"Mẹ em lại muốn mở party nữa hả?"
Tưởng Chấp tập mãi thành quen, nhấp một hớp sữa đậu nành rồi nói: "Vậy em sẽ không về đâu, anh đừng nói em không có tình nghĩa này nọ, em sẽ không về để làm cản trở anh với anh dâu làm chi hết!"
Tưởng Chấp vừa từ Vân Châu trở lại Danh Thành đã trực tiếp chạy tới nơi này của Bạch Tông Ân.
Đặc sản cũng chỉ mang về một phần, không đưa về nhà. Tưởng phu nhân không yêu thích những thứ này, lại còn nói đi nói lại tại sao con trai không ở nhà học hành cho giỏi mà chỉ suốt ngày chạy loạn khắp nơi, rồi lại hỏi chạy đến Vân Châu làm gì, gặp bạn bè như thế nào, nam hay nữ bla bla...
Tưởng Chấp quá hiểu mẹ mình nên hắn thẳng thừng trốn ở đây luôn. Hắn cũng là người trưởng thành rồi, đâu phải chuyện gì cũng phải khai báo đâu chứ.
Tưởng Chấp bây giờ còn rất lanh lợi, hắn còn lâu mới muốn làm bóng đèn chạy về nhà, hắn muốn trốn còn không kịp nữa là, nhoàm nhoàm gặm bánh quẩy, ha ha vui vẻ nói:
"Em còn biết mẹ em sẽ nói gì nữa luôn đó, thấy anh dâu là sẽ khen lanh lợi thông minh, hiền lành ngoan ngoãn, biết quan tâm thân thể của anh, chỉ dạy kinh nghiệm như này như kia --"
"Ngày mai ba cậu cũng ở nhà." Bạch Tông Ân cắt ngang.
Tưởng Chấp đang nói dai nói dẳng nghe vậy thì lập tức im bặt, bánh quẩy trong miệng cũng thiếu chút nữa nghẹn chết, ừng ực một hớp sữa đậu nành, một mặt khó mà tin nổi: "Ba của em đã về rồi sao? Ông ấy mời ăn cơm á?"
Bạch Tông Ân lười trả lời những vấn đề này, anh quay sang nắm lấy tay của thiếu niên rồi nói: "Không cần nghe Tiểu Chấp nói bừa, chỉ đi ăn một bữa cơm mà thôi, có thể sẽ ở lại một chút, không có gì phải căng thẳng."
Dừng một chút rồi lại nói: "Nếu em không muốn đi cũng không sao."
Tề Trừng nhanh chóng vươn móng vuốt ra nắm lấy tay ông xã: "Em muốn đi, em muốn đi cùng với anh."
Ông xã một thân một mình đến Tưởng gia làm khách, đối mặt với Tưởng Kỳ Phong, rõ ràng anh biết đây chính là người đã hại chết ba mẹ mình nhưng đối phương lại còn muốn cùng anh ăn cơm tán gẫu. Tề Trừng thật sự không thể làm được gì khác, cậu chỉ có thể ở bên cạnh ông xã mà thôi.
"Được rồi được rồi, mùi cơm chó nhiều quá rồi đấy."
Tưởng Chấp đã hiểu được, mặc kệ giày vò thế nào đi nữa thì nếu ba hắn đã trở về, rồi lại còn muốn ăn cơm nói chuyện phiếm với anh trai, vậy chắc chắn không bao lâu nữa mẹ hắn cũng sẽ gọi điện tới để lôi đầu hắn về.
Quả nhiên.
Gần trưa, Tưởng phu nhân gọi một cuộc điện thoại đến nói con trai rằng ngày mai nhất định phải về nhà.
Tuy rằng Triệu Thiến biết chồng mình không có loại ý nghĩ kia với Lý Tuyết, nhưng mà chồng bà lại thật sự rất quan tâm chăm sóc Bạch Tông Ân. Từ nước ngoài về nhà, con trai còn chưa gặp mặt mà câu đầu tiên hỏi lại chính là chuyện về đối tượng kết hôn với Bạch Tông Ân.
Còn con trai mình có yêu đương hay chưa lại chẳng hề hỏi han lấy một chút.
Cho nên trong lòng Triệu Thiến có chút lo lắng, chỉ sợ sau này có khi nào chồng bà sẽ tặng luôn tập đoàn Tưởng thị cho Bạch Tông Ân hay không -- tuy rằng xác suất rất nhỏ, nhưng Triệu Thiến vẫn rất đề phòng.
Bà và Tưởng Kỳ Phong kết hôn nhiều năm như vậy, hiện tại cũng không dám nói rằng đã hiểu rõ đối phương. Cho dù ông ta không ra ngoài tìm bồ bịch, không có con riêng thì Triệu Thiến cũng phải phòng bị mất mười mấy năm mới đưa ra được kết luận rằng 'Bản thân Tưởng Kỳ Phong chính là con riêng nên sẽ không có con riêng'.
Mà thật giả rốt cuộc là như thế nào thì Triệu Thiến cũng không biết được.
Ngoại trừ hai, ba năm sau khi kết hôn còn có tình cảm nồng đậm thì sau đó Triệu Thiến mới dần dần nhìn thấu, Tưởng Kỳ Phong chỉ đang lợi dụng bà mà thôi, kết thông gia với nhà họ Triệu là lựa chọn tốt nhất nên ông ta mới như vậy. Mà bây giờ Tưởng gia càng làm càng to, Tưởng Kỳ Phong còn ở bên ngoài trong sạch, một cuộc hôn nhân như vậy, có biết bao nhiêu người nhìn vào tán thưởng bà thật tốt số, có thể gả được cho Tưởng Kỳ Phong.
Về phần tình thương và tình yêu, Triệu Thiến đã sớm không còn nghĩ đến nữa rồi, bây giờ bà chỉ muốn bảo vệ lợi ích cho con trai của mình mà thôi.
Ai cũng đừng hòng chạm vào.
Cho dù là một chút cơ hội cũng không được, biết đâu cả đời bà một mực đề phòng, Tưởng Kỳ Phong không có con riêng bên ngoài, nhưng kết quả chồng mình lại đưa luôn tập đoàn cho con trai của bạn tốt thì sao, khi đó Tưởng phu nhân bà đây chỉ có thể bị người người cười cợt cả một đời.
_______
"Anh, lát nữa anh về trước đi."
Tưởng Chấp lưu luyến hút bún trong bát, nếu như ngày mai hắn trở về chung với anh trai thì rất có thể hắn sẽ bị mẹ mình lải nhải bên tai cho đến chết.
Tưởng Chấp thật sự không biết mẹ hắn để ý cái gì nữa, không phải là công ty sao. Chỉ cần không liên quan đến chuyện công ty và quyền thừa kế thì mẹ hắn vẫn rất dễ nói chuyện và đối xử tốt với anh trai.
Hắn cũng không thích mẹ phòng bị anh hắn như thế. Anh trai căn bản không phải là người như vậy, cho dù ba hắn có tặng công ty cho anh trai thì anh ấy chắc chắn sẽ không muốn. Cũng chỉ có mẹ hắn mới nghĩ nhiều như thế
"Ừ, trên đường về nhớ chú ý an toàn." Bạch Tông Ân nói.
Tưởng Chấp: "... Anh, em còn chưa đi cơ mà."
Sau đó lại đi ăn thêm một bát bún.
Sau khi ăn hai bát bún, lúc chuẩn bị đi, Tưởng Chấp còn cướp hai chai Wahaha mới mua của anh dâu.
Tề Trừng cũng không hề tức giận...
Mới là lạ đấy!
Thiếu niên sưng mặt phồng má cáo trạng với anh: "Wahaha em mới mua vào sáng nay cũng bị cướp mất rồi."
Bạch Tông Ân lập tức nói: "Em có muốn uống trà sữa không?"
...
Và rồi sau bữa cơm trưa, chồng chồng hai người đi ra ngoài tản bộ rồi tiện thể mua trà sữa, sau đó lại về nhà ngủ trưa một lúc.
Tề Trừng ngủ chưa đến ba giờ đã dậy, ông xã đang làm việc trong phòng sách, Tề Trừng tự mình bò xuống giường đi rửa mặt, súc miệng, nhẹ nhàng khoan khoái đi qua.
Bạch Tông Ân thấy thiếu niên mặc đồ ngủ với kiểu dáng to rộng, quần ngủ có dây thắt lại.
Từ sau lần đó, thiếu niên rất thích mặc những bộ đồ ngủ rộng lớn như này, vì chúng rất dễ cởi ra. Cậu ngồi trên đùi của anh, bất kể là từ bên hông quần áo hay là dây đeo quần thì mỗi khi anh đưa tay vào trong--
Bạch Tông Ân dừng lại hình ảnh trong đầu, tay đang làm việc cũng ngừng lại, đưa tay sang.
Thiếu niên vốn dĩ đang đứng đối diện bàn làm việc thấy vậy thì lập tức cộp cộp chạy tới.
Mỗi khi anh làm việc, thiếu niên sẽ không bao giờ quấy anh, cũng sẽ không đến nhìn vào màn hình máy tính. Thật ra Bạch Tông Ân không để ý lắm đến những chuyện này nhưng cậu lại quá mức cẩn thận.
Thiếu niên thật không biết, so với những thứ này, cậu mới là điều quan trọng nhất trong lòng anh.
"Ông xã, chào buổi trưa." Tề Trừng lại gần rồi hôn một cái lên môi ông xã.
Bạch Tông Ân dùng một tay ôm lấy eo thiếu niên khiến nụ hôn này sâu hơn.
Nước súc miệng của thiếu niên có vị cam, rất ngọt ngào.
Nụ hôn kết thúc, đáy mắt Tề Trừng ánh lên hơi nước, cứ hôn một thời gian dài là cậu sẽ bị như vậy, nhưng ông xã lại không. Tề Trừng cảm thấy ông xã làm gì cũng thật là lợi hại.
Câu Cún con lại muốn thổi phồng ông xã. jpg
"Em xuống lầu chơi game đây, không làm phiền anh nữa." Tề Trừng mềm mại nói.
Eo cậu có chút xụi lơ, thế mà ông xã vẫn chưa buông tay ra.
Bạch Tông Ân không cần dùng quá nhiều sức lực, thiếu niên lại lập tức vùi vào lòng anh.
"Không vội. Trừng Trừng, ngày mai đến Tưởng gia sẽ gặp ba của Tưởng Chấp, ông ta rất có thể sẽ hỏi em về chuyện cổ phần, để anh nói với em một chút."
Tề Trừng lập tức ngồi thẳng eo, giống như nghe thầy giáo giảng những chỗ quan trọng phải chú ý khi đi thi vậy, cậu tập trung tinh thần trợn tròn hai mắt lắng nghe.
Bạch Tông Ân thấy dáng vẻ này thiếu niên thì nhấn xuống eo cậu một cái, thiếu niên liền giống như quả bóng xì hơi, lập tức mềm nhũn ra.
"Ông xã!"
Giọng điệu Câu Cún con tức giận mang theo làm nũng, như là học sinh ngoan đang muốn học tập thật giỏi thì lại bị học sinh hư làm phân tâm.
Nói là nói như vậy, nhưng Tề Trừng hiện tại cực kỳ giống một cục thạch nhỏ không hình không dáng, lưng dán vào người ông xã, thoải mái dựa vào.
"Không quan trọng như vậy." Bạch Tông Ân cúi đầu hôn lên đỉnh đầu thiếu niên.
Xoăn xoăn ngốc ngốc.
Tề Trừng không phản bác thêm nữa, được ông xã ôm vào lòng lắng nghe.
"Trước đây ba của anh và Tưởng Kỳ Phong cùng hùn vốn gầy dựng lên một công ty, ba anh nắm trong tay bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, Tưởng Kỳ Phong cũng giống vậy, còn lại thì nằm rải rác trong tay của nhiều người khác. Sau đó ba anh qua đời --"
Bạch Tông Ân cảm nhận được nhiệt độ của thiếu niên trong lòng mình, đối phương dường như đang rất lo lắng, cậu lắc lắc mặt muốn trộm hôn anh.
Nhưng lại chỉ hôn đến cằm của anh.
"Đã trôi qua rất lâu rồi, anh cũng không còn đau buồn như lúc ấy nữa." Bạch Tông Ân sờ sờ đầu của thiếu niên.
Cậu không nói gì nữa, chỉ là thay đổi lại tư thế, hai tay ôm lấy eo của anh. Trong lòng Bạch Tông Ân cảm thấy mềm mại đến vô cực, nói tiếp:
"Mẹ anh khi ấy rất mệt mỏi nên không có ý định can thiệp vào chuyện công ty, hơn nữa bà ấy chỉ là giáo viên trung học, không hiểu biết nhiều về kinh doanh, vậy nên Tưởng Kỳ Phong liền đề nghị vẫn tiếp tục giữ lại cổ phần của ba anh và để nó lại cho anh, sau đó có thể chia hoa hồng để hai mẹ con anh có thể sống sung sướng, và mẹ cũng đã đồng ý."
Tề Trừng biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ của ông xã --
"Sau đó mẹ anh gặp phải tai nạn giao thông"
Bạch Tông Ân hạ mi mắt, che lại lãnh ý nơi đáy mắt: "Công ty cuối cùng cũng giao hết cho Tưởng Kỳ Phong. Theo thời gian Hoa Khải càng ngày càng lớn mạnh, thay hình đổi dạng trở thành Tưởng thị, cổ phần cũng bị phân chia lại lần nữa, bốn mươi lăm phần trăm cổ phần còn lại của ba anh trở thành mười hai phần trăm cổ phần của tập đoàn Tưởng thị."
Mười hai phần trăm?
Tề Trừng trợn to hai mắt.
Lần trước cậu nhắm mắt nhắm mũi ký hợp đồng nên căn bản không chú ý tới con số. Bởi vì nó có quá nhiều.
Bạch Tông Ân thấy phản ứng của thiếu niên là lập tức biết lúc ấy cậu không hề để ý, anh có chút muốn cười, người ngoài đỏ mắt đố kị nhăm nhe đến cổ phần Thưởng thị, hoặc là âm thầm nói ba anh rằng 'chết có dự tính trước', nhưng còn thiếu niên của anh lại không thèm để ý đến cổ phần đấy.
Trong lòng của cậu chỉ có mình anh.
Đáy mắt Bạch Tông Ân chất chứa dịu dàng, cúi đầu hôn một cái lên trán thiếu niên rồi nói: "Không cần để ý những thứ này, ngày mai Tưởng Kỳ Phong có thể sẽ muốn mua lại nó từ tay em-- đương nhiên chỉ là thăm dò mà thôi."
Tề Trừng lập tức ngồi xuống, bám vào ông xã rồi vội vã nói: "Em nhất định sẽ không bán!!!"
Đây chính là thứ mà ba của ông xã đã để lại cho anh.
"Hay là ông xã muốn bán?"
Tề Trừng biết cổ phần này rất đáng giá, bản thân cậu cũng không phải là thiên tài kinh doanh gì, nhiều cổ phần chia hoa hồng như vậy, nếu là bình hường thì cậu nhất định muốn trở thành một phú nhị đại, nhưng cứ nghĩ đến số cổ phần này từ đâu mà đến là Tề Trừng lập tức khó chịu.
Mạng sống của hai vợ chồng Bạch gia.
Hai chân của ông xã.
Nhà tan cửa nát cũng không có quá đáng chút nào đâu.
"Em đều nghe theo ông xã hết."
Tề Trừng một mặt tinh thần 'ông xã chỉ đâu thì em đánh đó'.
Bạch Tông Ân khẽ cười, xoa nhẹ lên mái tóc xoăn của thiếu niên rồi nói: "Nếu đã đưa cho em rồi thì Trừng Trừng cứ giữ lại mà chơi, tất cả đều tự em quyết định."
"Hả? Không được đâu ông xã, số tiền lớn như vậy, em không biết phải làm sao hết." Tề Trừng vội vàng ôm lấy cổ ông xã nói.
Bạch Tông Ân thấy thiếu niên thật sự gấp, anh ấn lại eo thiếu niên rồi bảo cậu ngồi xuống trước đã, sau đó mới lại nói:
"Không có bao nhiêu cả. Cho dù em không bán đi nữa thì không bao lâu cổ phần cũng sẽ bị loãng, chỉ cần em không ghét bỏ nó ít là được rồi."
"!!! Lại còn muốn loãng?!!!"
Tề Trừng một mặt 'Tưởng Kỳ Phong cũng quá chó rồi đấy' thở phì phò.
Theo lý mà nói, bốn mươi lăm đổi lấy mười hai, Hoa Khải rực rỡ năm đó cùng với Tưởng thị hiện tại thì lợi nhuận của mười hai phần trăm cổ phần vẫn mang về lợi nhuận nhiều hơn. Nhưng nếu như Bạch Hoa không chết, gầy dựng sự nghiệp khác thì bất kể là lợi nhuận gì đi nữa cũng đều là tự do.
Tề Trừng không muốn nói lý gì hết, cậu chỉ muốn thiên vị, muốn đứng về phía ông xã mà thôi.
"Không cần phải tức giận."
Bạch Tông Ân biết thiếu niên đang tức giận thay mình, anh lại không nhịn được mà hôn lên má cậu: "Em cứ coi như là chơi thôi."
Tề Trừng sưng mặt phồng má, sau đó lại khổ não nói: "Đây chính là một trăm tỷ lận đó, em sẽ không chơi đâu."
Bạch Tông Ân liếc nhìn thiếu niên đơn thuần trong lồng ngực mình, lần này khẳng định là thật, lúc trước ký văn kiện, thiếu niên còn không liếc mắt một cái đã trực tiếp ký tên.
"Không nhiều như vậy, một năm chỉ khoảng hơn một tỷ thôi."
Thì ra những gì đồng nghiệp nói là thật. Tề Trừng sau khi nhận ra rồi lại tiếp tục ủ rũ, đồng nghiệp đọc tiểu thuyết dưới góc nhìn thứ ba, tất nhiên mọi thứ đều là thật rồi.
Mà tiệc rượu lần trước những người kia nói cái gì mà một năm chia hoa hồng đến trăm tỷ, thổi phồng Tưởng Kỳ Phong rộng lượng tốt bụng bla bla...
Người ngoài truyền tai nhau về tin đồn, nhưng Tưởng Kỳ Phong sao có thể đối xử tốt với ông xã như vậy được chứ.
Nói lại về việc chính, Tề Trừng lải nhải muốn để ông xã quản, cuối cùng xuất ra chiêu làm nũng, cậu nằm nhoài trong lồng ngực ông xã, giống hệt chó con ầm ĩ đòi hôn hôn. Bạch Tông Ân ôm lấy cậu rồi dỗ dành, mặc kệ thiếu niên náo loạn, thay anh xua đi ký ức không tốt trong 'việc chính' vừa rồi.
Sau khi ầm ĩ xong, ông xã một thân quần áo chỉnh tề, còn áo ngủ của Tề Trừng lại lộ ra nửa cái vai toàn là vết hồng, trên bụng cũng có, áo còn đang bị vén lên trên ngực, dây quần ngủ cũng bị tháo ra, bên trong dính nhơm nhớp rất không thoải mái --
Cậu đỏ mặt đi vào phòng vệ sinh.
Thay một bộ quần áo ở nhà khác, vừa thu thập xong thì dì giúp việc tìm tới, bà bảo rằng ông xã muốn tìm cậu.
...
________
Juu: *Đang muốn đào thêm hố* 👀