Lâm Ngai Ngai nhìn thấy và hiểu rõ mọi thứ hơn anh trai Lâm Dũng của mình, cô con gái mà anh trai xem như bảo bối luôn khinh thường người cha như ông ấy, cho nên mới không để Lâm Dũng đi họp phụ huynh, sợ cha làm cho con bé mất mặt.
Nhưng ở trong lòng Lâm Ngai Ngai thì anh trai nhà mình là người tốt nhất trên thế giới, cho dù là làm anh hay làm cha, ông đều làm rất tốt, ông không nên bị Bối Bối đối xử như vậy.
Bà cũng từng nhắc nhở, thậm chí tức giận, nhưng anh trai không cho bà nói xấu bất cứ lời nào về Bối Bối, ông vẫn cứ cưng chiều con gái như cũ.
Lâm Ngai Ngai không có cách nào chỉ đành nghẹn lời trong bụng.
Bà chỉ hy vọng có thể nhìn thấy ngày Bối Bối thay đổi.
Mặc dù không quen với hành vi này của Bối Bối, nhưng mỗi lần anh trai nhờ vả mình đến tham gia họp phụ huynh cho Bối Bối thì bà vẫn tới.
Nhưng lần này, rõ ràng mọi thứ không giống như bà nghĩ.
Đầu dây bên kia, giọng Lâm Dũng nghe rất vui vẻ.
"Ngai Ngai à, em không cần tới đây, buổi họp phụ huynh đã họp xong rồi, là anh đi cùng Bối Bối". — Giọng nói này nghe thế nào cũng lộ ra vẻ thỏa mãn.
"Cái gì, không phải là anh đang lừa em chứ?"
"Làm sao anh có thể lừa em được..."
Tiếp theo Lâm Dũng đem chuyện Bối Bối tự mình chủ động nói cho ông tham gia họp phụ huynh, thi cuối kỳ đạt điểm tuyệt đối ba môn, thi nhảy cấp cũng đạt điểm tuyệt đối, còn có chuyện hai lần thi đấu trước kia đạt giải nhất đều nói ra, trong giọng nói tràn đầy tự hào.
Lâm Ngai Ngai nghe, chỉ cảm thấy mọi thứ thật hư ảo, một lúc lâu sau cũng không thể lên tiếng, đây là Lâm Bối Bối mà bà biết sao? Lâm Bối Bối sẽ như vậy ư?
Nhưng anh trai sẽ không lừa bà.
Lời giải thích duy nhất đó là: Bối Bối đã thay đổi. Con bé ấy đã trở nên tốt hơn.
"... Em biết gì không? Bối Bối không ghét bỏ anh là công nhân vệ sinh, con bé nói mỗi một nghề đều đáng được tôn trọng, nó nói nó lấy người như cha anh làm niềm tự hào, hehe..."
Hồi tưởng lại lời Bối Bối nói lúc mới bắt đầu họp phụ huynh, trong lòng Lâm Dũng vui vẻ đến nở hoa, nhịn không được mà khoe khoang với người thân duy nhất trừ con gái.
"Bối Bối thật sự nói như vậy sao?" — Lâm Ngai Ngai rất khó tưởng tượng được khi Bối Bối nói lời này, biểu cảm của con bé sẽ như thế nào.
Trong trí nhớ của bà, Bối Bối càng lớn tính cách càng ngày càng lập dị, còn trở nên ích kỷ, rất khó tưởng tượng được con bé sẽ nói ra những lời như vậy.
Đầu dây bên kia Lâm Dũng im lặng một chút, lập tức nghiêm túc nói: — "Ngai Ngai, anh biết trước kia đúng là Bối Bối không hiểu chuyện, nhưng hiện tại con bé đã sửa đổi, Bối Bối bây giờ rất tốt, thật đó, sau này em thấy sẽ biết".
Lâm Ngai Ngai trầm mặc.
Mặc dù bà cũng kinh ngạc với việc Bối Bối thay đổi, nhưng Bối Bối trở nên tốt hơn quả thật là một chuyện rất tốt, ít nhất con bé đã hiểu và thông cảm cho cha, mà anh trai cũng có thể vui vẻ hơn.
"Ừm anh, anh nói đúng".
Lần này Lâm Dũng không tiếc tiền điện thoại nữa, ông đã nói chuyện với em gái rất lâu, đương nhiên trong lời nói đều là nói lúc này Lâm Bối Bối đã thay đổi ra sao, trong giọng nói là sự vui vẻ, thẳng đến khi cúp điện thoại trên mặt ông vẫn tràn đầy tươi cười.
-
Khi học kỳ kết thúc thì đã đến kỳ nghỉ đông, không lâu sau lễ hội mùa xuân cũng đến.
Đây là Tết nguyên đán đầu tiên của Lâm Bối Bối với cha sau khi sống lại, tuy rằng vẫn chen chúc trong phòng thuê nho nhỏ, nhưng cô thấy rất hài lòng.
Sau Tết nguyên đán cô lại theo cha đến nhà cô nhỏ để chúc tết bà.