• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Định rời nhà đi học, tuy vẫn ở thành phố B nhưng chung quy vẫn có việc riêng của mình, không thường xuyên về nhà.

Một mình Dương Triệu quản lý cả công ty lớn như vậy, bình thường xử lý công việc đã rất mệt mỏi, lúc về nhà lại trống vắng không có hơi người nên trong lòng càng khó chịu, cảm xúc cũng không tốt.

May mà Hàn Trì hiểu chuyện, cũng không khiến bà nhọc lòng, thường xuyên làm bạn và an ủi bà.

“Chú Hàn bận vậy sao?”

Tạ Nhu khó hiểu hỏi Dương Triệu, “Thời gian về nhà ăn cơm tối cũng không có?”

Dương Triệu hừ lạnh một tiếng: “Ai biết được, càng ngày càng tệ! Đến bây giờ dì cũng chẳng muốn quản nữa! Bây giờ có con với A Định, cả A Trì nữa, đó mới là quan tâm lớn nhất của dì.”

Nghe Dương Triệu nói, Tạ Nhu mơ hồ cảm thấy tình cảm vợ chồng hai người đã có vết rạn.

9 giờ tối, lúc Tạ Nhu và Hàn Định Dương ra cửa chuẩn bị về, một chiếc Audi màu đen lóe sáng đèn xe vào gara.

Rất nhanh, một người đàn ông tóc đã ngả bạc bước vào.

Dương Triệu đưa con trai và con dâu ra, lúc nhìn thấy Hàn Dụ Lâm cũng chính là ba của Hàn Định Dương, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Ba.”

“Phải đi rồi à?”

Hàn Dụ Lâm bước tới, vỗ vai con trai nói, “Ba mang về hai bình rượu ngon, còn định uống với con mấy ly.”

Dương Triệu hừ lạnh: “Lúc này mới về, nói muốn uống với con là nói dối à?”

Hàn Dụ Lâm biết tính Dương Triệu nên cũng không so đo với bà mà chuyển sang Tạ Nhu, lịch sự nói: “Nhu Nhu ngày càng xinh đẹp.”

“Cảm ơn chú Hàn.”

Tạ Nhu đánh giá Hàn Dụ Lâm. Vóc dáng ông rất cao, dáng người duy trì cũng không tệ, chẳng có bụng bia của đàn ông trung niên thường thấy. Đứng chung một chỗ với Dương Triệu, thế mà nhìn Dương Triệu còn già hơn mấy lần, còn ông nhìn qua vẫn còn tinh thần khí phách.

Vật nên mới nói thời gian dịu dàng với đàn ông hơn phụ nữ nhiều.

Từ khuôn mặt ông cũng có thể nhìn thấy bóng dáng Hàn Định Dương. Hai cha con rất giống nhau, chỉ là Hàn Định Dương còn có thêm mấy phần nhu hòa của Dương Triệu.

“A Định, nhất định phải về giờ sao? Giờ ba mới về được.”

“Ba, lần sau con sẽ về thăm ba. Vì sáng mai vẫn còn một buổi hội thảo, con phải về chuẩn bị một chút.”

Hàn Định Dương nói.

Hàn Dụ Lâm tiếc nuối thở dài: “Các con còn trẻ, bận rộn cũng là điều dễ hiểu. Dành chút thời gian, ba đặt bàn ở khách sạn Hàn Thiên, con với Nhu Nhu đến rồi chúng ta ăn bữa cơm, hai cha con cùng uống chén rượu.”

Dương Triệu lại cười lạnh trào phúng.

“Ba, vậy bọn con đi trước.”

“Hay để ba bảo tài xế đưa các con về nhé.”

Hàn Dụ Lâm bảo tài xế Tiểu Vương đưa xe Audi ra, để Tạ Nhu và Hàn Định Dương lên xe.

Hàn Định Dương hỏi: “Ba đổi xe khi nào vậy?”

Tiểu Vương quay đầu: “Thay lâu rồi mà.”

Hàn Định Dương gật đầu, cũng chẳng hỏi nhiều.

Tạ Nhu khịt mũi, nói: “Trong xe thơm quá.”

Tài xế bảo: “Xịt nước làm mát đấy.”

“À.”

Chờ xe Audi ra khỏi đại viện rồi lên phố, Hàn Định Dương nói với tài xế: “Để bọn cháu xuống đây đi.”

Tài xế khó hiểu: “Ở đây sao?”

“Ừ, bọn cháu muốn tản bộ về.”

Xe dịch sang bên đường, Hàn Định Dương và Tạ Nhu xuống xe.

Sau khi xe đi rồi, Tạ Nhu chú ý tới sắc mặt khó coi của anh: “Sao thế?”

“Mùi nước hoa khó chịu.”

Tạ Nhu nhấp miệng, nhỏ giọng: “Đúng là mũi chó.”

Đó quả thật không phải mùi nước xịt mát không khí, mà là mùi nước hoa Daisy hãng Marc Jacobs.

Tạ Nhu thích sưu tầm nước hoa với các hương vị từ nhiều hãng khác nhau nên Hàn Định Dương rõ như lòng bàn tay.

Gió rét thổi qua lạnh thấy xương, phố xá mất đi sự náo động ồn ào, toàn bộ phố thị đã chìm vào đêm đông yên tĩnh. Dù cho có mấy người đi đường thoáng qua, cũng là đang kéo cổ áo mà đi thật nhanh.

Ở đây không dễ gọi taxi. Hàn Định Dương cởi áo khoác khoác lên người Tạ Nhu, nói: “Xin lỗi.”

Nhiệt độ cơ thể anh trong nháy mắt bao phủ lấy cô, mùi hương của anh ngập tràn trong hơi thở. Cô kéo chặt cổ áo, cười nói: “Vì chuyện này mà xin lỗi em, còn không bằng xin lỗi vì đêm qua hành em đến nửa đêm ấy.”

Hàn Định Dương cũng cười, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.

“Anh nhớ em có một lọ Daisy phải không?”

“Ừ.”

“Có thể bỏ nó không?”

“Còn cần anh nói sao?”

Hàn Định Dương than một tiếng: “Thật ra việc ba ngoại tình, hẳn mẹ đã sớm biết.”

“Biết rồi á?”

Tạ Nhu khó hiểu, “Vậy sao bà ấy…”

“Gia đình anh có thể không giống những gia đình khác.”

Hàn Định Dương nắm tay cô đi trên con đường vắng vẻ, nói tiếp: “Ba anh có địa vị cao, rút dây động rừng, mẹ chắc chắn không thể để chuyện này xảy ra, cũng không thể dứt khoát với ba, vì một khi làm như vậy sẽ hủy hoại toàn bộ gia đình này.”

Tạ Nhu hiểu, dù Dương Triệu biết chồng mình ngoại tình cũng phải ẩn nhẫn, không thể nói ra, càng không thể ly hôn.

Bởi một khi làm như vậy, Hàn Dụ Lâm có thể sẽ bị bỏ tù, mà tương lai của Hàn Trì và Hàn Định Dương cũng có thể bị liên lụy.

Dương Triệu tuyệt đối không dám làm như vậy, bà chỉ có thể chịu đựng một mình, không thể tâm sự với ai, thậm chí còn không dám nói với con trai mình.

Khó trách lúc về nhà, Tạ Nhu thấy Dương Triệu tiều tụy đi rất nhiều, cảm xúc tiêu cực thậm chí đã lây sang Hàn Trì. Đứa nhỏ như vậy mà cũng đã nhận ra mẹ mình có gì đó không ổn.

“Thật ra tối nay anh đã nói với mẹ muốn ở lại nhà một đêm với bà.”

Hàn Định Dương trầm giọng nói, “Nhưng mẹ nói không được.”

“Vì chú về nhà sao?”

Hàn Định Dương gật đầu: “Mẹ không muốn chúng ta tiếp xúc nhiều với ông ấy.”

Tạ Nhu cũng không hỏi nhiều, cô nắm chặt tay Hàn Định Dương: “Phải nói chuyện với chú đi. Mẹ nói chú ấy không nghe, nhưng anh đã trưởng thành, anh nói chắc chú ấy sẽ nghe.”

Hàn Định Dương nói: “Nhất định phải nói rồi, anh sẽ không để ông ấy hủy hoại gia đình mình.”

Hai người im lặng một hồi, đột nhiên Hàn Định Dương phản ứng lại, khóe miệng nhếch lên: “Mẹ?”

“Hả?”

“Gọi mẹ luôn rồi, muốn gả cho anh như thế à?”

Lúc này Tạ Nhu mới hồi thần, nhận ra mình gọi theo anh quen miệng rồi.

Chỉ là cô không hề ngại ngùng, thản nhiên thừa nhận: “Đúng thế, em muốn nhanh gả cho A Định, anh có muốn cưới không?”

“Để suy xét đã.”

“Còn suy xét gì nữa!”

Tạ Nhu cười, đánh anh một cái: “A Định gần đây thiếu đánh quá rồi.”

Cười đùa một đường, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.

Vì buổi hội thảo sắp tới nên Hàn Định Dương bù đầu bù cổ hết lên, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm để thử nghiệm phần mềm quản lý AI sau khi đã trải qua cải tiến công nghệ.

Phần mềm sau khi cải tiến đã khắc phục được những bug trước đó, thể hiện rõ tính năng ưu việt.

Thành viên phòng nghiên cứu bọn họ đa số là nghiên cứu sinh, thậm chí có cả tiến sĩ, vậy nên được trường học khá coi trọng, còn cho bọn họ một phần kinh phí rất lớn để duy trì nghiên cứu.

Hàn Định Dương là sinh viên đại học suy nhất trong phòng thí nghiệm. Anh đã cống hiến gần một năm rưỡi cho phần mềm quản lý AI này.

Tối hôm đó có đợt tuyết nhỏ rơi, Tạ Nhu có một buổi diễn thời trang.

Cô hỏi Hàn Định Dương, biết được thời gian bắt đầu hội thảo là 8 giờ, kéo dài đại khái từ tiếng rưỡi đến 2 tiếng.

Vốn từ đầu Tạ Nhu định từ chối buổi diễn đó, chỉ là Hàn Định Dương không đồng ý.

“Một buổi hội thảo thôi mà, cũng chẳng có gì lắm, em có đến nghe cũng chẳng hiểu đâu.”

Chỉ là Tạ Nhu khăng khăng muốn đến để chứng kiến thời khắc huy hoàng của anh.

Hàn Định Dương mất một lúc lâu để giải thích với cô rằng, đây không phải khoảnh khắc huy hoàng của một mình anh, mà là thành công nhờ nỗ lực của cả phòng nghiên cứu.

Tạ Nhu nói: “Em mặc kệ, A Định nhà chúng ta là lợi hại nhất.”

Cuối cùng cô vẫn không bỏ buổi diễn kia.

Tạ Nhu làm chuyện gì cũng đều nghiêm túc, cả công việc cũng thế.

Hai tiếng trước khi cuộc họp bắt đầu, Hàn Định Dương ngồi trong hậu trường bỗng có chút lo lắng.

Anh đã sớm chú ý tới, càng gần buổi họp, không khí phòng nghiên cứu càng thêm kì lạ.

Vốn quan hệ mọi người khá tốt, thường xuyên nói mấy lời trêu đùa nhau. Nhưng khoảng thời gian gần đây, mọi người bỗng có hơi… khách khí.

Đặc biệt là lúc nói chuyện với anh, đàn anh trước kia hay nói đùa, bây giờ biểu cảm cũng hơi không tự nhiên.

Lúc đầu Hàn Định Dương cũng không nghĩ nhiều, tưởng rằng vì hội thảo đến gần nên mọi người đều căng thẳng.

Cho đến bây giờ, lúc anh ngồi một mình trong hội trường, nghĩ về chuyện này mới thấy không đúng lắm.

Anh nhìn đồng hồ, đã 7 giờ rưỡi mà hậu trường vẫn trống không chỉ có mình anh, những người khác vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.

Hàn Định Dương nhắn tin nhắn cho từng người, chỉ có hai người đáp lại, bảo trong nhà đột nhiên có việc nên không tới được, bảo Hàn Định Dương tự mình lên điều hành.

Hàn Định Dương lại gọi điện thoại cho bọn họ, có người không nghe, có người tắt máy, cũng có người nghe điện thoại nhưng cũng từ chối, bảo không tới được.

Trong lòng Hàn Định Dương xuất hiện dự cảm, có việc không hay sẽ tới.

Bên ngoài đã có bạn học đến, hàng ghế trước cũng có không ít giám đốc các công ty lớn.

Cho dù chỉ có một mình anh, buổi hội thảo hôm nay cũng phải tiến hành thuận lợi. Nỗ lực vất vả một năm rưỡi của anh tuyệt đối không thể nào đổ sông đổ biển.

Hàn Định Dương sửa lại quần áo, cầm microphone rồi đi thẳng lên bục giảng.

Tạ Nhu cuối cùng cũng diễn xong lúc 9 giờ. Cô vội vàng tẩy trang, váy cũng chưa kịp thay mà mặc vội một cái áo khoác lông dài, chạy nhanh ra khỏi tòa nhà.

Cô không kịp đi tất, cứ thế đi trên đôi giày cao gót 10 phân. Gió lạnh thổi qua mà cảm giác như máu đang đông lại.

Chỉ là cô không rảnh lo nhiều, nhanh chóng chạy đến bên đường cái gọi taxi.

“Chú ơi, đại học B, chú đi nhanh lên ạ.”

“Cô bé thở trước đi.”

Tài xế lái xe đi, thấy cô vội như vậy thì tò mò hỏi: “Vội thế là vì kí túc xá sắp đóng cửa à?”

“Không phải.”

Tạ Nhu bình tĩnh lại, nói, “Bạn trai cháu sắp lên biểu diễn rồi.”

“Ồ, vậy phải nắm chắc thời gian vào. Yên tâm, trong vòng hai mươi phút nữa chú sẽ đưa cháu đến nơi, chắc chắn không chậm tiết mục của bạn trai cháu.”

Khóe miệng Tạ Nhu không khỏi cong lên.

Hàn Định Dương cũng không phải biểu diễn, chỉ là trong đầu cô chính là thế. Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ trấn định thong dong khi lộ diện.

Tài xế cũng lái xe với tốc độ nhanh nhất. Lúc này, trên đường không còn nhiều xe nên có thể phi nhanh khá thuận lợi. Chỉ 15 phút sau, tài xế đã đưa Tạ Nhu đến cổng trường đại học.

“Cảm ơn chú.”

Tạ Nhu lấy ra 100 tệ, không đợi tài xế trả tiền thối đã chạy vội lên lầu.

Tạ Nhu chạy một mạch đến trước cửa phòng hội thảo truyền thông, dừng lại nhìn nhìn đông nhìn tây một hồi.

Sao lại yên lặng như thế này?

Thậm chí cô còn tưởng mình đã đến nhầm chỗ.

Không phải Hàn Định Dương đã nói sẽ có rất nhiều giám đốc đến xem hạng mục, còn có nhiều bạn học đến tham gia náo nhiệt sao?

Nhưng mà sao… im lặng thế này.

Tạ Nhu do dự kéo cửa ra. Phòng hội thảo trống không, không hề có một bóng người.

Ánh đèn sảnh hội thảo ảm đạm, chỉ có một ngọn đèn ở góc đông nam bật lên.

Là kết thúc rồi, hay là đến nhầm chỗ?

Tạ Nhu đang định rời đi, bỗng nhiên phát hiện trên sảnh vẫn còn một bóng người. Trên hàng ghế người xem, vẫn còn một người ở đó.

Anh chôn mình trong bóng tối, ngồi khuất một góc như ngọn núi trầm mặc.

Trái tim Tạ Nhu đột nhiên hơi thắt lại.

Mãi cho đến khi Tạ Nhu đến ngồi bên cạnh Hàn Định Dương, anh mới nhận ra, ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn cô.

Tạ Nhu không hỏi gì, cứ im lặng ngồi cạnh anh như vậy.

Không biết qua bao lâu, cô kéo tay Hàn Định Dương lại rồi nhét vào trong túi áo mình.

Lòng bàn tay anh thô ráp lạnh lẽo, mà lòng bàn tay cô lại rất ấm áp.

Ngón tay cô xuyên qua khe hở ngón tay anh rồi nắm chặt gắt gao, nháy mắt bọc lấy Hàn Định Dương trong ấm áp.

Qua một lát, Hàn Định Dương ngả đầu trên vai Tạ Nhu, nhắm hai mắt lại.

Tạ Nhu xê dịch cơ thể về phía anh, để anh dựa thoải mái hơn.

Đầu anh nặng trĩu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK