùng Tống Như, xem ra cảm tình của hai người họ rất tốt. Bởi vì tỷ tỷ học ở trường nữ học hơn nửa năm thì lại không học nữa, Tống Như cũng thật lòng cảm thấy đáng tiếc cho tỷ tỷ.
Tống Như cười cười nói: "Ta từ sớm đã nghe Bảo Quỳnh nói muội muội vừa thông tuệ vừa đáng yêu, luôn muốn gặp mặt, lúc này nhìn thấy, quả thực so với ta tưởng tượng xinh đẹp hơn."
Chân Bảo Lộ có chút ngượng ngùng, ngược lại không biết tỷ tỷ ở trước mặt Tống Như khen mình như thế nào, nên nói: "Tiểu Lộ cũng rất thích Như tỷ, nghe tỷ tỷ nói, Như tỷ là bằng hữu tốt nhất của tỷ tỷ ở trường nữ học."
Tống Như càng thích Chân Bảo Lộ, kéo Chân Bảo Lộ thân mật nói chuyện, không hề giống như mới vừa gặp mặt .
Bởi như vậy, xem ra Tống Chấp đi theo phía sau Tống Như có hơi lúng túng.
Dáng người Tống Chấp cao gầy, bộ dáng cũng xuất chúng tuấn lãng, hôm nay mặc một bộ trường bào màu trắng ngà vẽ hoa văn cây trúc, khí chất tự nhiên càng tỏ ra xuất trần.
Mà từ lúc Chân Bảo Quỳnh xuất hiện, ánh mắt của hắn liền liên tục rơi vào trên người nàng, nhìn nàng mặc một thân bối tử màu hồng đào thêu hoa lan, so với ngày thường ăn mặc thanh lịch hơn, càng ra dáng một tiểu cô nương nên có sức sống tinh thần phấn chấn. Chỉ là nàng da mặt mỏng, lúc này nghiêng đầu không có nhìn hắn, chỉ là hắn nhìn sườn mặt của nàng, rồi nhìn qua cổ áo của nàng lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, lại càng không thể dời mắt đi nổi.
Vẫn là Chân Bảo Lộ ngọt ngào hô một tiếng "Tống Nhị công tử", Tống Chấp mới phục hồi tinh thần, hướng tới vị em vợ tương lai nói: "Chân Lục cô nương."
Tống Như che miệng cười cười, nói: "Cái gì mà Chân Lục cô nương? Tiểu Lộ gọi muội một tiếng Như tỷ, muội kêu nhũ danh của nàng, ngược lại Nhị ca cứ mãi xa lạ với Tiểu Lộ. "
Chân Bảo Lộ hết sức thích tính của Tống Như, cũng nói: "Đúng nha, về sau Tống Nhị công tử cứ kêu Tiểu Lộ là được rồi, tạm thời ta gọi huynh một tiếng Tống Chấp ca ca, được chứ?"
Tạm thời là ca ca, sau này liền là tỷ phu.
Đương nhiên Tống Chấp vô cùng cam tâm tình nguyện, nhìn Chân Bảo Quỳnh bên cạnh Chân Bảo Lộ, cũng khó được mặt dày hô một tiếng "Quỳnh muội muội".
Thiếu nữ vốn đã ngượng ngùng, gương mặt đỏ hồng tựa hồ muốn nhỏ ra máu, ngơ ngác đứng tại chỗ siết chặt hai tay, nhất thời không biết nên làm thế nào .
Tống Chấp thấy hơi buồn cười. Nhưng sau khi nàng xuất hiện, dáng vẻ tươi cười của hắn chưa từng mất đi.
Tống Như nhiệt tình kéo tay Chân Bảo Lộ tay nói: "Đi, chúng ta cùng nhau qua bên kia xem một chút."
Chân Bảo Lộ mỉm cười nhìn Tống Như, gật đầu nói: "Được." Đem tỷ tỷ giao cho Tống Chấp, nàng rất là yên tâm. Vào lúc này ở đời trước, tỷ muội hai nàng, đúng là thời điểm thương tâm bất lực nhất, ở đâu còn có tâm tư đi dạo hội chùa. Chân Bảo Lộ quay đầu, nhìn hai người phía sau tựa như kim đồng ngọc nữ, trong nội tâm thoải mái vô cùng.
Hai tiểu cô nương hoạt bát bỏ đi, thì chỉ còn lại hai người bọn họ .
Tống Chấp lẳng lặng mở miệng nói: "Quỳnh muội muội, chúng ta cũng đi xem đi."
Thường ngày Chân Bảo Quỳnh luôn trông coi muội muội, chiếu cố hai đệ đệ, rất có phong độ của trưởng tỷ, nhưng hiện nay đối mặt với vị hôn phu của mình, lại là trống rỗng, lòng bàn tay đều rịn ra mồ hôi. Tuy nói đã đính hôn sự, nhưng danh chính ngôn thuận đi ra gặp gỡ, lại là lần đầu.
Chân Bảo Quỳnh cúi đầu "Ừm" một tiếng, rồi theo hắn cùng nhau đi lên phía trước.
Tiểu cô nương có chút khẩn trương, lúc bước lên thềm đá không để ý bị hụt chân, may mắn Tống Chấp ở một bên tay mắt lanh lẹ, lập tức bắt được tay nàng, tay kia đỡ eo nàng liền ôm vào lòng. Sự va chạm vừa lúc khiến cõi lòng tràn đầy.
Chân Bảo Quỳnh xấu hổ không sao tả được, mà hắn còn không chịu buông tay. Nàng chờ chờ, đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười khẽ trầm thấp.
Người ta nói con thỏ nóng nảy cũng biết cắn người, Chân Bảo Quỳnh nhíu mày cuống cuồng nói: "Huynh..."
Nhưng nàng còn chưa kịp nói, cái tay đỡ trên eo nàng liền thành thật buông lỏng ra.
Chân Bảo Quỳnh giật mình, sau đó cứ để hắn dắt nàng đi. Nàng nghiêng đầu, nhìn bàn tay to nắm tay của nàng, nhưng từ đầu đến cuối đều không có buông ra.
Chân Bảo Quỳnh thu hồi ánh mắt, cảm nhận được bàn tay to đang nắm tay nàng, lòng bàn tay cũng có chút ẩm ướt, mím môi cười cười.
Trên mặt Tống Chấp bình tĩnh, kỳ thật trong lòng cũng rất khẩn trương. Hắn thoáng quay mặt sang, liếc mắt quan sát nàng, thấy nàng cười, hắn cũng cười theo. Nàng là một cô nương thông tuệ, chắc hẳn cũng biết hắn hồi hộp, trong lòng khẳng định là đang chê cười hắn đây.
Tống Chấp thoáng nắm tay chặt hơn, cũng không dám dùng quá sức, sợ làm nàng đau, rồi sau đó mới nói: "Thân thể bá phụ đã khỏe hơn chưa?" Chân Như Tùng bị bệnh nặng, Tống Chấp cũng đã đi thăm, hắn muốn an ủi nàng, lại không có cơ hội đơn độc nói chuyện cùng nàng.
Chân Bảo Quỳnh gật đầu nói: "Ừa. Đã khá hơn nhiều, may mà Tiết biểu ca mời được Vân Hạc tiên sinh tới."
Tống Chấp vừa nghe, cũng cảm thấy Tiết Nhượng đúng là rất có bản lĩnh. Nếu không phải hắn biết rõ Tiết Nhượng đối với Chân Bảo Quỳnh không có ý đó, rất khó để hắn không nghĩ tới phương diện kia.
"... Đúng vậy, lúc này ta xem như thiếu hắn một món nợ ân tình rồi." Tống Chấp cực kỳ tự nhiên nói ra.
Chân Bảo Quỳnh tinh tế cân nhắc câu nói này, giống như chính người nhà của mình bị bệnh khi nói như vậy, nên cũng thẹn thùng không tiện nói tiếp.
Dù sao so da mặt, nàng không sánh bằng hắn.