Khi Thường Minh đến giao thư, Tiết Cẩn Phong cũng có mặt. Tiết Phỉ Phong sau khi đọc xong, không hề giấu diếm, liền vứt ngay lên bàn: "Đệ cũng xem đi."
Tiết Cẩn Phong cầm lấy, càng đọc càng không thể tin nổi, đôi chân mày nhíu lại như vệt mực tan trong nước, hóa thành một mảng ưu sầu nặng trĩu.
"Ca, huynh đang làm gì vậy? Không lý do gì mà huynh lại muốn chuyển quân xuống phía Nam. Đệ thấy lời của Chương Hoài Bồ trong thư không phải không có lý."
Tiết Phỉ Phong nói: "Ý ta đã quyết. Ta cho đệ biết, chính là muốn khuyên đệ đừng xen vào, ngày mai khởi hành về cố đô đi. Dù là ẩn nhẫn dưỡng sức hay chỉ là một vương gia nhàn rỗi, ta muốn đệ sống như mười tám năm trước, cứ xem như không có người ca này."
Hắn làm tất cả những chuyện này là muốn bảo vệ Thẩm Thanh Nhiên, nhưng hắn cũng không thể liên lụy đệ đệ ruột này được.
Tiết Cẩn Phong nắm chặt tay, lá thư trong tay hóa thành tro bụi, "Không có chuyện liên lụy hay không. Khi đó chúng ta còn nhỏ, giờ chúng ta đã lớn rồi, ca à."
"Nhưng ta không hiểu tại sao." Tiết Cẩn Phong nhìn ca mình, "Quân đội ở Tây Bắc có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Tây Bắc là vùng đồng bằng rộng lớn, thích hợp để trữ lương, đóng quân, huấn luyện binh mã."
Núi sông như giấy, kỵ binh như dao.
"Địa thế phía Nam hiểm trở, chỉ có thể phòng thủ, không thể tấn công. Đệ đến thôn Lý Gia này còn vất vả, dân cư cũng không đông đúc như phía Bắc, như tẩu tẩu chẳng hạn..." Tiết Cẩn Phong thấy Tiết Phỉ Phong lườm mình, biết ý liền đổi lời, "Hoàn toàn không thích hợp để chiến đấu ở phía Bắc. Quân đội di chuyển đến đây, xa xứ, không quen khí hậu..."
Tiết Phỉ Phong đứng chắp tay nhìn ra ngoài cửa sổ, một con hoàng oanh bay lên từ ngọn cây: "Kỵ binh, kỵ binh, trước tiên phải có ngựa."
Trận chiến đóng chặt cánh cửa sinh tử ấy, hắn bình an vô sự bảo toàn đại quân, nhưng không thể ép buộc chiến mã, nếu không Tiết Lệ Phong đã không thể mãi mãi không tìm ra được nơi ẩn náu của đại quân.
Sắc mặt Tiết Cẩn Phong tái nhợt, trong chốc lát, đột nhiên hắn hiểu ra sự nguy hiểm của chiến trường. Không có ngựa, ở đồng bằng Tây Bắc lại trở thành bất lợi. Trên đồng bằng rộng lớn, hai quân đối đầu, chưa kịp giao chiến, đã chết dưới vó ngựa quân địch, bị giẫm nát thành bùn.
"Tây Bắc trông có vẻ thuận lợi, nhưng thực ra bị kẹp giữa Bắc Tuệ và Thái tử, lương thảo không đủ, lưỡng đầu thọ địch*. Chi bằng rút củi dưới đáy nồi, giao thế cục này lại cho Tiết Lệ Phong." Tiết Phỉ Phong mở cửa sổ, ngoài kia là một cánh đồng lúa xanh mướt, phía Bắc đã lâu không có chiến tranh, phía Nam tương đối yên bình, mặc dù không có đồng bằng rộng lớn để canh tác, nhưng chiến tranh tàn phá sản xuất, mười lần đất đai cũng không bù đắp nổi.
// Lưỡng đầu thọ địch: là tình huống chính trị, quân sự một quốc gia phải đối đầu cùng lúc hai lực lượng quân sự của hai quốc gia thù địch từ hai hướng đối diện. Ở cấp độ một trận đánh, một đơn vị quân đội phải chịu sự tấn công của hai cánh quân thù địch từ hai hướng. Một chiến thuật quân sự liên quan đến thuật ngữ "Lưỡng đầu thọ địch" là lối đánh gọng kìm, một đạo quân phải rơi vào tình huống này bởi cuộc tấn công theo lối đánh gọng kìm từ hai phía. Theo wiki/
Tiết Cẩn Phong vẫn lo lắng: "Nhìn lại lịch sử, phần lớn là tiến quân từ Bắc xuống Nam. Khó khăn của việc Bắc phạt đã có từ lâu."
Tiết Phỉ Phong khẽ nhếch khóe miệng. Đã ba tháng hắn ở Mân Châu, nơi mà người ta gọi là vùng đất man di chưa khai hóa. Hắn có cảm giác cục diện Nam Bắc đã thay đổi âm thầm, và đây mới là định thế của giang sơn.
"Cẩn Phong, chúng ta phải nhìn về tương lai, không phải quá khứ."
Tiết Phỉ Phong đã bàn bạc với Mặc Văn Khấu, rằng Thiên Hạ tiêu cục sẽ làm lá chắn cho đại quân. Tổng bộ của Thiên Hạ Sơn Trang đặt tại địa hạt Mân Châu, Thanh Châu. Đến lúc đó, sẽ chiếm trước hai vùng đất này, tấn công hậu phương triều đình, nếu hoàng đế còn sáng suốt, tự nhiên sẽ ban cho hắn một danh phận chính đáng.
Tiết Cẩn Phong ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cao lớn của Tiết Phỉ Phong ngược sáng, trong đầu hiện lên một câu nói.
Thời thế tạo anh hùng, anh hùng có tầm nhìn xa.
Dù sao cũng là ca ca của mình, chỉ cần đi theo huynh ấy là được rồi.
Hình tượng của hắn trong lòng đệ đệ lại cao thêm một bậc, nhưng lúc này sắc mặt Tiết Phỉ Phong đột nhiên thay đổi.
Trán nổi gân xanh, cơ thể nóng bừng khó chịu, Tiết Phỉ Phong gắt gao nắm chặt khung cửa sổ, nhắm mắt cố gắng kháng cự cơn bất thường trong cơ thể.
Một lúc sau, sắc mặt Tiết Phỉ Phong bình tĩnh trở lại, nhưng cơ thể có phục hồi hay không chỉ mình hắn biết. Hắn liếc nhìn Tiết Cẩn Phong vẫn thản nhiên, chợt nhớ ra đã lâu không gặp Thẩm Thanh Nhiên, lập tức không còn bận tâm đến việc tra xét nữa, hướng ra ngoài cửa sổ, gọi một tiếng "Thanh Nhiên".
Một giọng nói vang lên đáp lại: "Về rồi." Tiết Phỉ Phong nhẹ nhõm, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt Tiết Cẩn Phong.
Tiết Cẩn Phong thầm kêu không xong, liền chạy ra ngoài cửa. Đáng lẽ hôm nay hắn phải đi rồi. Đồng thời trong lòng lại có chút đắc ý, y thuật của mình quả là không tệ mà.
"Đứng lại!"
"Tẩu tẩu về rồi, đệ đi xem!" Tiết Cẩn Phong hét lên, chạy nhanh hơn nữa.
Tiết Phỉ Phong đuổi theo ra ngoài, rất muốn treo ngược đệ mình lên đánh, vừa bước ra cửa, liền thấy Thẩm Thanh Nhiên trở về, phía sau còn có một người đàn ông lạ mặt.
Tiết Phỉ Phong liếc qua thân dưới của hắn, liền biết người này không phải kẻ thiện, hắn biết võ công.
Huynh đệ Thường gia đang canh giữ ở lối vào núi, vậy mà trong thôn Lý Gia lại xuất hiện người lạ, tám phần là giống Tiết Cẩn Phong, từ phía bên kia trèo đèo lội suối mà đến.
Đệ đệ lại vô cớ nhận thêm một cái lườm của ca ca.
Tiết Phỉ Phong bước lên một bước, kéo Thẩm Thanh Nhiên ra phía sau, thù địch nhìn người đàn ông lạ: "Ngươi là ai."
Lý Phong co rúm lại, rõ ràng là có chút sợ hãi trước Tiết Phỉ Phong.
Thẩm Thanh Nhiên như con rối bị Tiết Phỉ Phong kéo ra phía sau, không hề nhúc nhích. Nghe câu hỏi của Tiết Phỉ Phong, cậu nhìn ra khoảng đất trống phía trước, bình tĩnh nói: "Ta cũng muốn hỏi, tướng quân, ngài là ai?"
Chỉ một câu, toàn thân Tiết Phỉ Phong căng cứng, máu như dội vào màng tai, thế giới bên ngoài như phủ lên một tầng ảo giác, cơn nóng vừa được nén lại bỗng tràn ngập trong cơ thể, Tiết Phỉ Phong nhất thời không phân biệt được là do ở quá gần Thẩm Thanh Nhiên, mũi toàn là hơi thở của cậu, hay là từ sự hỗn loạn sâu thẳm trong lòng kéo lên.
"Phịch" một tiếng, Lý Phong quỳ xuống mà không báo trước, trịnh trọng và bi thương hô lên: "Tướng quân!"
Tiết Phỉ Phong không để ý đến Lý Phong đang quỳ dưới đất, hắn quay người Thẩm Thanh Nhiên lại: "Ta..."
"Hắn nói hắn là Lý Phong." Thẩm Thanh Nhiên nhìn vào mắt TiếtPhỉ Phong.
"Không thể nào." Tiết Phỉ Phong đã tận mắt nhìn thấy thi thể của Lý Phong, nhìn thấy tấm danh thiếp rơi ra từ lớp lót áo của hắn. Hơn nữa, Lý Phong đâu có dáng vẻ như vậy.
"Ngươi còn muốn lừa ta?" Giọng nói của Thẩm Thanh Nhiên cuối cùng cũng mang theo chút kích động, "Tại sao ngươi không nói, ta nói cho ngươi mọi thứ, ta là nam nhân không sai, nhưng ngay cả tên ngươi cũng là giả!"
Tiết Cẩn Phong hít vào một hơi lạnh. Ca ca mình nhận nhầm tức phụ, bây giờ chính chủ đến tận cửa rồi sao?
"Thanh Nhiên, ngươi bình tĩnh lại." Tiết Phỉ Phong nhanh chóng sắp xếp ngôn từ, nhưng hôm nay hắn định sẵn là sẽ bị cắt ngang.
"Thanh Nhiên? Thẩm Thanh Nhiên? Chẳng phải đó là thê tử của ta sao?" Lý Phong ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Nhiên. Hắn nhìn hai người bọn họ với ánh mắt run rẩy, đột nhiên hiểu ra điều gì, "Tướng quân, ngài, ngài dùng danh tính của ta, thê tử của ta..."
Tiết Phỉ Phong đá mạnh một cú vào Lý Phong, ánh mắt đầy sát khí: "Im miệng, Lý Phong đã chết rồi."
Thẩm Thanh Nhiên vội đẩy Tiết Phỉ Phong ra, đỡ lấy Lý Phong đang chảy máu do bị đá, "Ngươi không sao chứ?"
Lý Phong một tay đặt lên ngực đang phập phồng dữ dội, mắt nhìn chằm chằm vào Tiết Phỉ Phong: "Ngươi là Tiết Phỉ Phong, ngươi không phải Lý Phong."
Thẩm Thanh Nhiên ngồi xổm trên đất, hai tay ôm mặt.
Cậu không ngờ rằng mình lại biết tên người yêu của mình từ miệng một kẻ ngoài cuộc, cuộc hôn nhân này giờ đã trở thành một trò cười hoàn toàn.
Cậu không thể tin vào mắt mình khi nhìn hai huynh đệ nhà họ Tiết, họ là huynh đệ ruột, cùng nhau lừa cậu. Khi cậu vừa nhận ra Tiết Cẩn Phong là nhân vật vương gia nam chính, Tiết Phỉ Phong lại không hề có ý định nói cho cậu sự thật!
Tiết Cẩn Phong sợ hãi đến co rúm, lùi về phía sau huynh trưởng, rất sợ bị liên lụy.
Tiết Phỉ Phong không ngờ rằng mình lại luôn bị một kẻ lạ mặt cướp lời, giống như một kẻ giấu tên thật không muốn lộ ra bị bẽ mặt trước mọi người. Tình trạng cơ thể bị hạ dược ảnh hưởng nghiêm trọng đến hắn, khiến suy nghĩ trở nên chậm chạp. Trời biết hắn đã muốn nói cho Thẩm Thanh Nhiên từ rất sớm.
Hắn nhìn bóng dáng hai người họ sát lại gần nhau, chỉ thấy cực kỳ chói mắt, đến mức đau lòng. Chẳng lẽ Thẩm Thanh Nhiên thực sự nghĩ rằng kẻ nằm trên đất này mới là phu quân của y sao! Vậy nên cậu ta mới hợp tác, dùng ánh mắt đó nhìn hắn!
Lý Phong ho khan vài tiếng, đứt quãng nói: "Tướng quân, ta không bằng ngài, khụ khụ, ngài dùng binh như thần, giết người quyết đoán, chỉ trong chớp mắt đã có thể thiết lập trận bát quái mai phục ba vạn người, khiến quỷ khóc cầu xin, không ai sống sót. Năm ngoái, vào ngày Trùng Dương, ngài bày kế thiêu trại Thanh Bích rực lửa, đến sáng hôm sau xương trắng đầy đất. Trận chiến ở Dương Thành, đáy sông Việt Hà đỏ ngầu suốt nửa năm chưa tan... Người ta nói, một tướng công thành vạn cốt khô, ta không bằng ngài, nhưng đây là thê tử của ta, ta không thể để..."
Tiết Phỉ Phong nắm tay đến nỗi kêu răng rắc, đúng, những việc này hắn đã từng làm. Giết người đuổi tận tâm, nỗi sợ hãi của Tiết Phỉ Phong bị Lý Phong bới móc ra hết. Thẩm Thanh Nhiên mềm lòng, ngay cả khi gà vịt chết cũng sẽ khóc lóc đầy tủi thân, Tiết Phỉ Phong không bao giờ dám để cậu biết tay hắn dính bao nhiêu máu.
Bởi vì Thẩm Thanh Nhiên sẽ sợ hãi, Thẩm Thanh Nhiên chỉ muốn níu lấy tay hắn, nói rằng sau này không cần ra trận nữa.
Bây giờ, những trận chiến đầy đao kiếm ấy bị một kẻ tiểu nhân bụng dạ xấu xa dùng giọng điệu đầy ác ý kể ra cho Thẩm Thanh Nhiên nghe.
Tiết Phỉ Phong mím chặt môi, hắn muốn giải thích, hắn muốn nói rằng nếu hắn không làm vậy, biên giới sẽ không được yên ổn, nếu hắn không làm vậy, những người chết sẽ là huynh đệ của hắn.
Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Thẩm Thanh Nhiên, đột nhiên cảm thấy lời nói thật thừa thãi và yếu ớt.
Không thể để Thẩm Thanh Nhiên nghe tên gian tế này nói bậy nữa!
Tiết Phỉ Phong không quan tâm mọi thứ, kéo Thẩm Thanh Nhiên đứng lên, ôm chặt, hai cánh tay như gông sắt khóa chặt Thẩm Thanh Nhiên lại.
Thẩm Thanh Nhiên không kịp đề phòng bị kéo vào một vòng tay cứng cáp, cậu đụng vào ngực hắn đến mức ngơ ngác, điều khó hiểu nhất là trong tình huống này, Tiết Phỉ Phong lại có phản ứng. Thẩm Thanh Nhiên rõ ràng cảm nhận được ở bụng dưới có một lực mạnh hơn thường ngày đẩy vào, qua lớp vải vẫn cảm thấy nóng rát.
Tiết Phỉ Phong không nghĩ đến việc giải thích cho cậu, đầu hắn toàn những ý nghĩ đen tối? Hắn chẳng hề bận tâm đến việc nói dối sao?
Thẩm Thanh Nhiên cố nhịn, nhưng không nhịn được mà mắng, "Buông ra, đồ biến thái!"
Không lên giường là đúng, kích cỡ này thật đáng sợ.
Tiết Phỉ Phong chợt nín thở, Thẩm Thanh Nhiên quả nhiên sợ hắn rồi, trong mắt Thẩm Thanh Nhiên hắn lại là hình tượng như thế sao?
Nhưng vừa rồi hắn vừa điều quân từ Tây Bắc về, hắn vẫn phải dùng bộ dạng mà Thẩm Thanh Nhiên ghét nhất để bảo vệ cậu!
Lý Phong gắng gượng đứng dậy, nói với Thẩm Thanh Nhiên: "Thanh Nhiên, ngươi đi với ta, hắn đang lừa ngươi đấy."
Thẩm Thanh Nhiên cảm nhận được lực từ tay Tiết Phỉ Phong lập tức tăng thêm, bóp chặt đến mức cậu đau nhói.
"Đau, buông ta ra."
Tiết Phỉ Phong vội vàng nới tay, trong lòng trống rỗng, Thẩm Thanh Nhiên đứng đối diện với hắn.
Thẩm Thanh Nhiên nhìn Tiết Phỉ Phong thật sâu, không quay đầu lại mà rời đi, nhưng cũng không gọi Lý Phong.
Tiết Phỉ Phong ngây người tại chỗ, không nhúc nhích.
Tiết Cẩn Phong đứng bên cạnh sắp phát khóc: "Ca, tẩu tẩu sắp bỏ đi với người khác rồi kìa!"
Lý Phong lảo đảo bước theo, trong mắt lóe lên một tia đắc thắng, hắn đuổi kịp Thẩm Thanh Nhiên: "Ngươi đi với ta đi."
Thẩm Thanh Nhiên đôi mắt lay động: "Đi đâu?"
Lý Phong hạ thấp giọng: "Hiện tại ta đang làm việc dưới trướng Thái tử, đi Tân Đô, nơi đó phồn hoa."
"Không, ta không đi nổi đến đó." Thẩm Thanh Nhiên xoay xoay mắt cá chân, trông như không còn chút sức lực nào.
Lý Phong do dự một lúc, "Vậy chúng ta đi Giang phủ trước, đổi xe ngựa."
"Xa quá." Thẩm Thanh Nhiên càng đi càng chậm, đột nhiên dừng lại, "Ngươi chỉ đến đây một mình sao? Có thể tìm ai đó cõng ta không?"
Khóe miệng Lý Phong chùng xuống, là dấu hiệu của cơn giận, hắn cố nén lại, cúi người trước mặt Thẩm Thanh Nhiên, hai tay siết chặt, trông giống như muốn đánh người ngất xỉu hơn.
Thẩm Thanh Nhiên nhìn lưng hắn, đột nhiên đá mạnh một cú khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất, rồi giẫm lên vai Lý Phong, cúi người xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt sáng quắc, nói nhỏ: "Quên nói, người cõng ta chỉ có thể họ Tiết."
Lý Phong diễn cả buổi sáng đã chán ngấy, thấy Tiết Phỉ Phong và Tiết Cẩn Phong không đuổi theo, liền giận dữ: "Ngươi... ta..."
Hắn đột nhiên phát hiện mình không thể cử động!
Thẩm Thanh Nhiên nhếch miệng cười, ngay khi Tiết Phỉ Phong đá Lý Phong đến mức hắn nôn ra máu, lúc cậu tiến lên đỡ hắn, cậu đã dùng thủ đoạn giống lần đối phó với Lưu Cửu.
Thuốc tê ngấm vào người, làm dịu cơn đau, Lý Phong còn tưởng rằng Tiết Phỉ Phong đá không nặng, sau đó cơ thể dần tê liệt, hắn vẫn không biết gì, cho rằng đó là do bị đá.
"Nam nhi bảo vệ quốc gia, đó là thiên tính, cũng là huyết tính, sao có thể để ngươi bôi nhọ!" Thẩm Thanh Nhiên nhìn xuống hắn từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng, nhưng khóe mắt hơi đỏ lại tiết lộ sự tức giận trong lòng.
"Ngươi không phải là không bằng hắn, mà là không xứng đáng để so sánh với hắn."
Tiết Phỉ Phong tay nhuốm máu nhiều thế nào thì đã sao, nếu cậu bị kẻ tiểu nhân nói vài câu đã sợ hãi, thì thật có lỗi với quân phục của phụ thân và huynh trưởng, có lỗi với sự bình yên đổi bằng máu.
Tiết Phỉ Phong đến đúng lúc nghe thấy câu nói này của Thẩm Thanh Nhiên, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc phức tạp, vừa hào hùng vừa sâu sắc, khiến mắt hắn cay cay.
Nếu không phải vừa rồi, vào phút cuối, Thẩm Thanh Nhiên không nhắc khéo hắn một cái ở lưng, hắn đã không thể để cậu đi, cũng không biết mình sẽ làm gì. Thẩm Thanh Nhiên đã từng nói với hắn cách thoát khỏi tay Lưu Cửu, Tiết Phỉ Phong hiểu rằng Thẩm Thanh Nhiên nhất định vẫn sẽ dùng cách này.
Nhưng cuối cùng vẫn hối hận, vừa đếm đến hai mươi đã theo sau.
"Thanh Nhiên." Hầu kết Tiết Phỉ Phong lăn lộn, nhất thời không nói nên lời.
Thẩm Thanh Nhiên thấy Tiết Phỉ Phong xuất hiện sớm như vậy, không thoải mái mà vuốt vuốt ống tay áo, cậu vẫn đang giận đây.
Một mặt cậu tin Tiết Phỉ Phong, hắn nói người này không phải là Lý Phong, thì chắc chắn không phải. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, biểu hiện của Tiết Phỉ Phong hôm nay khiến cậu giận.
Khóe mắt đẹp của Thẩm Thanh Nhiên có chút đỏ, cậu nhìn Tiết Phỉ Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại ở bụng dưới một lúc, bên má không nhìn thấy của Tiết Phỉ Phong phồng lên vì giận.
Có phải là người không? Sao vẫn chưa xẹp?
Tiết Phỉ Phong khổ sở nhìn theo ánh mắt của Thẩm Thanh Nhiên, trong lòng muốn nhấn đầu thằng em ngốc xuống nước cho tỉnh táo.
Làm sao giải thích với Thẩm Thanh Nhiên chuyện em trai vô duyên vô cớ hạ dược cho hắn đây?
Thời khắc quan trọng, lại bị kích thích đến mất lý trí, suýt chút nữa để người khác cướp mất nương tử. Việc có thể giữ được lý trí không mất kiểm soát đến giờ đã là sự chịu đựng quá lớn, ngay cả bản thân Tiết Phỉ Phong cũng cảm thấy có phần nhảm nhí.
"Thanh Nhiên, nghe ta nói."
Thẩm Thanh Nhiên hất tay Tiết Phỉ Phong ra, đừng chạm vào ta.
Vẫn còn giận, vẫn phải dỗ, Tiết Phỉ Phong bóp bóp sống mũi, bây giờ nói gì cũng không có sức thuyết phục, chỉ còn cách kéo Lý Phong giả về, chờ lúc khác ở riêng thì giải thích kỹ.
Vừa về đến nhà, nhìn thấy thằng em trai thò đầu nhìn ngó, Tiết Phỉ Phong tức giận vứt hắn xuống chân.
Rốt cuộc là thuốc gì mạnh thế! Hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng không có chỗ phát tiết, thậm chí không dám lại gần Thẩm Thanh Nhiên.
"Dường như đã lâu chưa kiểm tra bài vở của ngươi." Tiết Phỉ Phong nghiến răng kéo cổ áo sau của Tiết Cẩn Phong.
Tiết Cẩn Phong ánh mắt khẩn cầu nhìn tẩu tẩu cứu mạng.
Thẩm Thanh Nhiên không nhận ra ánh mắt cầu cứu của hắn, nghe thấy tiếng hét thảm của y bên bờ sông còn thấy lạ.
Kệ bọn họ làm gì, hai huynh đệ này hợp sức lừa cậu, cậu sẽ không mềm lòng.