“Trời ạ!” các ma cà rồng phát ra tiếng thét kinh hãi, nhưng mấy người đã xuất hiện trong tầm mắt đều khiến họ đè nghi vấn và tò mò dâng lên trong lòng xuống, thế nhưng khóe mắt vẫn luôn không khống chế được lao về phía Edward.
Edward ôm con mãng xà to gần hai thước này, nó có hoa văn xinh đẹp giữa màu bạc và xanh, nằm trong ngực Edward, lẳng lặng trườn lên.
Nhờ trí nhớ kinh người của ma cà rồng ban tặng, Edward sau khi cảm giác nhìn hơi quen mắt liền nhớ ra cái gì đó, cứng ngắc ngẩng đầu nhìn về phía Emmett cũng đang nhìn vào hắn.
Khó trách ngay từ đầu Alan ghét hắn như vậy, sau đó lại như có như không luôn ‘chiếu cố long trọng’ cho Emmett, thì ra bọn họ trước kia, còn có một chút ‘ân oán’ như vậy.
So với Edward cứng ngắc, Emmett lại càng có một loại cảm giác mà ma cà rồng tuyệt đối sẽ không xuất hiện, chảy mồ hôi lạnh.
Hắn… Hắn còn từng cường hôn Alan a~, ông trời a, cậu ấy lại không bởi vậy đem mình biến thành. Ngạch… Con sên! Thật sự là cảm tạ thượng đế! Còn có Edward, nó ngàn vạn đừng nhớ tới chuyện này, nếu không nó nhất định không liều mạng với mình không được!
Đang lúc hoảng sợ, trước mặt các vị ma cà rồng gia tộc Cullen xuất hiện mấy thân ảnh mặc áo choàng!
Kéo mũ áo choàng xuống, lộ ra dung mạo gần như không thua vẻ đẹp kinh diễm của ma cà rồng gia đình Cullen chút nào.
Cử chỉ ưu nhã, dung mạo hoàn mỹ, chỗ khác nhau với gia tộc Cullen chính là biểu lộ kiêu căng trên mặt bọn họ cùng đôi mắt đỏ rực như máu, chứng tỏ họ tuyệt đối không phải ‘Người ăn chay’.
Bọn họ có tất cả bốn người, mặc dù trong cánh rừng đêm khuya hào quang ảm đạm, nhưng vẫn sáng chói như những ngôi sao lấp lánh.
Edward cảm thấy Alan đang nằm trong lòng ngực hắn hơi co rút lại, nhìn từ đôi mắt rắn nửa híp của cậu, đó là Alec, một trong những đội trưởng thủ vệ gia tộc Volturi, y còn có người chị tên là Jane, đây là một đôi chị em tính tình hung tàn có thiên phú Hắc Ám cường đại dị thường.
Edward trước kia đã từng gặp Alec, tự nhiên quen y, hắn thấy Alec hình như hơi khác một chút so với trí nhớ.
Là mái tóc phía trước của y, tuy che lấp bằng thuốc bôi tóc, nhưng vẫn có thể thấy rõ chỗ đó thiếu mất một mảng tóc lớn[1]!
[1] Liên hệ chương 2 để biết tại sao em ấy mất một nhúm tóc hen ^^
Ma cà rồng kỳ thực là một chủng tộc sau khi ra đời tựa như tử thi vậy, giây phút bọn họ trở thành ma cà rồng thì hầu hết sự trao đổi chất cũng ngừng lại, cho nên bề ngoài của các ma cà rồng trên căn bản là mấy trăm năm như một, sẽ không có thay đổi gì, bởi vậy Alec hơi khác chút xíu, khiến cho Edward đã từng gặp y nhìn ra đầu mối.
Đối mặt sáu ma cà rồng gia tộc Cullen, bốn vệ đội gia tộc Volturi do Alec dẫn đầu ngừng lại, bọn họ có vẻ cũng coi Alec là cầm đầu.
Nhìn thấy họ, cho dù là Emmett xưa nay đều tùy tiện cũng có vẻ hơi nghiêm túc, hiển nhiên uy danh của Volturi làm tên tuổi họ quá vang dội, cả gia tộc Cullen cũng cực kỳ kiêng kị!
“Ông Carlisle, Alec thay mặt ba vị tộc trưởng gởi lời chào hỏi đến ngài.” ngũ quan Alec còn có vẻ non nớt hơn Edward, khẽ gật đầu với Carlisle, nhưng xem ra trên gương mặt cực kỳ xinh đẹp kia lại không có chút lễ phép cùng khiêm tốn nào, thiếu niên xinh đẹp giống như một hoàng tử trong lâu đài thời Trung Cổ, trên mặt luôn mang theo chút trào phúng và sắc bén không tương xứng với dung mạo mĩ lệ, làm người ta nhìn không ra chút hảo cảm.
“Cảm ơn, cũng thay tôi gởi lời hỏi thăm đến ba vị trưởng lão.” Carlisle không thèm để ý thái độ khinh thị của y, từ ái nhẹ gật đầu.
“Chúng ta đã mấy chục năm không gặp, nhưng cuộc gặp gỡ lần trước ngài và người nhà của ngài thật để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.” Alec cũng buông lỏng biểu lộ.
Thủ lĩnh hai bên ân cần hỏi thăm nhau, nhưng một đám người nhà và bộ hạ của họ thì mắt to trừng đôi mắt nhỏ, không dám có mảy may buông lỏng.
Tuy không biết nguyên nhân, nhưng Edward vẫn nhận ra Alan sợ hãi thành viên gia tộc Volturi, hắn ôm con mãng xà màu bạc vảy xanh, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Đôi mắt đỏ rực quét tới đống củi chồng chất đang cháy rực, Alec nghi hoặc nhìn các thành viên gia tộc Cullen: “Cái này chính là ba tên lữ hành gần đây huyên náo xôn xao sao?”
“Đúng vậy Alec.” Carlisle khẽ cười nói: “ba kẻ lữ hành kia cũng là mục tiêu của đội chấp pháp của các vị sao?”
Đội chấp pháp? Trong thế giới ma cà rồng cũng có đội chấp đội?! Alan vòng trong ngực Edward hơi giương cái đầu rắn của cậu lên thầm nghĩ.
“Vốn không phải, lần này chúng tôi đi ra kỳ thật là vì các trưởng lão có nhiệm vụ bí mật. Chỉ là khi đi qua Seattle phát hiện tung tích ba tên lữ hành này, chúng làm quá rõ ràng, liên tục giết hơn mười người lại không dựa theo huyết giới xử lý tốt thi thể, sở tác sở vi không kiêng nể gì đã khiến cho cảnh sát con người chú ý! Thân là đội chấp pháp của Volturi, chúng tôi nhất định phải cho ba tên thô bỉ này biết một chút quy củ, sau đó mới một đường truy tung đến nơi này.” trong lời nói của Alec có khinh bỉ nồng đậm đối với ma cà rồng lang thang, hơn nữa nói gần nói xa đều lộ ra một tia sát khí.
Các ma cà rồng đương nhiên không phải là vì ba ma cà rồng lang thang kia liên tục săn giết con người mà cảm thấy phẫn nộ, mà là vì chúng không chiếu theo huyết giới gia tộc Volturi chế định xử lý thi thể mà cảm thấy uy nghiêm của gia tộc bị mạo phạm.
Về phần ngữ khí khinh bỉ của y, Alan cũng không phải cảm thấy kỳ quái.
Ma cà rồng có gia tộc giống như các quý tộc máu trong tại thế giới phù thủy kiếp trước, khinh bỉ những phù thủy xuất thân Muggle.
“Xem ra trong lúc vô tình chúng tôi đã thay các vị giải quyết một phiền phức rồi.” Carlisle khẽ mỉm cười nói: “Mấy tên lữ hành này không kiêng nể gì giết người ở vùng lân cận, như vậy sẽ ảnh hưởng đến gia tộc của tôi, cho nên chúng tôi liền…”
“Cảm tạ sự trợ giúp của các vị.” Alec nhẹ gật đầu như bố thí, nhìn về phía Edward cùng mãng xà xinh đẹp trong ngực hắn, đôi mắt đỏ rực không khỏi sáng ngời.
“A, sinh vật xinh đẹp.” hai mắt y tỏa ánh sáng nhìn Edward: “Ta nhớ ngươi, ngươi gọi Edward, Edward – Cullen. Ngươi đã từng hộ tống cha ngươi đến thành phố Walter, ta nhớ rõ ngươi. Thú cưng này là của ngươi sao? Nó thật quá xinh đẹp.”
Nghe Alec dùng từ hình dung là ‘Nó’ mà không phải ‘cậu’, Edward lập tức có vẻ không hài lòng, hắn miễn cưỡng nói: “Cảm ơn, ta cũng nhớ rõ ngươi, Alec.”
“Thật sự là con thú cưng xinh đẹp.” Alec như muốn tiến lên sờ sờ, nhưng Edward nhẹ nhàng lui về phía sau làm y không thực hiện được.
Sắc mặt Alec lập tức có vẻ hơi khó chịu, nhưng y vẫn thu tay về, chỉ là ý châm chọc trên mặt làm người ta không thoải mái càng ngày càng đậm.
“Ta từng nghe trưởng lão Aro nhiều lần nhắc tới ngươi, ngài ấy nói ngài phi thường yêu thích thiên phú Hắc Ám của ngươi.” Alec có chút khiêu khích nói: “Nghe hiểu nội tâm sao? Đây thật là thiên phú không tồi nha.”
Ma cà rồng am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, coi như không sử dụng thiên phú Hắc Ám của mình cũng có thể từ sắc mặt đối phương nhìn ra những thứ gì, nhưng hắn chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Aro trong tam đại trưởng lão gia tộc Volturi luôn có ham mê sưu tập ma cà rồng có được các loại thiên phú Hắc Ám kỳ dị để mình dùng, không chỉ có hắn, Alice có được năng lực biết trước cũng đã bị gia tộc Volturi mời qua, chỉ là hắn và Alice đều nhã nhặn từ chối sự lôi kéo đến từ hoàng tộc ma cà rồng này.
Vì thế, bề ngoài Carlisle và gia tộc Volturi có chút giao tình, nhưng trên thực tế hai bên đều vì sự kiện này mà trong lòng tồn tại khúc mắc.
Mũi hơi động một chút, Alec như ngửi thấy mùi hương bất thường nào đó, nhưng lại không dám khẳng định, y thử hỏi thăm: “Như thế nào, chẳng lẽ nơi này vừa rồi còn có người khác sao? Sao ta lại ngửi thấy được… mùi hương có chút quen thuộc nào đó.”
Toàn thân Alan co lại, một cảm giác sợ hãi làm vảy của cậu đều hơi dựng lên. Bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng khẽ vuốt qua thân rắn thon dài ưu nhã, Alan ngẩng đầu, thấy được đôi mắt vàng kim ấm áp của Edward, trong đó có sự bảo vệ cùng thâm tình không thể bỏ qua.
Alan không hiểu sao lại nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhẹ nhàng dùng lưỡi rắn liếm láp cánh tay Edward.
“Có thể là do trên người lữ hành chết cháy a, những ngày này họ giết chóc rất dễ dàng dính vào những mùi vị khác.” Carlisle nói ra: “Trong đây cũng chỉ có thành viên gia tộc bọn tôi, không có người khác.”
Dù sao Alan sớm muộn gì cũng là người của gia tộc Cullen, hiện tại đã nửa chân bước vào rồi, chắc hẳn cũng không có khả năng thu lại, ông nói như vậy cũng không tính là sai a.
“Phải không?” Alec cũng không dám khẳng định mình vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia, chỉ là trong lòng vẫn một mực hoài nghi. Nhưng nếu vừa rồi thật sự có người rời đi, dùng sự nhạy bén của bọn họ đều khó có khả năng một chút động tĩnh cũng không phát hiện.
“Như vậy, tất cả đã xong.” thanh âm trầm thấp dễ nghe trước sau như một của Carlisle lại lần nữa vang lên: “Alec, không ngại chúng tôi rời đi trước chứ? Mấy lữ hành này lúc nãy làm ra động tĩnh quá lớn trong bệnh viện, chúng tôi còn phải đi giải quyết hậu quả.”
“Đương nhiên.” Alec gật đầu nói: “Như vậy cáo từ, chờ mong ngài có cơ hội lại lần nữa viếng thăm gia tộc Volturi, trưởng lão Aro vẫn nhớ mãi không quên ngài… và thành viên gia tộc ngài.”
“Tôi sẽ.” Carlisle hơi gật đầu, liền mang người thân rời đi.
Bọn họ không chú ý tới, trên người Edward rớt xuống một miếng vạt áo, đó là mảnh áo hắn xé xuống lau vết máu trên tay Alan. Rời khỏi phạm vi ma lực của phù thủy, vết máu nhàn nhạt trên vạt áo lập tức tỏa ra mùi máu tươi, vết máu mang theo ma lực phù thủy, có được hương vị nồng đậm hơn xa máu của con người.
Alec sờ mũi một cái, lập tức nhặt lên vạt áo kia, cẩn thận ngửi ngửi, trên mặt nở ra nụ cười kinh diễm.
——————
Các thành viên gia tộc Cullen không nói một lời, lại đi rất nhanh, nhanh chóng rời đi khỏi phạm vi thính lực ma cà rồng đủ khả năng nghe thấy.
Chia ra hai đường, Carlisle và Emmett, Alice đi bệnh viện giải quyết hậu quả, mà Edward, Rosalie cùng Jasper thì trở về, ngô… Còn mang kèm luôn con rắn nào đó bị Edward ôm vào ngực thành một vòng.
Alan một mực đợi đến lúc trở lại biệt thự mới tiêu trừ trạng thái Animagi, một lần nữa hóa thành hình người, chỉ là trên gương mặt anh tuấn âm tình bất định, thậm chí còn có vẻ sợ hãi hiếm thấy.
Edward thử vươn tay chạm đến gương mặt hơi run rẩy của Alan, thấp giọng nói: “Alan, cậu làm sao vậy. Cậu có phải có gút mắc gì với gia tộc Volturi không, cho nên mới…” Ngữ khí của hắn không có bất kỳ hiếu kỳ nào, mà chỉ mang theo quan tâm nồng đậm.
“Hô ——” Alan đột nhiên một mực bắt lấy bả vai Edward, gắt gao cầm lấy, đầu ngón tay một mực siết chặt trở nên trắng bệch.
Thần sắc lo lắng trên mặt Edward càng đậm hơn, hắn biết rõ người yêu mình không phải một người tâm tình lộ ra ngoài, biểu hiện hiện tại của cậu, rõ ràng đang hiện lên —— vẻ sợ hãi nào đó.
“Tôi… Tôi từng gặp phải họ.” Dừng lại trong chốc lát, Alan và Edward đều bán nằm trên ghế sa lon, cậu bị Edward dịu dàng ôm ngồi trên đùi mình. Ngẩng đầu, ngoại trừ Edward, ma cà rồng còn lại, dù là Jasper trước sau như một lạnh lùng và Rosalie không biểu lộ gì, mắt họ đều lộ vẻ quan tâm, trong lòng không khỏi ấm áp, vẻ sợ hãi cũng biến mất rất nhiều.
Alan cân nhắc một chút, đem mọi chuyện có hệ thống nói qua một lần, cậu đương nhiên không nói thẳng ra. Làm biến mất bộ phận không tất yếu, chỉ nói mình du lịch tại Italy trong lúc vô tình bắt gặp ma cà rồng gia tộc Volturi công kích con người, giao thủ một chút liền bỏ chạy.
Nhìn trên mặt cậu còn hơi xanh, Edward nhẹ vỗ về lưng cậu, im lặng an ủi cậu.
Người yêu của hắn, cho dù là một phù thủy cường đại, chắc hẳn chưa bao giờ thấy qua loại tình cảnh này a.
Ma cà rồng hút máu người, khủng bố lúc ăn cơm, tuyệt đối có thể trở thành cơn ác mộng cả đời trong nội tâm người thường.
Nghĩ tới đây, phức cảm tự ti đã biến mất thật lâu trong lòng Edward lại lần nữa dâng lên, bàn tay nhẹ nắm Alan cũng không khỏi tăng thêm lực siết.
Người yêu của tôi a, thân là một phù thủy cường đại cao quý, tôi ích kỷ khóa cậu bên cạnh tôi, một ma vật đê tiện chỉ thuộc về bóng tối! Còn lúc nào cũng làm tánh mạng cậu bị nguy hiểm, thậm chí lúc gặp được kẻ thù của cậu, cũng chỉ có thể kiêng kị tránh lui, tôi như vậy, còn xứng ở bên cạnh cậu hay không?
Đôi mắt vàng kim của Edward trong nháy mắt ảm đạm xuống, nơi đấy trút ra nổi buồn và bi ai nồng đậm.
Không phát hiện tâm tình hắn không ổn, Rosalie cau mày nói: “Ba lữ hành kia đã giải quyết, nhưng mùi trên người Isabela vẫn tồn tại, như vậy thật sự quá nguy hiểm. Nếu như sau này gặp lại những ma cà rồng khác thì làm sao, chúng ta cũng không thể lúc nào cũng bảo vệ lấy cô ta.”
“Không sao.” Sau khi phát tiết cảm xúc nhất thời, Alan bình thường lại, cậu tung tung chiếc nhẫn trong tay, trầm ổn nói: “Tôi cũng lấy được thứ mình muốn, mấy ngày nữa tôi liền đi thăm dò tìm hiểu sơ chỗ ở cũ của phù thủy kia, nhìn xem có tìm được phương pháp giải quyết ma lực trong cơ thể Bella hay không.” Còn có di sản khổng lồ vị phù thủy kia để lại.
“Đúng rồi, con Higuma kia… ý tôi là Lulu.” Không nhìn thấy bóng dáng thằng nhãi mèo đâu, tuy đã ký kết khế ước ma pháp cực kỳ hà khắc nó cũng không ngu mà chạy trốn, nhưng vẫn cẩn thận là hơn.
“A, cậu nói Higuma khả ái bé bỏng hả.” trên mặt Esme lập tức tách ra ánh sáng hưng phấn, trên mặt Rosalie cũng giống như thế, cứ như đang nhắc lên món đồ chơi ưa thích nào đó.
“Bây giờ nó đang ở trong tầng hầm ngầm, chúng tôi cũng chưa nói chuyện gì với nó hết. Nhưng mà, nó thật sự quá đáng yêu.” trong mắt hai vị nữ ma cà rồng đều phát ra ánh sáng những vì sao.
Nghi hoặc nhìn về phía Edward và Jasper, trên mặt bọn hắn đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ không thể làm gì được.
“Con nhãi mèo kia không quấy rối mọi người chứ? Nó không phải là tên nhóc thành thật đâu.” Alan nhướng mày.
“Yên tâm đi, Alan.” Phảng phất như nghĩ tới chuyện hay gì đó, Edward ghé vào bên tai Alan nói: “Mọi người nhét nó vào trong tầng hầm ngầm, còn bỏ vào đó một đống —— sốt cà chua.”
Dùng sốt cà chua làm xiềng xích để đe dọa cảnh cáo kết cục chạy trốn sao? Alan nhíu mày.