• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

20150808173741_Z4e2d1

Edit: Túy.

Thu kiếm ngồi xuống, ánh mắt Diệp Cô Thành đặt trên người người bên cạnh.

“Ngươi cũng đến xem náo nhiệt hửm?”

“Trận quyết đấu đặc sắc vầy, đáng lẽ ta còn tưởng là mình bỏ lỡ, không ngờ vẫn còn kịp, may mắn thật đó.” Lục Tiểu Phụng vừa ăn đậu phộng vừa nói, chỉ là ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn không nhìn về phía Diệp Cô Thành.

“Tại sao Tây Môn Xuy Tuyết muốn dời ngày quyết đấu vậy ta?”

Trong mắt Diệp Cô Thành hiện lên chút ánh sáng tối tăm, y nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: “Ta không biết.”

Cuối cùng Lục Tiểu Phụng cũng chịu nhìn về phía Diệp Cô Thành, hắn còn muốn hỏi chút gì, nhưng lại ngửi thấy chút mùi.

Đó là mùi thối do vết thương thối rữa phát ra.

Chân mày Lục Tiểu Phụng cau lại, đang muốn lên tiếng hỏi, chỉ nghe thấy một trận ồn ào truyền đến từ bên ngoài.

Lục Tiểu Phụng đi ra ngoài nhìn, hóa ra là Đỗ Đồng Hiên bị người ta giết chết, hơn nữa còn là “nhất kiếm phong hầu”(1) tinh diệu, người vây xem thảo luận ầm ĩ, tất cả đều đang suy đoán là Tây Môn Xuy Tuyết giết. [ (1) nhất kiếm phong hầu: ý chỉ một cao thủ trong thời gian nhanh nhất, đánh trúng điểm yếu của đối phương, không cho người đó cơ hội phản kháng, đưa người đó vào chỗ chết, trên cơ bản là tuyệt kỹ của võ lâm cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp. Nguồn: baidu. Dịch:Túy. ]

“Một đám người chưa từng thấy Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm, lại ở đây nói năng xằng bậy. Nhìn vết thương do kiếm trên người Đỗ Đồng Hiên, hoàn toàn không phải do Tây Môn Xuy Tuyết gây ra.” Diệp Cô Thành chẳng biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Lục Tiểu Phụng, khinh thường nhìn đám người vây xem dưới lầu, “Các ngươi thật là một đám vô vị.”

Nói hết câu, Diệp Cô Thành xoay người trở về trong quán rượu.

Mà lúc này, Hoa Mãn Lâu và Cơ Lang đang cùng nhau đi xuống lầu, khi ba người đi ngang qua nhau, ánh mắt Diệp Cô Thành đặt trên người Cơ Lang, tay phải cũng theo bản năng chạm vào phía bội kiếm(2) của mình, còn Cơ Lang đi phớt qua lại xem như không nhìn thấy y. [ (2) bội kiếm: kiếm đeo ở thắt lưng. ]

Hoa Mãn Lâu chú ý thấy cảnh này, mỉm cười, Diệp Cô Thành quả nhiên giống Tây Môn Xuy Tuyết ở điểm này, nhìn thấy Cơ Lang, phản ứng của hai người họ giống nhau như đúc.

“Hoa Mãn Lâu, Cơ huynh, sao các ngươi ở đây?” Lục Tiểu Phụng vốn đang vắt óc suy nghĩ, vừa nhìn thấy hai người họ liền nở nụ cười.

“Thế nào, Lục Tiểu Phụng ngươi có thể tới, chúng ta thì không thể tới sao?” Hoa Mãn Lâu phe phẩy cây quạt cười nói, mà Cơ Lang vẫn chỉ gật đầu, xem như đáp lại Lục Tiểu Phụng.

Trong quán rượu, nghe thấy đoạn đối thoại của họ, ánh mắt Diệp Cô Thành lóe lên, rồi lại khôi phục bình tĩnh.

“Ta còn tưởng là Hoa Mãn Lâu ngươi không thích xem Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành tỷ thí ấy chứ, sao giờ lại có hứng thú?”

“Ta tới gặp Sơ Ảnh, cũng chẳng phải đến đây xem họ tỷ thí.” Hoa Mãn Lâu cười nói, “Ngươi có nơi dừng chân tại kinh thành này? Không bằng đến quý phủ của đại ca ta ở tạm đi.”

“Vốn có đó, ta muốn ở tạm chỗ của Lý Yến Bắc, ngươi đã nhiệt liệt mời ta vầy, đương nhiên ta sẽ đi đến chỗ các ngươi.” Lục Tiểu Phụng cà lơ phất phơ cười nói, “Nhưng ta còn phải đi đến chỗ Lý Yến Bắc báo tin chuyện Đỗ Đồng Hiên đã chết.”

Hoa Mãn Lâu gật đầu, nói: “Chúng ta đi với ngươi.”

Có người đi cùng đương nhiên thích hơn, ba người do Lục Tiểu Phụng dẫn đường đi đến trước nhà Lý Yến Bắc.

Trên đường, Lục Tiểu Phụng hỏi hai người họ có biết Tây Môn Xuy Tuyết ở đâu không.

Khuôn mặt Cơ Lang vẫn không lộ biểu tình, đối với câu hỏi này hắn thấy không đáng trả lời, nhưng biểu tình Hoa Mãn Lâu lại trở nên cổ quái, Lục Tiểu Phụng vừa nhìn thấy thì biết ngay y biết chuyện gì đó.

Hơn nữa, chắc chuyện gì đó cũng không hẳn là chuyện xấu, bằng không biểu tình Hoa Mãn Lâu cũng sẽ không cổ quái vầy, nhìn như… Đang cười trên nỗi đau của người khác?

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến cho Hoa Mãn Lâu – một công tử lúc nào cũng tao nhã tốt đẹp – lộ ra biểu tình không nhịn được cười vầy?”

“Nếu ngươi là ta, chỉ sợ ngươi nghe được tin tức này còn thất thố hơn cả ta.”

Lục Tiểu Phụng nhún nhún vai, “Vậy phải xem xem là tin tức thú vị gì.”

“Một tin tức vô cùng ‘thú vị’.”

“Ây da, Hoa Mãn Lâu, ngươi cũng đừng có ‘thừa nước đục thả câu’ mà, ngươi nói thẳng cho ta biết tại sao Tây Môn Xuy Tuyết lại dời ngày so kiếm đi.”

Hoa Mãn Lâu quả nhiên không “thừa nước đục thả câu” nữa, chỉ là câu kế tiếp của y khiến Lục Tiểu Phụng trợn mắt há hốc mồm: “Bởi vì kiếm của hắn bị gãy.”

“Kiếm, kiếm gãy?” Điều này hiển nhiên là một sự thật khiến cho người ta không tài nào tưởng tượng ra, Lục Tiểu Phụng không chỉ trợn mắt há hốc mồm, thậm chí hắn còn ngoáy ngoáy lỗ tai, cố gắng để mình nghe rõ hơn chút.

Chắc chắn là hắn nghe lầm rồi.

“Đúng vậy, kiếm gãy, cho nên Tây Môn Xuy Tuyết không thấy tung tích chắc là vì hắn phải đi sửa kiếm, cũng không biết sửa xong chưa.”

“Hoa Mãn Lâu ngươi nói đùa cũng hơi quá rồi đó? Tây Môn Xuy Tuyết là một kiếm khách, sao hắn có thể để kiếm của mình bị gãy được?” Phải biết rằng trong chốn võ lâm, bất kỳ kiếm khách nào cũng là dạng người “Kiếm còn người còn, kiếm mất người vong” đó? Tuy Lục Tiểu Phụng trước giờ chưa nghe Tây Môn Xuy Tuyết nói câu này, nhưng Tây Môn Xuy Tuyết yêu quý thanh kiếm vậy, ai ai cũng có thể nhận ra.

Sao nói gãy liền gãy?

“Lúc Tây Môn Xuy Tuyết ứng chiến, không phải ngươi cũng có ở đó?” Hoa Mãn Lâu vừa nghiêm chỉnh vừa ung dung nói, thật ra y còn có chút kì quái tại sao lúc ấy Lục Tiểu Phụng vẫn ở đấy nhưng lại không biết chuyện này.

“Ta vẫn ở đó mà, nhưng ta thấy tâm tình Sơ Ảnh bất ổn, liền chuồn trước.” Lục Tiểu Phụng sờ sờ mũi, “Chẳng lẽ ta bỏ lỡ chuyện gì?”

Sơ Ảnh là ai? Là Kiếm Tiên, thấy một Kiếm Tiên sắp nổi bão, Lục Tiểu Phụng là người, đương nhiên là phải chạy.

Hoa Mãn lâu gật đầu: “Trước đó Sơ Ảnh viết thư có nói, y nghe thấy Tây Môn Xuy Tuyết ứng chiến, trong lòng rất khó chịu, tìm Tây Môn Xuy Tuyết đánh nhau, kết quả không cẩn thận làm gãy kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.”

Lục Tiểu Phụng líu lưỡi, không ngờ tính tình Sơ Ảnh khủng bố vậy: “Gãy? Tây Môn Xuy Tuyết không làm gì y đâu ha.”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Đây chính là nguyên nhân tại sao ta muốn cười.”

Lục Tiểu Phụng nghe vậy, cũng biết là có chuyện, không khỏi lôi kéo ống tay áo Hoa Mãn Lâu, thúc giục: “Nói mau.”

Mà động tác này, dẫn tới cái liếc mắt lạnh như băng của Cơ Lang, khí lạnh trong mắt kia bắn ra khiến Lục Tiểu Phụng vội buông Hoa Mãn Lâu ra.

Hoa Mãn Lâu tựa như không chú ý đến điểm ấy, nói tiếp: “Hơn nữa, người truyền tin được phái từ Vạn Mai sơn trang đến đây nói, lúc đó Sơ Ảnh làm gãy kiếm, không đợi Tây Môn Xuy Tuyết kịp phản ứng, bản thân y đã khóc lên rồi.”

Người nọ nhớ lại còn thấy rùng mình kể lại, Sơ Ảnh khóc một trận long trời lở đất, tiếng khóc kia ước chừng toàn bộ sơn trang đều có thể nghe thấy, cứ như cha mẹ đã chết ấy.

Lục Tiểu Phụng nghe vậy kinh ngạc, ngay sau đó thì cười: “Đây quả là chuyện y sẽ làm.” Hắn vẫn nhớ rõ lúc hắn đi ánh mắt Sơ Ảnh đều đỏ lên.

Sơ Ảnh là Kiếm Tiên, bản thể cũng là kiếm, bẻ gãy một thanh kiếm với y mà nói tương đương với chuyện giết người, tiểu Kiếm Tiên kia không phải là sẽ khóc đến mức chết đi sống lại sao?

“Cho nên Tây Môn Xuy Tuyết cũng không nổi giận?”

Hoa Mãn Lâu lắc đầu: “Không, hắn vẫn rất tức giận.”

“?”

“Cho nên Sơ Ảnh vừa khóc vừa bồi thường mình cho Tây Môn Xuy Tuyết.”

“Ặc? Y bồi thường mình cho Tây Môn Xuy Tuyết?”

Lục Tiểu Phụng nghe nói vậy, phản ứng đầu tiên không phải là “Điều này sao có thể?” mà là: “Tây Môn Xuy Tuyết có chịu không?”

Loại kiếm không thể giết người này, Tây Môn Xuy Tuyết sao có thể đồng ý chứ?

“Hắn chịu.” Không đồng ý không được, bằng không Sơ Ảnh phỏng chừng sẽ khóc đến mười ngày nửa tháng.

Lục Tiểu Phụng nghẹt thở, hồi lâu sau mới thở dài, nói: “Có thể đối phó với Tây Môn Xuy Tuyết quả nhiên chỉ có kiếm sao?”

“Có lẽ vậy.”

“Vậy hiện tại bọn họ đang ở đâu? Kiếm sửa xong chưa?”

Hoa Mãn Lâu không nói, mà là nhìn về phía Cơ Lang.

Nhận được ánh mắt của y, Cơ Lang vuốt cằm, nói: “Đã hướng đến kinh thành.”

Vậy thì, quả nhiên không tránh khỏi trận quyết chiến này sao? Lục Tiểu Phụng khẽ thở dài, đáy lòng ngũ vị tạp trần(3) không nói nên lời. [ (3) ngũ vị tạp trần: ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau; câu này ý chỉ trong lòng cảm thấy rối bời. ]

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không biết mọi người có xem qua bản điện ảnh chưa, trong đó cơ tình(*) giữa Lục Tiểu Phụng và Diệp Cô Thành bắn ra bốn phía tuyệt không bình thường nhá, mù mắt không ấy chứ! [ (*) cơ tình: “cơ” đồng âm với “gay”, tình = tình cảm/tình yêu, đại khái là tình yêu nam x nam, nhưng ở đây có thể tạm hiểu là hint giữa 2 anh bay phất phới. ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK