• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thang máy chuyên dụng của tổng tài đi thẳng từ tầng một tổng bộ Phó thị xuống tầng hầm bãi đỗ xe.

Phó Hành Chu đặt Tang Kiều lên ghế phụ, thắt dây an toàn, lại cúi đầu hôn cậu: "Kiều Kiều ngoan, chúng ta về nhà nhanh thôi."

Tuy đã thay chiếc áo bông mặc bên ngoài ra, nhưng áo len bên trong của Tang Kiều cũng đã ướt hết cả.

Nhưng Tang Kiều yên tĩnh không nói gì, ngẩng đầu lên gật gật với Phó Hành Chu: "Về nhà thôi."

Ánh sáng ở bãi đỗ xe ngầm không tốt lắm, vị trí Phó Hành Chu dừng xe lại vừa vặn đưa lưng về phía đèn.

Nhưng đôi mắt xinh đẹp của Tang Kiều sáng đến động lòng người, cánh môi khô khốc hơi hơi đóng mở, như đang chờ đợi bị người hái lấy quả.

Phó Hành Chu dời mắt đi, ngồi lên ghế lái, sau đó bật điều hòa trong xe, mở miệng nói: "Nếu cảm thấy lạnh, có thể cởi áo len bên trong cũng được."

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều mím môi.

Cậu thật sự cảm thấy lạnh.

Dù cho điều hòa nóng lên rất nhanh, nhưng quần áo ướt sũng nước mưa vẫn dính trên người, hơi ẩm lạnh băng như xuyên thấu qua da thịt, thấm dần vào xương cốt.

Tang Kiều lạnh đến run lập cập, vẫn lắc lắc đầu: "Không cần."

Phó Hành Chu đã lùi khỏi vị trí đậu xe, lái về phía lối ra của bãi đỗ xe ngầm.

Nghe thấy Tang Kiều nói vậy, ánh mắt làm như lơ đãng, lại như cố tình đảo qua hai giây, ngay sau đó nói: "Cửa sổ xe là kính mờ, sẽ không bị người nhìn trộm."

Lúc nãy còn chưa phát hiện.

Bây giờ nói thêm một câu, Phó Hành Chu mới nhận ra —— giọng nói của mình hơi khàn khàn.

Hệt như con thú sắp mất khống chế.

Thấy Tang Kiều ngồi ghế phụ bên cạnh giống như còn vài phần do dự.

Phó Hành Chu lại lần nữa khoác lên mình tấm da người tốt, thấp giọng dỗ dành: "Đừng lo lắng, anh đang lái xe, sẽ không nhìn em."

Tang Kiều: "......"

Nhóc Tang Kiều thành thật mỗi khi nhìn Phó Hành Chu luôn tự đè một lớp kính người tốt vào, đương nhiên giờ cũng không thể phân biệt Phó Hành Chu tiên sinh có ý đồ khác.

Hơn nữa thật sự thật sự rất lạnh.

Sau khi run rẩy lần nữa.

Tang Kiều cẩn thận quay lưng lại ghế phụ, nhỏ giọng thương lượng với Phó Hành Chu: "Vậy, em cởi áo len ra rồi mặc áo khoác của anh nhé."

Gần đây Phó Hành Chu thường lái một chiếc Land Rover màu đen, ghế dựa bọc da, lưng ghế có thể thu gọn, không gian phía trước cũng đủ rộng.

Thời điểm Tang Kiều xoay người sang chỗ khác.

Phó Hành Chu cũng thuận tay đánh lái, xe đang đi trên đường lớn quẹo vào đường phụ một chiều.

Đường phụ trong thành phố có giới hạn tốc độ.

Phó Hành Chu điều khiển xe ra khỏi cầu vượt, giảm tốc độ.

Khóe mắt dừng trên người Tang Kiều, nhìn một lúc lâu thấp giọng ừm một tiếng.

Trong bóng đêm, đèn đường Bắc thành vẫn sáng.

Tang Kiều thành thành thật thật thu người trên ghế phụ, quay nửa người cởi nút áo khoác dương nhung, sau đó cởi luôn chiếc áo len màu đen bên trong.

Đó là một chiếc áo len cổ lọ màu đen vừa vặn, thiết kế không tồi, lúc mặc có thể tôn lên đường cong quai hàm và bả vai của Tang Kiều.

Là mẫu mới thu đông giới hạn mà Phó Hành Chu tự mình chọn cho Tang Kiều.

Điểm không tốt duy nhất của cái áo này là cổ áo có chút chật, lại là kiểu áo chui đầu.

Tang Kiều một bên giữ áo khoác, một bên vô cùng vất vả mới gian nan rút được hai tay ra khỏi áo len.

Sau đó là bước chui đầu quan trọng.

Tang Kiều chưa từng cởi đồ trước mặt người khác bao giờ, càng lo lắng vết thương toàn thân không đẹp, đành phải đề phòng nhún vai về phía trước, động tác không phối hợp muốn cởi áo len ướt đẫm trên người ra.

Kết quả không biết do mặt đường gồ ghề, hay do thi công trên đường dựng rào chắn.

Xe đột nhiên xóc lên một cái.

Tang Kiều nhanh chóng duỗi tay nắm được góc áo, lại bởi vì đưa lưng về phía Phó Hành Chu mà không nhìn thấy cổ áo khoác tụt xuống——

Lộ ra phần cổ mềm mại trắng nõn, cùng xương cánh bướm phấp phới trên lưng.

Lúc này trùng hợp tới đèn đỏ.

Phó Hành Chu dẫm phanh, chậm rãi nhìn về phía Tang Kiều.

Kính mờ trong xe chặn đi tầm mắt ngoài cửa sổ, cũng chặn đi bóng người trong xe phản chiếu lên kính.

Chỉ có ánh sáng ấm áp của đèn đường và ánh trăng sáng tỏ rọi xuống mặt kính chiết xạ.

Mà da thịt Tang Kiều so với ánh trăng còn tinh tế tái nhợt hơn.

Câu người không cách nào rời đi.

Tang Kiều hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt ngày càng tối lại của Phó Hành Chu, nhưng vẫn nhân cơ hội đèn đỏ mà kéo áo len khỏi đầu.

Sau đó vội vàng gói kỹ người bằng áo khoác dương nhung, túm túm mấy sợi tóc còn hơi ẩm, quay người lại báo cho Phó Hành Chu: "Em xong rồi."

Phó Hành Chu đã ngồi nghiêm chỉnh khởi động xe trước khi Tang Kiều quay người qua, giọng điệu có thể nói là vô cùng chính nhân quân tử: "Áo len ướt đừng ôm vào trong ngực, tránh bị cảm lạnh."

Tang Kiều ngoan ngoãn nghe lời, xoay người từ ghế phụ thò người ra đằng sau.

Quay mông tìm nửa ngày cuối cùng cũng thấy một cái túi giấy, nhét áo len vào trong: "Được rồi."

Phó Hành Chu gật đầu.

Khoảng cách từ tòa nhà Phó thị về đến biệt thự Phó Hành Chu không tính quá xa, hơn nữa giao thông trên đường lúc buổi đêm cũng không phải chen chúc.

Hơn hai mươi phút sau.

Hai người dừng lại trước cửa biệt thự.

Bác Viên có vẻ đã biết rằng Phó Hành Chu sẽ về nên đứng đợi ở cửa từ trước.

Thấy xe chạy vào sân rồi dừng trước cổng lớn biệt thự, lập tức bước tới mở ô giúp hai người trong xe.

Mưa to từ lúc hoàng hôn cuối cùng cũng dần nhỏ lại.

Lá vàng lại rụng đầy trên sân.

Phó Hành Chu bước xuống từ bên kia xe, vươn tay nhận lấy chiếc ô đã bật: "Bác Viên, bác bảo phòng bếp làm hai bát canh gừng giúp cháu. Rồi gọi điện thoại cho bệnh viện, cháu sợ nửa đêm Tang Kiều phát sốt."

Bác Viên đáp được rồi kéo cửa phòng khách ra đón Tang Kiều cùng Phó Hành Chu vào, sau đó đi đến phòng bếp.

Thời gian không còn sớm, người giúp việc trong biệt thự đa số đã đi nghỉ.

Phó Hành Chu sờ trán Tang Kiều, sau khi thấy không nóng mới hơi nhẹ nhõm, khen thưởng hôn Tang Kiều một chút, dịu dàng nói: "Tối nay ngủ cùng anh sao?"

Tang Kiều cắn cắn môi.

Bởi vì từ bệnh viện đi ra, trên người Tang Kiều không mặc nhiều lắm.

Đặc biệt là thân trên.

Ngoại trừ chiếc áo len vừa mới cởi ra, Tang Kiều trong áo khoác dương nhung đang là trạng thái chân không*.

Mà Phó Hành Chu lại hỏi đến vô cùng tự nhiên, thậm chí còn duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu tóc hơi ẩm của Tang Kiều: "Muốn ngủ tầng ba hay tầng hai?"

Tang Kiều: "......"

Trần đại sảnh biệt thự này khá cao, diện tích trong phòng cũng rộng rãi vô cùng.

Đứng ở vị trí Tang Kiều, ngửa đầu lên thậm chí còn nhìn thấy bố cục một bên hành lang của tầng ba và tầng hai.

Đèn phòng bếp sáng lên rất nhanh.

Bác Viên hẳn đã phân công xong chuyện canh gừng, lại đi ra từ phòng bếp tới trước mặt Phó Hành Chu: "Thiếu gia, ngài cùng Tang tiểu thiếu gia đều dính lạnh rồi, mau vào phòng tắm nước ấm đi."

Có lẽ là nghĩ tới cái gì, bác Viên dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Thiếu gia, bồn tắm trong phòng ngài lớn nhất, không bằng dẫn Tang tiểu thiếu gia vào ngâm bồn chung, cũng tiện nói chuyện."

Tang Kiều: "......"

Cái gì cơ, cùng nhau ngâm bồn?

Đây là từ ngữ hổ sói* gì vậy.

Tang Kiều kinh ngạc một lúc lâu.

Còn chưa kịp giải thích cùng bác quản gia rằng hôm nay cậu vừa mới tỏ tình Phó Hành Chu, hai người chính thức xác định quan hệ.

Liền nghe thấy Phó Hành Chu bình đạm trả lời bác Viên: "Vâng, cháu dẫn em ấy lên bây giờ. Nếu canh gừng xong thì bác gõ cửa trước."

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Hành Chu: Gõ chén chờ thịt.

Chú thích:

* từ ngữ hổ sói (raw là: 虎狼之词): là ngôn ngữ mạng, chỉ những từ trở nên không trong sáng khi nói ra. Cảm giác giống như người nói đang "lái xe" í=)))))))) Kiểu mng cứ hiểu là những từ vốn dĩ bình thường nhưng lúc nói ra lại trở nên ám muội không rõ ràng ấy.

* trạng thái chân không: hông mặc gì.

_____

Mây: =)))))) hẳn là gõ chén chờ thịt, chúng tôi mới là gõ chén chờ thịt đây này. Phó tổng ăn đi ạ ☺️.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK