Bọn họ không thể chắc chắn về tương lai, không thể không chia xa, bất đắc dĩ với hiện thực, mọi thứ đều dồn vào cuộc yêu này, họ dán chặt vào nhau, dùng sức ôm lấy thân thể của đối phương, giống như làm như vậy thì có thể tiếp thêm sức mạnh.
Sau khi kết thúc, hai người mệt lả đi, trên người dính nhớp nhưng họ không hề đi tắm, mà vẫn ôm chặt lấy nhau như cũ, cảm nhận được sự động chạm qua từng lớp thịt, đêm nay là lần thứ hai Trần Hiểu Huy ngủ lại.
Lúc trước, để đuổi kịp tiến độ, mỗi đêm anh phải trở lại phòng làm việc điêu khắc đến khuya, lúc này đây, anh phải chìm sâu một lần, phóng túng một lần.
Không nghĩ đến tác phẩm chưa hoàn thành, không nghĩ đến sự biệt ly sắp xảy đến, chỉ ôm lấy nhau hưởng thụ giờ phút này.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng mà Trần Hiểu Huy đã tỉnh lại, nói là tỉnh lại chứ đêm nay anh dường như không ngủ, chỉ mơ mơ màng màng trong lúc rạng sáng mà thôi.
Đỗ Lam trong lồng ngực ngủ rất ngon, dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mi cong vút của cô nhẹ nhàng rung động, không biết mơ thấy cái gì mà lại hừ nhẹ một tiếng, xoay phía đi, đổi tư thế gối đầu lên cánh tay anh.
Trần Hiểu Huy vẫn không nhúc nhích, sợ làm phiền cô, bây giờ mặt cô càng kề sát cằm anh hơn nữa, anh có thể nhìn thấy vết đỏ do bị đè trên gò má trắng nõn của cô, đôi môi hơi vểnh lên, không mỏng manh như bình thường mà lại mang theo một chút ngây thơ trong sáng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ôm nhau ngủ, nhìn người mình yêu bình an ngủ trong lồng ngực mình, sáng sớm điều đầu tiên nhìn thấy là gương mặt người thương, trong lồng giam lạnh như băng này, anh không dám hy vọng xa vời về hạnh phúc đó.
Phải chăng lòng người rất tham lam, đã từng không dám hy vọng xa vời, đến khi trải qua khó khăn rồi sẽ bắt đầu muốn nhiều hơn, muốn nhiều hơi ấm, nhiều tương lai hơn không.
Bởi vì là cuối tuần nên không bật báo thức, khi Đỗ Lam tỉnh lại thì trời đã sáng bừng. Vừa mở mắt đã thấy Trần Hiểu Huy phái trên đỉnh đầu, yên lặng nhìn cô.
Cô cười một chút, ôm chặt: “Chào buổi sáng!”
Anh lạnh nhạt nhếch một nụ cười: “Chào buổi sáng!”
Đỗ Lam cười xấu xa ghé sát vào anh, hôn lên lúm đồng tiền dưới khóe miệng ấy, anh bất đắc dĩ vuốt tóc cô: “Sao em thích làm thế mãi vậy?”
Đỗ Lam cười ngốc: “Bởi vì anh cười đẹp.”
Sáng sớm có nói nhiều lời âu yếm thế nào cũng không thấy ngọt ngấy, hai người không nói chuyện tối hôm qua, ăn ý hưởng thụ sáng sớm ấm áp này.
Bọn họ quấn lấy nhau không xuống giường, Trần Hiểu Huy không làm bữa sáng như bình thường, Đỗ Lam lai chuyển sang nói lời âu yếm.
Trần Hiểu Huy yên tĩnh nghe, anh biết cô vội vàng muốn cho anh cảm giác an toàn, thời khắc chia ly dài hạn trong tương lai… cô sẽ không đi xa.
Lưu Lỗi là người cuối cùng biết tin Đỗ Lam sẽ xuất ngoại, ba người bọn họ lần nữa hẹn nhau ở quán nướng kia, lần này Lưu Lỗi không lái xe, thề thốt không say không về với Đỗ Lam.
Trong bữa tiệc, cậu vẫn luôn rót rượu cho Đỗ Lam, ai đến Đỗ Lam cũng không từ chối, sau khi uống hai ly thì bị Trần Hiểu Huy đoạt hết.
Không ai ngờ rằng tửu lượng của anh lại cao như vậy. Một trát bia nhanh chóng bị Lưu Lỗi và Trần Hiểu Huy uống cạn, gương mặt ngăm đen của Lưu Lỗi bắt đầu phiếm hồng, không ngừng ợ rượu, mà vẻ mặt của Trần Hiểu Huy vẫn không hề thay đổi, chỉ có đôi mắt sáng trong kia đã ngân ngấn nước.
Lần này Lưu Lỗi không lải nhải nói chuyện, chỉ cắm đầu uống rượu, Trần Hiểu Huy cũng an tĩnh uống với cậu ta.
Bữa tối chia tay cứ trôi qua yên bình thế đấy.
Trong lòng Đỗ Lam biết, trong lòng Lưu Lỗi có trách cô, với góc nhìn của cậu ta, là cô vì tương lai của mình mà vứt bỏ Trần Hiểu Huy.
Ai dám nói không phải chứ?
Chính cô cũng cho rằng như vậy.
Khi mẹ và cô tranh chấp, cô cũng đã hơi dự đoán được sẽ có ngày này. Có lẽ trái tim của cô không kiên cường lắm, nếu không thì sao có thể bị vài câu nói lung lay.
Thì ra cuộc tình này, cô không phải không có lý trí, cô đã đoán được tương lai sẽ làm phí thời gian của nhau.
Bọn họ còn quá trẻ, cánh tay mỏng manh không thể gánh được tương lai xa xăm.
Người đầu tiên gục là Lưu Lỗi, Đỗ Lam đưa hai người về phòng làm việc của Trần Hiểu Huy, Trần Hiểu Huy nâng Lưu Lỗi dậy đi đến phòng mình, Lưu Lỗi vẫn còn vẫy vẫy tay: “Đỗ Lam, uống đi!”
“Vì sao chúng ta phải thay đổi, vì sao chúng ta phải lớn lên, vì sao phải xảy ra những chuyện đó…” Nghe cậu ta lẩm lẩm mà còn thấy thương hơn Trần Hiểu Huy nữa.
Trần Hiểu Huy trấn an vuốt lưng cậu ta, vì sao ư? Thế giới này làm gì có vì sao, năm 12 tuổi sao anh biết được sẽ có chuyện như vậy xảy đến với mình, cũng sẽ không dự đoán được kết cục của 5 năm sau. Nếu biết vì sao, sao anh có thể tiếp tục chịu đựng làm gì cơ chứ.
Trần Hiểu Huy đẩy cậu ta lên giường mình, chuẩn bị ra ngoài tiễn Đỗ Lam, lúc xoay người Lưu Lỗi còn kéo tay anh nói nhỏ: “Hiểu Huy ơi là Hiểu Huy, cậu đừng có trách cậu ấy, cậu không biết năm lớp 12 cậu ấy như thế nào đâu, đến cả tôi cũng không đành lòng nghe những tin đồn nhảm nhí đó… Ai da… Khó khăn lắm mới qua được… Sao lại đến mức này rồi!”
Đỗ Lam vẫn luôn đứng ở cửa, không đi vào.
Qua hơn 10 phút nữa, Trần Hiểu Huy bước từ bên trong ra, vẻ mặt của anh không bình tĩnh như trước đó lắm.
Hai người đứng trong sân, thoáng chốc đứng đối diện nhau mà không biết nói gì.
Trần Hiểu Huy thấy xe của Đỗ Lam đã đỗ ở xa, thái độ của cô giống như bình thường, bình tĩnh lạnh nhạt, giống như chưa từng trải qua những lời đồn vớ vẩn đó vì anh vậy.
Mối quan hệ này của bọn họ, cô giống như một nữ chiến sĩ, không sợ mưa gió, vượt mọi chông gai.
Anh phải may mắn cỡ nào mới có thể nhận được tình cảm chân thành đó của cô. Nếu cô đã dũng cảm như vậy thì mình có lý do gì để lùi bước chứ!
Trong bóng đêm, bị đôi mắt sáng loáng của anh nhìn chăm chú, Đỗ Lam hỏi: “Em hỏi anh một lần nữa, anh thật sự hy vọng em rời đi sao?”
Anh nhìn cô, nở một nụ cười: “Đi đi! Em đi bao xa, anh cũng sẽ nỗ lực tìm em về.” Nếu không về, anh cũng sẽ yên lạnh bầu bạn với em ở cách đó không xa.
Cô đi qua, nhẹ nhàng ôm chặt anh, thân thể anh không hề bình tĩnh như gương mặt, cô có thể cảm nhận được nhịp tim rộn ràng của anh, thân thể cũng đang hơi run rẩy, cô cười rồi nhắm mắt lại.
Không phải sợ, em sẽ chờ anh, chờ anh trở nên mạnh mẽ hơn, cũng sẽ khiến bản thân mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức khiến anh cảm thấy thành kiến của thế tục, sự cản trở của người nhà, ánh mắt người đời… không là thứ gì quan trọng nữa, em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.