Cuối cùng mấy người Thiên Quân cũng không biết được cảnh giới của Võ Tuấn Kiệt nhưng một điều chắc chắn là anh ta rất mạnh.Trận chiến vừa rồi ngoài mấy người Thiên Quân ra thì còn có một khán giả khác- Tống Gia Hân, tuy cô nói rằng sẽ không tham gia nhưng chỉ là mạnh miệng thôi, cô không thể nào không quan tâm đến sự an toàn của họ được.Cõ lẽ họ đã lo lắng thái quá rồi, cũng tính là may mắn, tất cả liền lên đường đến nhà Thạch tiên sinh.Nhà Thạch Hùng Long ở bên cạnh sông Đỏ, là một ngôi nhà kiểu cũ, có lẽ đã được xây dựng từ rất lâu rồi.Ngoài cổng vào nhà thậm chí còn có người canh gác, có vẻ thân phận của người này không đơn giản.Võ Tuấn Kiệt tiến tới của nói với mấy người canh cửa: “Tại hạ là Võ Tuấn Kiệt, hôm nay xin được đến bái kiến Thạch tiên sinh.”Một người canh cửa cao to, có vẻ là đội trưởng lạnh lùng trả lời: “Chúng tôi không nhận được tin hôm nay có Võ đại hiệp nào sẽ đến đây thăm hỏi Thạch lão gia cả.”Võ Tuấn Kiệt chắp tay: “Các hạ có thể báo cho Thạch tiên sinh một tiếng không? Tại hạ là đệ tử của sư phụ Hoàng Bài Sinh trên núi Bồng Lai.”Người gác cửa chăm chú nhìn Võ Tuấn Kiệt, cảm giác người này thật sự không tầm thường nên ra hiệu cho một người vào báo cáo tình hình.Người kia vào một lúc thì chạy ra, thì thầm vào tai đội trưởng nói gì đó.Lúc này tên đội trưởng mới nở nụ cười: “Thất lễ rồi, mời Võ đại hiệp và các vị vào nhà.”Vào đại sảnh thì đã có một người ngồi ở vị trí chủ tọa đợi sẵn.Đây chính là người trong ảnh của Võ Tuấn Kiệt, một người trung niên tầm 50 tuổi nhưng tóc đã hai màu, râu dài, có khí chất thoát tục.Thấy Võ Tuấn Kiệt, ông ta cười vui vẻ: “Là Kiệt nhi đúng không, ôi, mới có mấy năm không gặp mà ngươi đã lớn thế này rồi sao? Lại đây, lại đây ngồi nào.”Võ Tuấn Kiệt lấy làm bất ngờ, ông ta từng gặp mình sao? Nhưng vẫn ngoan ngoãn đến khom lưng: “Vãn bối Võ Tuấn Kiệt, xin được bái kiến Thạch tiên sinh, còn đây là mấy bằng hữu đã giúp đỡ vãn bối rất nhiều ở Tần Thành.”Mấy người Vương Thiên Quân, Tống Gia Hân cũng lần lượt lên bái kiến rồi cùng chia nhau ra ngồi.Sau khi tất cả đã yên vị, Thạch Hùng Long cho người đưa trà tới, hỏi Võ Tuấn Kiệt: “Kiệt nhi, Bài Sinh huynh sai ngươi tới đây làm gì?”Võ Tuấn Kiệt lấy ra bức thư từ trong áo ra đưa tới, nói: “Sư phụ sai vãn bối tới đưa thư này cho tiền bối, nói rằng tiền bối xem xong thư này sẽ hiểu.”Thạch Hùng Long cười, nhận lấy thư, mở ra đọc.Nét mặt của ông ta đọc thư không lộ vui buồn, không biết trong thư là tin tốt hay tin xấu.Đọc xong, ông ta cất lá thư đi, gọi mấy người làm lại nói gì đó.Người làm gật đầu, sau đó rời đi, một lúc sau quay lại cùng với một thanh kiếm.Thạch Hùng Long nhận lấy kiếm từ người làm, nói với Võ Tuấn Kiệt: “Đây là kiếm Tử Vi, năm xưa ta mượn của sư phụ ngươi, đã lâu như vậy không thấy ông ta tới đòi, hóa ra muốn đợi ngươi khôn lớn để trao nó cho ngươi.”Sau đó ông ta đưa kiếm cho Võ Tuấn Kiệt, nói: “Sư phụ ngươi bảo ta nói với ngươi không cần về núi Bồng Lai nữa, cứ ở lại Tần Thành đi, nếu ngươi không có chỗ ở thì có thể ở lại chỗ ta, đây cũng là ý của sư phụ ngươi.”Võ Tuấn Kiệt nhận kiếm, ông ta lại nói: “Nào, thử kiếm đi.”Anh ta rút kiếm ra múa vài đường, rõ ràng là không quen tay.Thạch Hùng Long nói: “Võ công phải gắn liền với nội công nhưng kiếm thuật thì không cần, dù cho trong cơ thể ngươi đang là bất kì loại nội công nào, thậm chí ngay cả khi không có nội công thì vẫn có thể học được kiếm thuật. Ý của sư phụ ngươi là muốn ta dạy ngươi bộ Bách Biến Quỷ Ảnh Kiếm Pháp thay cho tiền mượn kiếm bao lâu nay.”Do đây là ý của sư phụ nên Võ Tuấn Kiệt đành nghe theo, bao giờ học xong thì về núi Bồng Lai vậy.Anh ta cũng kể lại chuyện gặp mấy người Thiên Quân thế nào, họ giúp đỡ anh ra sao.Lúc này Thạch Hùng Long mới hỏi: “Nếu ta không nhầm thì các ngươi cũng là võ giả đúng không?”Vương Thiên Quân chắp tay trả lời: “Đúng vậy thưa tiền bối.”Ông ta nói: “Gặp nhau ở đây có lẽ cũng là duyên số, không biết trong các ngươi có ai biết hay thích kiếm thuật không?”Liễu Hạ Vi lên tiếng: “Tôi từng học qua mấy loại kiếm thuật nhưng không phải là kiếm thuật của võ giả.”Thạch Hùng Long hỏi: “Cô có thể thể hiện chút tài năng được không?”Liễu Hạ Vi gật đầu, Thạch Hùng Long liền ra lệnh cho người đưa Hạ Vi một thanh kiếm gỗ, bảo cô: “Cô thử đấu kiếm với Hạ Yến xem.”Hạ Yến là một cô gái trẻ, chừng mười sáu mười bảy tuổi, địa vị của cô chắc chắn khác xa người làm bình thường.Thạch Hùng Long bổ sung: “Trước mắt cứ đấu mà không dùng nội công đã.”Hạ Yến khom lưng, chắp tay hướng về phía ông ta “dạ” một tiếng rồi rút kiếm gỗ ra.Hạ Vi cũng rút kiếm ra, trên thực tế kiếm thuật của cô không phải là một môn duy nhất, cô tổng hợp rất nhiều điểm mạnh của các loại kiếm pháp khác nhau lại. Đã nhiều năm cô không có đối thủ về kiếm thuật ở cả Tần Thành. Tất nhiên là phải xét ở cùng độ tuổi và đối thủ không phải võ giả rồi.Hai cô gái cùng không dùng nội công mà nói thì lợi thế hoàn toàn thuộc về Hạ Vi, vì cô đã luyện kiếm trong trạng thái “người bình thường” rất nhiều năm, còn Hạ Yến từ khi cầm kiếm đã là võ giả rồi.Sự khác biệt nằm ở sự dẻo dai và thể lực, tuy kiếm thuật của Hạ Yến rất cao nhưng không có nội công hỗ trợ thì cô không có sự nhanh nhẹn bình thường, hơn nữa không dùng nội công thì cũng không có nội lực hỗ trợ, chỉ dựa vào thể lực của người bình thường thì cô rất nhanh xuống sức còn Hạ Vi thì không có nội lực vẫn có thể lực rất tốt.Thực tế đúng là như vậy, sau khi giao đấu một hồi thì Hạ Vi nhanh chóng nắm thế chủ động, ép cho Hạ Yến luống cuống chống đỡ.Thạch Hùng Long thấy thế thì hơi nhíu mày, hiển nhiên điều này nằm ngoài dự đoán của ông ta.Khi kiếm gỗ của Hạ Vi sắp đâm vào người Hạ Yến thì ông ta hô lên: “Dừng lại.”Hạ Vi dừng đòn tấn công, thu kiếm lại. Còn Hạ Yến thì khom lưng, chắp tay nói: “Cảm ơn tỷ tỷ đã hạ thủ lưu tình.”Sau đó Thạch Hùng Long đứng lên, bảo mọi người theo mình ra một cái sân rộng.Đến nơi ông ta nói: “Ở đây được rồi, hai người hãy đấu lại đi, lần này có thể sử dụng nội công.”Lần này là thực lực thật sự của Hạ Yến, nó rất khác biệt với vừa rồi, tốc độ ra kiếm của cô nhanh khủng khiếp.Hạ Vi có sự hỗ trợ của nội công, tốc độ bản thân cũng rất nhanh, nhưng tốc độ ra kiếm lại không tăng nhiều như Hạ Yến, có chút thất thế.Lúc đầu Hạ Vi vẫn còn có thể phản đòn, nhưng càng đánh càng như đánh với một lúc mấy người, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, hơn nữa càng ngày càng khó khăn.Cơ thể Hạ Yến phiêu diêu, cứ như quỷ ảnh, kiếm pháp lại biến hóa khôn lường.Cuối cùng thì sau một trăm chiêu, Hạ Vi không chống đỡ nổi nữa, bị kiếm gỗ của Hạ Yến đâm vào lưng, thế nhưng kiếm chưa chạm tới lưng Hạ Vi thì Hạ Yến đã thu kiếm lại.Thắng bại đã rõ, nhưng thay vì vui mừng thì Thạch Hùng Long lại đăm chiêu, như đang suy nghĩ gì đó.Hạ Yến tiến về phía Hạ Vi, cười nói: “Kiếm pháp của tỷ tỷ rất giỏi nha, muội là Hạ Yến, có thể biết tên tỷ được không?”Hạ Vi thua lại được khen, hơi ngại ngùng, nhưng vẫn nói: “Chị có gì đâu mà giỏi, chẳng phải chị vừa thua em đấy sao? Chị là Liễu Hạ Vi, rất vui được làm quen với em.”Hạ Yến vẫn tươi cười: “Thật ra tỷ là người đầu tiên khiến muội vất vả như vậy đấy, kiếm pháp muội vừa thi triển là Bách Biến Quỷ Ảnh Kiếm Pháp do ông ngoại(Thạch Hùng Long) dạy, đừng nói tỷ là người mới chỉ luyện kiếm thuật bình thường, cho dù nhiều người(cùng tầm tuổi) có học kiếm pháp chính tông cũng không làm muội khó khăn như thế đâu.”Hạ Vi thắc mắc: “Kiếm pháp chính tông là gì?”Hạ Yên giải thích: “Kiếm pháp chính tông là một kiếm pháp rất cao siêu được truyền lại từ xa xưa và chỉ được lưu truyền trong giới võ giả. Cái mà chị luyện không phải. Dù là như thế nhưng chị vẫn có thể dùng nó để đấu với muội lâu như vậy. Nếu mà chị cũng luyện Bách Biến Quỷ Ảnh Kiếm Pháp thì cả thiên hạ này không có ai là đối thủ của chị cả.”Đây cũng là điều Thạch Hùng Long đang nghĩ, chênh lệch giữa kiếm pháp bình thường và kiếm pháp chính tông rất lớn, chưa nói tới việc Hạ Yến có tư chất luyện kiếm cực tốt, trong những người cùng thời kỳ thật sự là vô địch.Nghĩ tới Bách Biến Quỷ Ảnh Kiếm Pháp được phát huy tới cùng cực, vang danh thiên hạ, làm Thạch Hùng Long rất phấn khích, người này ông phải tìm mọi cách để thu nhận.
Danh Sách Chương: