Editor: hiimeira
Bởi vì ra muộn nên quầy hàng đã sớm bị người khác chiếm hết. Lý Giang cau mày nắm tay muội muội muốn đi vào phía trong, Tô Văn lại giữ chặt hắn, nâng cằm ý bảo phía trước có một quầy hàng vắng vẻ. "Chúng ta đi nói chuyện với ông ta, nói ông ta nhường quầy hàng cho chúng ta."
Lý Giang lấy ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn Tô Văn. "Ngươi cho rằng ông ta là đồ ngốc sao?"
Tô Văn liền móc ra 10 văn tiền Lý Thạch cho cậu. "Chúng ta cho ông ta thêm một bộ câu đối thì thế nào?"
Lý Giang mím môi.
Tô Văn cười nói: "Ông ta bán cải trắng, ngươi cũng thấy rồi đó, làm gì có ai mua, ta thấy ông ta bày sạp cả ngày cũng chưa chắc kiếm được 10 văn tiền, đi thôi."
Nói xong kéo cậu đến trước mặt người nọ.
Bán cải trắng là một gã đàn ông trung niên, kỳ thật gã không muốn đến, người bán ở khu chợ thức ăn trong phủ thành hầu hết đều là thôn dân sống gần phủ thành, mà người dân ở đây thường mua đồ từ chỗ quen, vậy nên gã căn bản là không bán được.
Nhưng bà nương ở nhà càm ràm cả ngày, hơn nữa gã ở nhà cũng không có chuyện gì làm cho nên sáng sớm chạy đến đây bán rau, nghĩ chờ đến khi nha dịch lại đây thu phí thì dọn sạp.
Tô Văn cười tủm tỉm nói với người trung niên: "Đại thúc, bọn ta muốn mua gian hàng của ông, không biết có thể hay không?"
Gã trung niên nheo mắt lại, ánh mắt dạo một vòng trên người bốn đứa nhỏ, cố định tại cái gùi sau lưng bọn nhỏ, gã lập tức lộ ra vẻ tươi cười, ho nhẹ một tiếng định lên tiếng thì Lý Giang xụ mặt nói: "Đại thúc, đệ đệ ta nói chuyện không lễ phép, thỉnh ông tha thứ. Bọn ta ở thôn Minh Phượng, đại ca đại tẩu ta kêu bọn ta tới đây bày sạp bán câu đối nhưng bọn ta đến muộn nên không tìm được gian hàng, không biết ngài có nguyện ý nhường gian hàng cho bọn ta hay không." Nói xong đưa tay vào trong túi Tô Văn lục lọi, lại kéo hai muội muội qua, lục soát trên người hai nàng, lúc này mới mở lòng bàn tay lộ ra 5 văn tiền. "Đây là toàn bộ tiền bọn ta có, coi như là bọn ta cảm tạ ông."
Gã trung niên vừa nghe nói bọn nhỏ đến từ thôn Minh Phượng, trong lòng thầm có chủ ý cũng phải rụt tay lại. Thôn dân ở thôn Minh Phượng tuy không phải cùng tộc, ngày thường cũng không kết bè nhưng nếu người ngoài khi dễ bọn họ, bọn họ sẽ nháo đến tận thôn.
Gã trung niên nhìn 5 văn tiền trong lòng bàn tay Lý Giang, trong lòng không tình nguyện cho lắm. Tuy sắp đến giờ nha dịch tới thu phí gian hàng nhưng gã vẫn không muốn vì 5 văn tiền mà nhường lại, nhưng nếu gã tiếp tục nhàm chán ngồi không ở chỗ này, vứt bỏ 5 văn tiền bỗng dưng tới tay thì gã cũng không bằng lòng.
Mắt gã trung niên láo liên, nói: "Năm văn tiền quá ít, ta không bán."
Tô Văn cau mày thật chặt, mở miệng muốn nói chuyện, Lý Giang đã thu tay trước cậu, lạnh lùng nói: "Vậy quên đi, đệ đệ, chúng ta ở bên cạnh chờ, lúc nha dịch lại đây thu phí gian hàng là sẽ có chỗ trống."
Gã trung niên há hốc mồm, việc này không như gã dự liệu một chút nào. Tụi nhỏ không phải nên cầu xin gã sau đó gã sẽ 'miễn cưỡng' để bọn nhỏ lấy mấy bộ câu đối gán nợ sao?
Gã trung niên thấy bốn đứa nhỏ xoay người muốn đi, lại nhìn sắc trời, phát hiện nha dịch đúng là sắp tới, vội ngăn bọn nhỏ lại. "Được rồi, được rồi, nhìn các ngươi đáng thương như vậy, lấy thêm ba bộ câu đối ta liền nhường gian hàng cho các ngươi."
Lý Giang hừ lạnh một tiếng, tuy cậu không cơ trí như Tô Văn, cũng không nhiều ý tưởng như Tô Văn nhưng cậu so với Tô Văn cẩn thận hơn nhiều. Trước khi tới cậu đã hỏi thăm qua đại ca tình hình bày sạp, nhìn sắc trời, lại qua nửa canh giờ nha dịch liền tới đây thu phí, đến lúc đó gã còn không phải đi sao?
Thông thường để không bị nha dịch bắt đi thì phải dọn sạp trước một khắc đến hai khắc. Nói cách khác, cậu chờ tối đa ba khắc là có thể có được một gian hàng, cậu cần gì phải tốn tiền chứ?
"Đại thúc, một bộ câu đối 10 văn tiền, ba bộ là 30 văn, hai khắc nữa là bọn ta có gian hàng, bọn ta không có can đảm tự mình lấy câu đối gán nợ, nếu để đại ca đại tẩu biết được không thể không đánh chết bọn ta."
Tô Văn phản ứng lại, gật đầu thật mạnh nói: "Đúng vậy, ông không muốn thì thôi, cùng lắm bọn ta chờ một lát."
Hai đứa nhỏ bên cạnh cũng ồn ào theo, mỗi đứa bám lấy mỗi bên cánh tay Lý Giang, muốn cậu trả tiền lại cho các nàng.
Đại thúc trung niên nhìn mặt trời lần nữa, lại nhìn dòng người lui tới các sạp nhưng không một ai bước đến sạp cải trắng của gã liếc mắt một cái, gã cắn răng nói: "Thật ra ta có thể nhường cho các ngươi, có điều cần 8 văn tiền, nếu các ngươi bằng lòng thì lập tức giao tiền, nếu không muốn thì đi đi."
Tô Văn do dự kéo Lý Giang một cái, Lý Giang vung tay áo nói: "Bọn ta có thêm cũng chỉ có 7 văn, làm sao đủ 8 văn? Đi thôi."
Gã trung niên xác định suy nghĩ trong lòng liền nói: "7 văn thì 7 văn, không được thiếu!" Lại nói tiếp: "Dù sao vẫn còn nửa canh giờ, các ngươi bán câu đối không phải có tiền nộp phí gian hàng rồi sao?"
Lý Giang nghĩ lại cũng thấy đúng, từ trong túi Tô Văn móc ra 2 văn tiền giao cho gã trung niên.
Gã trung niên lúc này mới thu dọn cải trắng thỏa mãn đắc ý rời đi, trong lòng âm thầm cười nhạo mấy đứa nhỏ, rốt cuộc vẫn là trẻ con, sao có thể nói bán là có thể bán được? Đến lúc đó không có tiền sẽ bị tịch thu đồ đạc còn bị phạt tiền.
Lý Giang chờ gã đi xa, vẻ mặt mới lộ ra tươi cười.
Viện Viện và A Đào sùng bái nhìn Lý Giang. "Ca ca (Giang ca ca) lợi hại quá!"
Tô Văn ngoảnh mặt sang một bên, không chịu thừa nhận.
Lý Giang và Tô Văn cùng nhau bày biện câu đối thành ba hàng, đối mặt với dòng người lui tới, hơi há mồm, không dám lên tiếng.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.
Hai người đem ánh mắt đặt trên người muội muội đang chạy tới chạy lui, đứa nhỏ ba bốn tuổi hình như không biết xấu hổ đâu nhỉ? Mắt hai người sáng ngời, lập tức kéo hai muội muội lại nói nhỏ vài câu.
Hai tiểu cô nương thuần khiết không nghĩ nhiều, lập tức cùng nhau đứng trước sạp vừa ngây ngô vừa trong trẻo ngâm nga: "Phong thanh xuân bất lão, cốc tụ tuổi thường phong; Ngọc đường phù thụy khí, kim thất diệu tường quang; Niên phong nhân tăng thọ, xuân tảo phúc lâm môn..." Hai đứa nhỏ học nửa ngày cũng chỉ học được ba câu này, ánh mắt liếc nhìn hai ca ca.
Da mặt Tô Văn tương đối dày, tiến lên ngồi xổm sau các nàng, dạy các nàng từng câu từng câu.
Cũng may câu đối đều do hắn cùng Lý Giang sửa sang lại, trí nhớ hai người lại tốt, nhớ được gần hết, cho dù không nhớ được mặt sau thì đọc mặt trước là được rồi.
Người đi ngang qua nghe thấy hai đứa nhỏ lanh lảnh ngâm nga câu đối, đều dừng chân nhìn. Sắc mặt Lý Giang ửng đỏ đứng sau sạp, nhất thời không biết tiếp đãi mọi người như thế nào.
Tô Văn liền tiến lên hỏi: "Chư vị thúc thúc thẩm thẩm thích câu đối sao? Chọn một bộ về để cầu may mắn."
Lập tức có người bước đến nhìn ba loại câu đối bày trước mặt hỏi: "Ba loại này sao không giống nhau nhỉ?" Lập tức chỉ loại thứ ba hỏi: "Loại này bao nhiêu tiền đây?"
Lý Giang thở ra một hơi, trên mặt lộ ra ý cười. "Loại này 20 văn."
Người nọ hoảng sợ, rút tay về. "Đắt quá, người khác chỉ bán có 10 văn thôi."
Tô Văn cười hì hì chỉ loại thứ nhất nói: "Đại thẩm, bọn ta cũng có loại 10 văn, nhìn xem, chính là loại này, cũng rất đẹp, mấy cái này tự tay tỷ phu ta viết, câu từ ưu mỹ, ngụ ý tốt đẹp, ngài lấy một bộ sao?"
Người nọ ngập ngừng, chỉ loại thứ hai hỏi: "Còn loại này."
"Này 12 văn."
Mắt người nọ liền sáng ngời, ngồi xổm xuống nhìn kỹ. "Ta mua hai bộ không thể rẻ chút nào sao?"
Tô Văn nhìn về phía Lý Giang.
Lý Giang nghiêm mặt nói: "Đại thẩm, này thấp nhất..." Tô Văn vội ngắt lời cậu. "Có điều nếu thẩm mua hơn ba bộ, ta bớt cho thẩm 2 văn tiền."
Mắt người nọ sáng lấp lánh. "Mỗi bộ bớt 2 văn sao?"
Hay cho bà. "Tổng cộng bớt 2 văn." Ý cười trên mặt Tô Văn không mất, chỉ nói: "Đại thẩm, đây là vì thấy thẩm là khách nhân đầu tiên đấy."
Người nọ do dự một chút, liền móc tiền ra. "Vậy cho ta ba bộ đi, từ từ, cho ta đọc chữ phía trên một chút, ta phải chọn ba bộ tốt."
Lý Giang lập tức tiến lên giúp chọn lựa.
Có người đầu tiên, lúc sau liền suôn sẻ hơn nhiều, lập tức có người bước lại nói: "Ông chủ nhỏ, vừa rồi ta nghe được, mua ba bộ sẽ rẻ hơn chút..."
"Vừa rồi ta nghe hai bé gái đọc cái gì niên phong cái gì thọ, ta lấy một bộ đó..."
"Loại 20 văn này nhìn rất đẹp nhưng quá đắt rồi, ngươi để cho ta 18 văn thì ta lấy."
Tô Văn do dự một chút nhưng nghĩ đến công sức tỷ phu tiêu hao vào vẽ tranh còn nhiều hơn viết chữ liền kiên quyết lắc đầu. "Đại thúc, tỷ phu ta vẽ cái này tốn không ít công sức, chưa kể mực viết cũng không rẻ..."
Người muốn mua bộ câu đối này là chủ tiệm ở trấn trên, lần này dẫn theo người nhà đến phủ thành mua đồ Tết, nhìn thấy câu đối nên muốn treo trên mặt tiền cửa tiệm của mình, tranh vẽ mới mẻ nhìn cũng may mắn, nghe Tô Văn nói như thế lại ứng phó một lúc, thấy Tô Văn vẫn không chịu, Lý Giang kia trông còn kiên quyết hơn Tô Văn, liền lắc đầu móc tiền xu nói: "Cái này thiệt rồi, đều dài như nhau mà sao bộ này lại đắt như thế?"
Lý Giang lấy từ dưới đất một bộ câu đối. "Tuy độ dài đều như nhau nhưng số lượng từ thì khác, cái này có bảy chữ, thúc lấy không?"
Mắt người nọ sáng ngời, sáp lại gần xem, nửa ngày mới chọn được một bộ rồi thanh toán tiền.
Mọi người đều thích xem náo nhiệt, có người thấy sạp Tô Văn bên này nhiều người, khó tránh khỏi cảm thấy đồ nhà cậu tốt, theo chân lại đây chọn, cứ như vậy, câu đối bán rất chạy.
Lý Giang không nghĩ sẽ suôn sẻ như thế, mặt cười tươi như hoa.
Chỉ chốc lát sau nha dịch đã tới, Tô Văn lập tức cầm tiền xu nghênh đón phía trước, ngoại trừ 2 văn tiền thì còn hơn 8 văn, cầm tiền nhét vào tay nha dịch. "Thỉnh hai vị ca ca chiếu cố nhiều hơn."
Hai gã nha dịch nhìn Tô Văn khoảng năm sáu tuổi, hiếm khi vui vẻ. "Tiểu tử ngoan, ngươi mới bao lớn mà đã bày sạp, nhà ngươi ở chỗ nào?"
"Nhà ta ở thôn Minh Phượng."
Hai gã nha dịch vừa nghe, tức khắc không thấy kỳ lạ. "Khó trách nhỏ tuổi như thế đã dám ra đây bày sạp, không tồi, không tồi, đủ lanh lợi! Được rồi, đây là thẻ bài, cầm chắc, chiều bọn ta đến lấy."
Tô Văn vội chắp tay thi lễ tiễn hai người đi.
Lúc này mới xoay người trở lại tiếp đón khách nhân.
Lý Giang liền nói: "Nơi này có bọn ta là được, ngươi nhanh trở về lấy thêm câu đối, loại thứ hai sắp bán hết rồi."
Bọn nhỏ không ngờ tới, bán chạy nhất không phải loại thứ nhất mà là loại thứ hai, chỉ trong nửa canh giờ, loại thứ hai hiện giờ chỉ còn 6 bộ.
Tô Văn nhanh chóng chạy về.
Danh Sách Chương: