Đến chỗ Võ Thần đang ngồi, hai người thả hành lý xuống rồi ngồi bệch xuống thả lỏng cơ thể.
Võ Thần đưa nước cho Vũ Tuyết Lam: “Nàng uống đi, thấy nàng khá mệt rồi.”
Vũ Tuyết Lam đưa tay cầm bình nước nốc ừng ực, rồi thở hổn hển.
“Lần này chúng ta đi khá xa mới dừng chân nghỉ ngơi, đúng là có mệt thật.
còn ngọn núi kia không biết vòng qua đó sẽ gặp thứ gì nữa.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Chẳng có thứ gì ngăn cách tình yêu của ta dành cho nàng được.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ: “Huynh nói gì vậy?”
“Tỷ đừng có quan tâm, huynh ấy hay lạc đề kiểu vậy đấy, lạc đề có lợi cho bản thân.”
Võ Thần quay sang trừng Võ Phong: “Đệ đó nghe, cẩn thận bóp miệng đó.”
“Huynh là đang có tật giật mình, nếu huynh có gan bóp miệng đệ, đệ cũng có gan phanh phui chuyện xấu của huynh.”
“Ha ha, ta mà có chuyện xấu gì chứ, đệ cứ tự nhiên đi.”
Vũ Tuyết Lam chẳng nghe cuộc đối thoại của hai huynh đệ, nàng vì quá mệt mỏi nên đã chợp mắt.
Võ Thần đứng dậy rời đi: “Ta đi đây tí, đệ ở lại trông Tuyết Lam nhé.” Hắn đi dạo gần đó, nhìn thấy đám hoa dại, hoa màu trắng nhỏ li ti hắn thầm nghĩ: “Chắc là nàng ấy sẽ thích đây.”
Hắn chạy lại ngắm nhìn một tí sau đó thì bẻ sạch chỗ hoa bó thành một bó to, cầm về tâm trạng hắn vui vẻ.
Lại gần chỗ Vũ Tuyết Lam đang ngủ, nhẹ nhàng hắn đặt bó hoa bên cạnh nàng, trong lòng hắn nghĩ chắc chắn sẽ làm nàng vui vẻ.
Đặt hoa xong hắn ngồi gần Võ Phong chờ đợi xem biểu hiện của nàng.
Vũ Tuyết Lam chầm chậm mở mắt, trong lúc còn chút mơ màng nàng giật bắn mình khi thấy vật gì màu trắng nằm sát bên mình, theo phản xạ nàng dùng tay hất mạnh, bó hoa văng ra hai mét.
Võ Phong cười to, Võ Thần quay sang bịt mồm cậu: “Đệ có im đi không.”
Vũ Tuyết Lam bình tĩnh lại, nhận ra là bó hoa nàng vội chạy lại nhặt lên, nhìn sang phía Võ Thần: “Hoa này là huynh tặng ta phải không, ta không cố ý, nó rất đẹp, cảm ơn huynh.”
“Nàng thích là được rồi, chỉ là đường đi còn dài, hoa này để nàng ngắm tâm trạng sẽ khá hơn.”
“Chúng ta đi thôi ca, xem chừng ngọn núi này khá to đấy, sợ lại phải đi khá lâu.”
“Ừ, được rồi, chúng ta lên đường thôi.”
Ba người tiếp tục lên đường, con đường vòng dưới chân núi khá là thông thoáng, đường rộng, cây cối không xum xuê, rất thoải mái, chỉ có một điều là rất nắng.
Đi một đoạn lại phải dừng lại để uống nước.
Ai nấy mồ hôi chảy nhễ nhãi, đi liên tục trong hai giờ.
Nhìn thấy Vũ Tuyết Lam trông cũng khá mệt Võ Thần lại gần.
“Nàng có cần ta cõng không?”
Vũ Tuyết Lam khồng thèm nhìn hắn: “Huynh là đang sỉ nhục ta đấy.”
“Đâu có, ta nào dám, chỉ là lòng thương xót vô bờ bến của ta với nương tử trong hoàn cảnh khắc nghiệt này nó trỗi dậy mạnh mẽ.”
“Đa tạ ý tốt của huynh, ta còn trụ được, huynh nhìn Võ Phong đi, đệ ấy không phải là người luyện võ nhưng trông đệ ấy chẳng hề hấn gì, còn mang cả mớ hành lý, ta đi như này có là gì.” Vũ Tuyết Lam dứt lời Võ Phong ngã quỵ xuống mặt đất, mắt nhắm nghiền.
Võ Thần lao tới: “Phong, đệ sao thế?”
“Nhanh dìu đệ ấy vào chỗ mát đi, chắc là đệ ấy quá mệt đến kiệt sức rồi.”
Vũ Tuyết Lam và Võ Thần dịu Võ Phong vào bóng mát, đưa nước cho cậu uống, từ từ cậu mở mắt ra: “Sao đệ nằm đây?”
“Đệ mệt quá nên ngất đi.” Vũ Tuyết Lam nói.
Võ Thần ánh mắt lo lắng: “Nếu đệ mệt phải nói cho ta, đừng để ta lo lắng, bộ nhìn ta giống kiểu ca ca bắt ép đệ đệ lắm hả?”
Võ Phong cười: “Đệ chỉ muốn rằng luyện bản thân thôi.”
“Lần sau đệ rèn luyện từ từ thôi, đừng làm kiệt sức thế này cũng không tốt cho cơ thể đệ.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Đệ biết rồi, lần sau sẽ chú ý.”
“Thôi chúng ta ngồi đây nghỉ thêm, đệ ngủ thêm tí đi.” Võ Thần nói.
Võ Thần nằm tựa lưng vào gốc cây, cầm cộng cỏ hắn ngậm ngậm, nhai nhai, vừa ngắm Vũ Tuyết Lam, một làn gió nhẹ làm lọn tóc Vũ Tuyết Lam bay nhẹ nhàng qua gương mặt nàng.
“Nàng ấy, sao lúc mệt mỏi thế này vẫn xinh đẹp thế nhỉ, chắc nàng ấy được sinh ra trên cõi đời là để mê hoặc ta.
Nhưng cũng là để hành hạ ta, đến giờ mà ta cũng chưa làm ăn được gì nàng ấy.
” Võ Thần nghĩ.
Hắn tiếp tục đảo mắt xuống cơ thể nàng: “Cơ thể nàng ấy cân đối thật đấy, không biết sau lớp y phục kia sẽ đẹp tới mức nào, hôm bữa ở suối sao mình không liều mình làm bừa luôn ta, nghĩ lại thấy mình sao ngu quá.
Mà cũng không đúng, nếu làm vậy nàng ấy bỏ đi thì sao, vậy không phải chỉ được một lần thôi sao.”
Vũ Tuyết Lam nhìn qua: “Võ Thần, huynh đang suy nghĩ gì mà có vẻ nghiêm túc thế.”
“Hả? Ta có nghĩ gì đâu, đang suy nghĩ không biết ngọn núi có gì nguy hiểm không, giờ gần tối rồi mà chúng ta cũng chưa ra khỏi, sợ tối lại nguy hiểm.”
“Ta nghĩ chắc không có gì đâu, chúng ta đi cũng được một đoạn đường rồi mà mọi thứ vẫn ổn, cũng không có gì bất thường.”
Một con bướm nhỏ màu lam bay đến đậu lên vai nàng nhưng nàng không hề hay biết, Võ Thần đưa tay tới trước vừa nói: “Nàng ngồi im, đừng cử động.”
“Sao vậy? Có con gì sao?” Khuôn mặt Vũ Tuyết Lam sợ hãi.
Hắn từ từ đưa tay lên lướt từ từ trước ngực nàng, cánh tay chưa kịp đưa lên vai để bắt con bướm thì Vũ Tuyết Lam đưa hai tay giữ chặt ngực mình: “Huynh định làm gì?”
Võ Thần nhìn theo hướng con bướm bay đi, Vũ Tuyết Lam cũng nhìn thấy, mặt nàng tỏ ra ngượng ngùng, nàng nhận thấy bản thân đã hành động quá lố.
“Thật sự trong mắt nàng ta là người như thế nào vậy?”
“Có nhiều từ để diễn tả huynh nhưng trường hợp lúc nãy chỉ có hai từ háo sắc xuất hiện trong đầu ta, tại ta biết bản thân cũng có chút nhan sắc nên huynh đừng trách ta, chỉ là hiểu lầm thôi.”
Hắn cười nói: “Ừ, hiểu lầm, lần sau ta sẽ cố làm theo hiểu lầm của nàng.”
Vũ Tuyết Lam không biết nói gì chỉ nhìn hắn với ánh mắt có chút tức giận nhưng là tại nàng sai trước nên giờ chẳng thể nói lại hắn.
Võ Phong tỉnh dậy thấy cơ thể đã khỏe hơn, lấy nước cậu uống một ngụm: “Chúng ta lên đường thôi, đệ đã khỏe lại và lợi hại hơn.”
“Ta thấy đệ khỏe lại và ảo tưởng hơn thì đúng, chúng ta đi thôi.” Võ Thần lại giật lấy cây đàn và mớ hành lý mang lên người mình.
Võ Phong nhìn Võ Thần đôi mắt rưng rưng như muốn khóc: “Sự cảm động này ai có thấu, ca, đệ yêu ca.”
Võ Thần rùng mình, giọng hắn cố ra vẻ lạnh lùng: “Đệ đừng có ở đó mà tưởng bở, chỉ vì mớ hành lý này nhẹ hơn đệ nên ta chọn nó mà không chọn đệ.
Đi thôi đừng có suy nghĩ tào lao.
Đợi đệ khỏe hơn thì nó lại trở về với đệ thôi.”
Võ Thần đi trước, Võ Phong và Vũ Tuyết Lam theo sau.
Trời đã về chiều, ánh mặt trời chuyển sang một màu vàng nhuộm cả con đường, hòa với sự vắng lặng yên tĩnh của không gian, tất cả vẻ lên một nét đượm buồn.
Ba con người cùng nhau vượt qua chặn đường xa xôi để đến nơi có thể mang lại hạnh phúc cho bản thân.
Đi thêm 1 giờ nữa trời đã tối hơn, Vũ Tuyết Lam quay sang hỏi Võ Thần: “Chúng ta xem chừng không qua được đoạn đường này rồi, phải tìm nơi nghỉ thôi.”
“Vậy chúng ta nghỉ chỗ tản đá kia đi.” Võ Thần nói.
Ba người dừng lại nghỉ chân trên một tản đá khá to sát với vách núi đá, nhìn phía trên cao có một vài loại dây leo khá to, cỡ bằng cổ tay.
Võ Thần ngước lên nhìn chỉ thấy mập mờ mớ dây leo, chỉ là loại thực vật như bình thường hắn không nghĩ ngợi gì.
Đi bẻ lá cây lót trên tảng đá để nằm được êm hơn.
Võ Phong nhóm một ít lửa để không gian sáng hơn, Vũ Tuyết Lam cùng với Võ Thần hái lá để làm chỗ ngủ.
“Võ Thần, nhìn không gian này thấy cũng khá đáng sợ nhỉ, huynh nhìn mớ dây leo trên núi kìa, nhìn chúng cứ kinh kinh thế nào ấy.” Vũ Tuyết Lam nói.
Võ Thần vừa hái lá vừa trả lời nàng hết sức nghiêm túc: “Nương tử đừng lo, có ta ở đây nàng chẳng gặp chuyện gì đâu.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ, nàng nói nhỏ đủ để bản thân nghe thấy: “Ta sợ cứ thế này, mỗi ngày lại thích huynh thêm mất.”
“Nàng nói gì? Ta không nghe rõ.”
“À, ta chỉ nói là dù gì vẫn khá là sợ so với ban ngày.”.
Danh Sách Chương: