Triệu Hạ Lan kể những chuyện bọn họ muốn biết, bọn họ nghe đã ghiền, tự mình nói cũng thoải mái. Cô ấy còn nói cả chuyện Tô Hồi đến đó mua mấy quyển sách, âm thầm tỏ vẻ khốn khổ một chút, miễn cho có người nghĩ đến cái gì.
Tô Hồi: "..." Bái phục, bái phục.
Người tò mò không phải chỉ có mình Trương Quý, rất nhiều người đều tò mò. Tô Hồi thật sự không có kiên nhẫn nói đi nói lại, may mà có Triệu Hạ Lan ở đây, cô ấy rất cam tâm tình nguyện kể chuyện trong thành phố với mọi người. Có người không biết, còn tưởng rằng người đi vào thành phố là cô ấy.Đối với việc Tô Hồi đi vào thành phố, Trương Căn cảm thấy có lý. Bản thân chức vị giáo viên này của con dâu chính là đã chiếm ánh sáng của người trong vùng còn có cả con trai quân nhân, nhưng so sánh với thanh niên tri thức xuống đây một chút, tốt nghiệp cấp ba quả thực không hiếm thấy. Đương nhiên là nâng cao trình độ học vấn của mình một chút càng an toàn hơn, người khác đố kỵ cũng không có gì để nói.
Lý Mãn Phân hừ lạnh một tiếng, hỏi cháu trai lớn Trương Cẩm Hoa, sau khi biết cô chỉ mua mấy quyển sách, cũng không thấy kỳ lạ. Tiền của cô trong lòng bà ta hiểu rõ, xây nhà tốn nhiều như vậy, còn lại một chút cũng không đáng bao nhiêu, làm sao còn có thể vung tay quá trớn để mua những thứ khác. Cô còn có bốn đứa trẻ phải nuôi dưỡng, chờ lớn hơn một chút, những đứa trẻ khác cũng đã đến tuổi đi học, không chừng học phí cũng khó.
Về phần những người khác trong thôn, khó tránh khỏi nói cô tiêu pha, nhưng những lời thừa của bọn họ Tô Hồi không hề quan tâm chút nào.
Lời bọn họ nói có liên quan gì đến bản thân cô chứ?
Trước khi đón Tết, Tô Hồi vội vàng làm xong quần áo. Cô làm cho Trương Bảo Quốc một bộ từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, ba đứa nhỏ còn lại, bao gồm cả mình, chỉ cần làm đồ lót ở bên trong.
Trương Vệ Quốc nhìn quần áo mới của anh cả rất ngưỡng mộ, anh trai có thể mặc quần áo mới đến khoe khoang trước mặt bạn bè, cậu nhóc thì không.Đối với lý do vải không đủ của mẹ, đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu nhóc nghe thấy. Nhìn hai đứa em trai của mình, thở dài như người lớn: "
Làm anh cả là tốt rồi, làm em trai chỉ có thể lấy quần áo cũ của anh trai để mặc, anh trai có thể được làm quần áo mới."
Tô Hồi gật đầu cảm thấy có lý: "
Mẹ cũng cảm thấy như vậy, làm anh cả cũng khá được lợi thế. Có điều nếu như mấy đứa ăn nhiều cơm một chút, lớn nhanh một chút, vượt qua anh cả của mấy đứa, mấy đứa không mặc được quần áo của anh nữa. Mẹ cũng sẽ làm quần áo mới cho mấy đứa."
Trương Vệ Quốc ngạc nhiên: "
Thật sao ạ?"
Tô Hồi lại gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi."
Trương Vệ Quốc nhìn anh trai, lại nhìn bản thân mình, thật ra cũng không chênh lệch nhiều lắm, cậu nhóc nắm chặt nắm đấm nhỏ: "
Anh cả, em nhất định sẽ vượt qua anh!"
Trương Bảo Quốc vỗ vỗ đầu em trai: "Ừm." Cậu bé sẽ không cho em trai cơ hội này đâu!
Tương của Tô Hồi cũng đã làm xong, là cô cố ý dựa theo hồi ức để làm ra.
Lúc ở thế giới tu tiên, cô có một bà vú, có chuyên môn làm tương, ăn cực kỳ ngon. Ngon đến mức khi cô ra ngoài tìm kiếm tài nguyên tu luyện, còn cố ý phải để không ít tương ở trong túi trữ vật.
Lúc trước cô còn từng đặc biệt đi quan sát cách làm, không biết cụ thể, nhưng cũng biết bảy tám phần. Bởi vì nguyên liệu hạn chế, Tô Hồi chỉ làm hai loại, một loại là tương đậu, một loại là tương thịt nấm hương.
Danh Sách Chương: