• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Không thể không nói, tuy rằng cũng không phải ở trong không gian khép kín, thế nhưng khoảng khắc bước ra ngoài Nạp Lan Dương vẫn bất giác cảm thấy như toàn thân được thả lỏng, chìm đắm trong cảm giác tự do.

Tựa như con chim bị nhốt trong lòng lâu ngày hiện tại được thả ra thì không nhịn được muốn bay lên.
"Có phải cảm giác rất tốt không?"
Sailna không chút bực bội vì phải đẩy ra lăn cho Nạp Lan Dương ở phía sau cậu giương cao giọng hỏi.
"Ừm."
Nạp Lan Dương thành thật gật đầu.
"Đi thôi."
Salina vừa nói vừa đẩy xe lăn của Nạp Lan Dương hướng về phía cổng chính trường đại học A đi nhanh.

Tuy rằng trong lòng nói sẽ không sao nhưng Salina vẫn cảm thấy may mắn bởi vì đại học A thật gần chỗ họ sống.

Nó gần như là nằm bên cạnh, chỉ cách nhau một con đường.

Mặc dù cổng trường nằm xa hơn một chút chứ không phải bước chân qua đường là tới, thế nhưng không cần phải đụng chạm giao thông là một may mắn.

Họ chỉ cần đi dọc theo lề đường xung quanh tường khuôn viên trường là có thể đến được rồi.
Lúc này đã là chiều tối sáu giờ rồi.


Thế nhưng bởi vì lúc này trong năm là thời điểm ngày dài đêm ngắn, thành phố A lại hướng về phía đông nên càng chiếm được nhiều ánh nắng mặt trời.

Chính vì vậy mà hiện tại không gian bên ngoài chỉ mới chập chờn tối xuống, cảnh vật xung quanh vẫn còn có thể nhìn thấy được dù đại đa số đèn đuốc trong thành phố đã được thắp lên.
Bởi vì nguyên nhân bên trong trường có hội chợ cho nên bên ngoài khuôn viên trường nơi họ đi qua bản thân cũng không ngừng bắt gặp rất nhiều người giống họ, đều đang hướng về phía cổng trường mà đi.

Bản thân là người ngồi trên xe lăn, vốn đã rất dễ thu hút ánh mát của người nhìn, bản thân lại ăn diện sang trọng, việc bị người ta nhìn ngó là không thể tránh khỏi.

May sao đối phương đều là người ăn học, cũng không phải lần đầu nhìn thấy người tàn tật, cùng lắm là trông cậu dễ nhìn nên xem nhiều một chút chứ không có ác ỷ chỉ chỏ.

Hơn nữa ai nấy đều vội đi đường nên Nạp Lan Dương không có bị nhìn ngó quá mức.
Chỉ đến lúc hai người đi vào trong khuôn viên trường đại học thì mới có càng nhiều người nhìn họ hơn.

Còn bị bắt lại nữa.
"Mấy em không phải người của đại học A đúng không?"
Bỗng nhiên từ đâu toát ra một anh trai cao ráo mặc đồng phục của đội bóng rổ chặn đường của họ.
"Không được vào sao ạ?"
Salina lập tức dùng tuyệt chiêu mắt long lanh nhìn anh chàng.

Mặc dù cô nàng một cây thân hình người mẫu cao ráo, ngũ quan sắc nét lúc làm hành động này trông có vẻ hơi giả tạo nhưng ai biểu cô nàng đẹp, cho nên chiêu này vẫn là sử dụng rất tốt.
"Nào có!"
Anh chàng kia vội vàng xua tay.

Người trông có vẻ khá thành thật gãi đầu nói: "Hôm nay trong trường có hội chợ, càng đông người đương nhiên càng vui, cũng không ai nói không được phép cho người ngoài vào tham gia."
"Vậy anh là..."
Salina ngập ngừng hỏi.

Nạp Lan Dương cũng nhìn hắn.

Thế là dưới cái nhìn của hai người họ anh chàng kia cười cười rồi đưa cho họ một tờ rơi: "Anh là đang tuyên truyền cho quán ăn của mình thôi.

Hoan nghênh các em đến nếm thử."
Hai người Salina vô thức ồ lên.


Cũng không chút ngoại lệ phản ứng của họ khiến anh chàng càng thêm ngại ngùng không thôi.
"Trông rất ngon nha."
Salina nhận lấy, sau khi nhìn một cái thì đưa nó cho Nạp Lan Dương rồi mới hướng anh chàng nói: "Chúng em sẽ đến thử.

Nhưng mà có thể chỉ đường cho chúng em đến nơi tổ chức hội chợ được không ạ?"
Bọn họ hiện tại đang đứng ở gần cổng trường, xung quanh thật sự là không nhìn thấy bất cứ kiến trúc nào nhộn nhịp đủ để chứng tỏ nó là nơi diễn ra hội chợ cả.

Kiểu gì họ cũng phải hỏi đường chứ không thể như con ruồi không đầu không ngừng chạy loạn được.

Nếu đã có người tự dưng đưa đến cửa mà không lợi dụng thì có hơi không đúng với lòng rồi.
Mà anh chàng kia dù sao cũng đã mời họ ghé qua cửa hàng của câu lạc bộ mình, đương nhiên là không có lý do nào để từ chối việc này cả.

Thế là hai người Nạp Lan Dương dưới sự chỉ đường của anh chàng thật nhanh đã tìm được nơi tổ chức hội chợ.
Hội chợ được tổ chức ở sân thể dục lớn nhất của trường.

Thật lòng mà nói nếu không có người chỉ dẫn chắc họ khó lòng mà tìm được nơi này.

Cho dù có tìm được cũng mất chín trâu mười hổ, sức cùng lực kiệt.

Mặc dù hiện tại âm thanh ở đây có thể xuyên qua tầng mây, cao vút trời xanh nhưng nói sao thì đại học A vẫn thật rộng lớn, không dễ tìm một chút nào.
Lúc họ đến thì nơi này đã ào ồn náo nhiệt vô cùng rồi.


Mùi thức ăn không từng bay lên, tiếng người nhiệt tình rao hàng chào khách, tiếng nói chuyện bàn tán rôn rã giữa những người đến tham gia náo nhiệt...!Thật sự là một không khí dễ dàng k1ch thích nhiệt tâm của người khác.
"Cậu ổn không?"
Mặc dù vậy nhưng trước khi chính thức đi vào Salina vẫn quan tâm hỏi thăm cảm giác của Nạp Lan Dương.
Nạp Lan Dương trong lòng cảm động nhưng vẫn không quên lắc đầu: "Tôi không sao.

Chúng ta vào đi."
Salina nhìn sắc mặt cậu thấy cậu xác thực là vẫn còn tốt mới đẩy cậu hòa vào dòng người.
Nạp Lan Dương từ lúc bước vào đã không nhịn được đưa mắt nhìn khắp nơi, như ở tìm kiếm cái gì.

Mà thật ra từ thời điểm vừa bước vào trường cậu đã lơ đãng đưa mắt tìm kiếm rồi.

Lúc này cậu càng phát ra nôn nóng dù cậu biết không phải cứ như vậy là tìm được người.

Cho nên sau khi bị Salina lôi kéo đi khắp nơi ăn hàng, Nạp Lan Dương đã đem chuyện này đặt xuống, thật sự chuyên tâm cùng cô nàng đi dạo chợ.
Đã là duyên thì cho dù không tìm cũng sẽ thấy đúng hay không...
Rốt cuộc ở thời điểm Salina gần như là dạo cả con đường, cũng ăn no căng diều cuối cùng Nạp Lan Dương đã nhìn thấy được người kia.
Chỉ là...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK