• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hôm đó, Phạm Vân Huyên lại dọn về biệt thự Lâm Thụy Cảnh, hai người sống cùng nhau. Mặc dù ở chung, nhưng công việc Phạm Vân Huyên phải đi tuyên truyền rất nhiều, ở cùng thì ít mà xa cách thì nhiều.Lúc Phạm Vân Huyên không có ở bên cạnh, Lâm Thụy Cảnh cũng không chủ động gọi cho Phạm Vân Huyên, căn bản đều là Phạm Vân Huyên gọi cho cô. Phạm Vân Huyên không nhất định nói nhiều, nhưng ít nhất mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Lâm Thụy Cảnh. Tính tình Lâm Thụy Cảnh ngạo kiều thích làm giá, nhưng Phạm Vân Huyên trước giờ cũng không để ý, hết sức dụ dỗ cô, được Phạm Vân Huyên nâng niu trong bàn tay dụ dỗ, Lâm Thụy Cảnh càng thích làm giá.Giống như bây giờ, vì lịch diễn quá dày, đạo diễn lại gọi lại bàn luận, Phạm Vân Huyên trong giới cũng nổi danh chuyên nghiệp, chờ nàng giải quyết hết chuyện xong đã 12h rưỡi. Phạm Vân Huyên quay về khách sạn còn chưa kịp tắm đã gọi cho Lâm Thụy Cảnh, nhưng gọi thế nào người kia cũng không nhận, sau đó còn dứt khoát tắt máy. Phạm Vân Huyên đoán được, mỗi ngày người kia đều chờ điện thoại của mình, đoán chừng hôm nay đợi không được, nên ngạo kiều mà tức giận đi. Căn bản là Phạm Vân Huyên hiểu rõ tính khí của Lâm Thụy Cảnh, Lâm đại tiểu thư là tập hợp các loại ngạo kiều, các loại làm khó, nhưng cũng rất dễ dụ dỗ. Nếu Lâm Thụy Cảnh đang tức giận, tốt nhất là nên xuống nước dụ dỗ ngay, nếu không để tích lâu quá, sẽ rất khó dụ. Phạm Vân Huyên hận không thể quay trở về ngay bên người Lâm Thụy Cảnh, để Lâm Thụy Cảnh ngạo kiều bớt tức giận, cũng may là tối mai có thể về được rồi.Nhưng Lâm Thụy Cảnh không nhận điện thoại, làm Phạm Vân Huyên mỗi ngày phải nghe được tiếng Lâm Thụy Cảnh mới có thể ngủ ngon được, nằm trên giường thao thức không thể ngủ được. Nghĩ đến chuyện mình đi diễn hơn hai tháng nay, thân thể chưa được làm dịu, có chút đói bụng, nhớ đến thân thể nhiệt tình mê người, muốn cho người ta phát cuồng của Lâm Thụy Cảnh. Phạm Vân Huyên nhớ đến mấy đêm triền miên kia, thân thể bắt đầu có cảm giác, nàng đè xuống cảm giác này, ngày mai có thể về rồi, có thể ôm được thân thể làm cho mình quyến luyến kia, nhưng mà trước tiên phải dụ dỗ Đại tiểu thư ngạo kiều kia mới được. Nghĩ đến dáng vẻ ngạo kiều của Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên không tự chủ nâng lên khóe miệng, dáng vẻ cao cao tại thượng ngạo kiều, làm cho Phạm Vân Huyên đặc biệt muốn đè dưới thân giày xéo.Lâm Thụy Cảnh cảm giác bị lãnh lạc, mặc dù trong lòng cô không thừa nhận. Gần đây mỗi ngày đều đợi điện thoại của Phạm Vân Huyên, mà đợi cả ngày, chỉ muốn nghe nàng nói mấy câu, dĩ nhiên có chút không vui. Mặc dù cô biết Phạm Vân Huyên bề bộn nhiều việc, nhưng mà, con người chỉ để ý cảm nhận của bản thân mình hơn thôi, dù sao thì Lâm Thụy Cảnh cũng có cảm giác bị lãnh lạc, vốn là mơ hồ bất mãn, hôm nay lại càng bạo phát. Khoảng cách Phạm Vân Huyên hôm qua gọi điện thoại đến nay đã là 24 tiếng, vẫn chưa nhận thêm cuộc gọi nào, 25 tiếng, đã 11h rồi, vẫn còn chưa có điện, lại càng không vui vẻ, 26 tiếng trôi qua, ngày 21 cũng trôi qua luôn rồi, mà vẫn chưa nhận được điện thoại, Lâm Thụy Cảnh nổi giận. Phạm Vân Huyên không nói mỗi ngày sẽ gọi điện thoại cho mình, mình đang chờ cái quỷ gì! Lâm Thụy Cảnh ghét nhất là tự mình đa tình, cũng ghét mình để ý Phạm Vân Huyên như vậy, không phải chỉ là lên giường không biết bao nhiêu lần rồi sao, không những không cảm thấy ngán, mà còn thấy nghiện rồi làm sao. Lâm Thụy Cảnh hiểu rõ cảm giác của mình, đã quá lệ thuộc vào Phạm Vân Huyên. Đại khái là vì ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, nên mỗi lần Phạm Vân Huyên quay về, hai người như tiểu biệt thắng tân hôn, cực kỳ nhiệt tình, hơn nữa bình thường nhìn Phạm Vân Huyên cực kỳ đứng đắn, nhưng lên giường lại không có giới hạn, tư thế càng mắc cỡ càng muốn nếm thử. Dưới giường lại phục vụ cô cực kỳ tốt, thật ra thì nghĩ công bằng một chút, Phạm Vân Huyên đúng là tình nhân điển hình, trên giường dâm đãng, dưới giường hiền huệ, mặt ngoài đứng đắn đoan trang, tính tình ôn nhu, tính khí lại tốt.Mười lăm phút sau, Phạm Vân Huyên gọi điện thoại đến, bệnh ngạo kiều của Lâm Thụy Cảnh phát tác dĩ nhiên là không bắt máy, Phạm Vân Huyên liên tục gọi mấy lần, Lâm Thụy Cảnh cũng không thèm nhận, như muốn nói cho Phạm Vân Huyên biết, mình không vui, cô xem thế nào để dụ dỗ tôi đi. Sau đó Phạm Vân Huyên vẫn còn gọi, Lâm Thụy Cảnh sợ mình mềm lòng mà nhận, dứt khoát tắt máy, nhưng mà tắt máy xong lại cảm thấy trong lòng thiếu thiếu, vì vậy nửa tiếng sau lại mở máy, nhưng Phạm Vân Huyên lại không gọi đến nữa, trong lòng Lâm Thụy Cảnh lại càng bực hơn.Buổi sáng Phạm Vân Huyên diễn xong thì vội vã đi đến phi trường liền, muốn mau sớm quay về, tâm trạng cũng cực kỳ nôn nao. Lâm Thụy Cảnh làm cho nàng thương nhớ, mình đi khắp thế giới, cuối cùng cũng phải quay về bên cạnh cô.Phạm Vân Huyên xuống máy bay xong thì trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Thụy Cảnh, Lâm Thụy Cảnh vẫn còn chưa muốn nhận, Phạm Vân Huyên hơi thở dài, Lâm đại tiểu thư lần này quả nhiên lại ngạo kiều. Phạm Vân Huyên trở về biệt thự của Lâm Thụy Cảnh, tắm xong thì nằm trên giường ngủ một chút, dưỡng sức lực tinh thần, tối nay phải dụ dỗ đại tiểu thư thật tốt.Phạm Vân Huyên nằm trên gối đầu của Lâm Thụy Cảnh, chôn mặt vào gối, mùi hương này giống với mùi hương trên tóc Lâm Thụy Cảnh, làm Phạm Vân Huyên nghe liền nhớ đến Lâm Thụy Cảnh, cảm thấy rất an lòng, giống như Lâm Thụy Cảnh đang ngủ bên cạnh mình, Phạm Vân Huyên rất nhanh cũng ngủ đi.Tâm tình Lâm Thụy Cảnh từ tối qua đã bắt đầu không tốt, hôm nay tâm tình lại càng không tốt hơn, Phạm Vân Huyên chết tiệt, hôm nay chỉ gọi có một cuộc điện thoại, sau đó cũng không thèm gọi lại, điều này làm cho tâm tình Lâm Thụy Cảnh càng thêm bực bội. Bởi vì tâm tình không tốt, Lâm Thụy Cảnh không ăn tối mà trở về nhà.Lúc Lâm Thụy Cảnh vào phòng ngủ, Phạm Vân Huyên len lén núp ở góc tường, đợi Lâm Thụy Cảnh vừa đi đến, Phạm Vân Huyên nhanh chóng ôm lấy Lâm Thụy Cảnh. Đột nhiên có người ôm làm Lâm Thụy Cảnh sợ hết hồn, theo bản năng muốn đánh, nhưng cô ngay lập tức phát hiện người ôm lấy mình là Phạm Vân Huyên."Cô biến thái hả, chơi như con nít, muốn hù chết tôi sao?" Lâm Thụy Cảnh oán giận nói."Em muốn cho chị vui mừng mà." Phạm Vân Huyên ôm lấy Lâm Thụy Cảnh, mặt chôn vào cổ Lâm Thụy Cảnh, tham thu hít lấy hương thơm đặc hữu trên người cô, cảm thấy cực kỳ an lòng."Là kinh sợ thì có, đi ra, ai cho cô ôm tôi?" Giật mình xong Lâm Thụy Cảnh lại làm mặt lạnh, không vui nói, bị Phạm Vân Huyên ôm vào trong ngực làm Lâm Thụy Cảnh quên mất lúc nãy mình còn giận Phạm Vân Huyên rất nhiều, mặc dù cô biết Phạm Vân Huyên về đến đây cô đã hết giận phân nửa, nhưng nói cho cùng, cô cũng để ý mình bị Phạm Vân Huyên lãnh lạc quá lâu."Em rất nhớ chị, rất nhớ, rất nhớ chị." Phạm Vân Huyên không những không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, môi của nàng dính vào tai Lâm Thụy Cảnh, âm thanh êm dịu triền miên nói lên nhung nhớ của mình, nàng cũng là nữ nhân, làm sao không biết nữ nhân lúc này đều là khẩu thị tâm phi.Lâm Thụy Cảnh vẫn cảm thấy âm thanh của Phạm Vân Huyên có ma lực, luôn làm cả người cô không tự chủ mà mềm xuống, cũng không biết là vì Phạm Vân Huyên diễn quá hay hay là khả năng dụ dỗ lại tăng thêm một bậc nữa."Buông ra!" Lâm Thụy Cảnh không muốn mỗi lần đều thua cuộc như vậy, luôn dễ dàng tha thứ cho nàng, mặc dù cô cũng cảm thấy mỗi lần mình tức giận đều không giải thích được, thậm chí còn có chút vô lý."Không muốn, hôm qua em bận cả ngày, không kịp gọi điện cho chị, mà lúc gọi được chị lại không nhận, chị không biết trong lòng em rất vội vàng, hôm nay trở về ngay." Phạm Vân Huyên cảm giác được thân thể Lâm Thụy Cảnh mềm xuống, liền vội vàng giải thích."Cô đi diễn quan trọng như vậy, tôi làm sao dám chiếm dụng thời gian của đại minh tinh." Lâm Thụy Cảnh nói ra khỏi miệng xong mới có cảm giác không đúng, tại sao nghe mình nói giống như kiểu vợ oán giận chồng lãnh lạc vậy nè.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK