• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày sau, tại một làng nhỏ cách thành phố Kinh Nam rất xa, Bạch Mộc Ninh đã tìm được công việc phù hợp với chuyên môn của mình, công việc của cậu là ấp nuôi cá tầm.

Từ lúc đó khi băng qua khu rừng, áo lông vũ của Bạch Mộc Ninh bị cào rách một vết, toàn bộ lông vũ bên trong bay hết. Cũng may là do chạy vội nên cậu không kịp cảm thấy lạnh.

Mặt mũi lấm lem, trên người đều là tuyết trắng, đã ngã và va đập không biết bao nhiêu lần.

Khó khăn lắm mới chạy được đến một con đường, nhưng lúc đó trời còn tờ mờ sáng, rất ít xe cộ qua lại. Một mình đi trên đường vắng làm Bạch Mộc Ninh không khỏi thấy sợ hãi.

Không có đèn đường, chỉ có ánh trăng và nền tuyết phản chiếu giúp cậu không hoàn toàn chìm trong bóng tối, nhưng sự tĩnh lặng đến rợn người lại khiến nỗi sợ trong lòng càng lớn hơn.

Cậu không còn phân biệt rõ phương hướng nữa, chỉ biết cứ thế đi về một phía.

Đi mệt rồi, Bạch Mộc Ninh cũng sẽ ngồi bên đường nghỉ một lúc, nhưng không dám dừng quá lâu. Dù sao xung quanh không có ai, cậu cũng không dám nán lại nhiều.

Tối đó, chỉ có ba chiếc xe đi ngang qua. Hai chiếc đầu tiên đều từ chối cho Bạch Mộc Ninh đi nhờ vì trong túi cậu không có lấy một xu.

Cuối cùng chỉ có chuyến xe của Ngô Đại Phúc mới cho cậu đi lên.

Ngô Đại Phúc năm nay khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng vẻ phúc hậu, lúc ngồi lái xe cái bụng tròn trĩnh của chú còn suýt chút chạm vào vô lăng.

Chú là người thích trò chuyện, lái chiếc xe tải chở cá nhưng luôn miệng trò chuyện với Bạch Mộc Ninh không ngớt.

Chú hỏi tại sao Bạch Mộc Ninh lại ở nơi hoang vắng vào nửa đêm thế này, tại sao lại thê thảm đến vậy.

Chú còn nói nếu không phải vì gương mặt ưa nhìn của Bạch Mộc Ninh, có khi chú còn chẳng dám dừng xe lại vì trông có phần hơi đáng sợ.

Bạch Mộc Ninh bèn bịa đại một thân phận cho mình, nói rằng anh trai buộc cậu cưới với người mình không thích, nên cậu bỏ nhà ra đi.

Bạch Mộc Ninh nói rất bình tĩnh, còn Ngô Đại Phúc thì không thể bình tĩnh nổi.

Ngô Đại Phúc lập tức mắng người anh trai do Bạch Mộc Ninh bịa ra: "Thời đại nào rồi mà còn ép cưới chứ? Chú năm mươi mấy tuổi mà còn biết yêu đương, kết hôn là chuyện tự do, sao anh cháu lại cổ hủ thế?"

"Con trai chú lớn hơn cháu vài tuổi, chú vẫn thường bảo nó rằng cưới hay không cưới chẳng quan trọng, sinh con cũng không phải chuyện bắt buộc, quan trọng nhất là biết bản thân muốn gì."

Ngô Đại Phúc tự nhận mình không học nhiều, nhưng lại hiểu lý lẽ. Thế là suốt quãng đường, chú không ngừng giảng giải đạo lý và động viên Bạch Mộc Ninh.

Ngô Đại Phúc hỏi tên cậu là gì, cậu bèn nghĩ nghĩ rồi đáp lại: "Cháu tên Văn Ninh ạ."

Chắc chắn tên thật không dùng được rồi, trước mắt cứ dùng tên giả cái đã.

Cậu nghĩ đến Văn Cảnh trong vô thức, thế là thuận miệng nói ra cái tên này.

Nói rồi mới thấy hơi hối hận, sao cậu lại theo họ của Văn Cảnh thế, vậy Văn Cảnh thành anh cậu rồi sao.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau này cũng không gặp lại Văn Cảnh nữa, vậy thì tên gì cũng chẳng quan trọng. Dù sao Văn Cảnh cũng sẽ không biết, cậu muốn nói gì thì nói thôi.

Trên đường đi, Ngô Đại Phúc nghe nói Bạch Mộc Ninh học về ngành nuôi thủy sản, thế là bèn bàn luận với cậu về kỹ thuật nuôi cá tầm.

Ngô Đại Phúc là người đầu tiên trong làng nuôi cá tầm, hiện tại công việc làm ăn khá ổn áp, chỉ là giá cá giống càng ngày càng đắt, hơn nữa khoảng cách vận chuyển xa nên đội chi phí lên cao. Thành ra chú muốn tự nhân giống nhưng không rành kỹ thuật.

Nay có một kỹ thuật viên ngay trước mắt, chú lập tức vỗ đùi mời Bạch Mộc Ninh về nhà giúp mình gây giống.

Bạch Mộc Ninh không có chỗ nào để đi, hơn nữa cậu còn không có điện thoại, không có giấy tờ, không có tiền, đi đâu cũng là vấn đề sinh tồn cả.

Nếu đi làm thuê mà không có chứng minh thư thì chắc chắn sẽ không ai nhận.

Còn không làm thuê chỉ có nước chết đói.

Suy đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng Bạch Mộc Ninh cũng nhận lời mời của Ngô Đại Phúc, quyết định dùng chuyên môn của bản thân để thay đổi cuộc sống.

Dù sao cậu cũng không biết con đường phía trước sẽ thế nào, cứ đi bước nào hay bước đó đã.

Chiều hôm sau, họ đến nhà Ngô Đại Phúc. Sau khi nghỉ ngơi, chú dẫn Bạch Mộc Ninh đi tham quan trại cá của mình.

Trại cá của Ngô Đại Phúc là lớn nhất trong làng, diện tích khoảng hơn một nghìn mét vuông, được quy hoạch rất tốt.

Việc nuôi cá tầm khác hẳn so với các loại cá khác, như cá chép hay cá trê thì chỉ cần đào một cái ao, tích nước vào là có thể nuôi được rồi.

Còn cá tầm thì không dính mùi tanh bùn, nên thường được nuôi trong các bể xi măng, bên trong còn phải lát thêm gạch nền.

Chủ yếu lát gạch như thế sẽ dễ vệ sinh vào mùa hè hơn.

Sau khi thời tiết ấm lên, chất lượng nước cũng sẽ bị ảnh hưởng, thủy sinh trong nước bám vào thành rồi sinh trưởng cực kỳ nhanh, cho nên thường phải cọ rửa mỗi ngày.

Nếu có gạch lát, chỉ cần dùng bàn chải cứng chà qua là sạch bong.

Ngô Đại Phúc vừa đi vừa nói: "Mấy cái ao này đều dùng để nuôi cá tầm cả, cháu nhìn xem có phải đẹp lắm không? Cá tầm dài khoảng năm mươi cm trở lên đều bán được giá tốt, cá nhỏ hơn cũng không tệ."

"Chu kỳ nuôi loài cá này cũng dài nên lợi nhuận khá là tốt, sau khi nhà chú kiếm được tiền thì người trong làng cũng bắt đầu nuôi theo."

"Nhưng chú nói cháu nghe, thứ chú tự hào nhất là lũ cá hồi vân này. Nhìn xem, con nào cũng to khỏe! Năm nào chú cũng bán được giá siêu tốt luôn đấy."

Thịt cá hồi vân có kết cấu tương tự cá hồi thường, vì vậy trên thị trường có khá nhiều người bán dùng cá hồi vân thay thế cá hồi để đem ra bán.

"Tối nay để thím cháu nấu một con cho cháu ăn, đảm bảo ngon tuyệt. Người khác thích ăn sống chứ chú vẫn thích cách chế biến truyền thống của dân mình hơn."

Bạch Mộc Ninh cười nói: "Cảm ơn chú Ngô ạ."

Tiếp tục đi về phía trước, Ngô Đại Phúc hào hứng nói: "Nhóc Ninh đến xem niềm tự hào của chú này."

Trong bể có một con cá tầm lớn dài hơn hai mét bơi lượn, ước chừng nặng hai ba trăm cân.

Loài cá này có thân hình đồ sộ nhưng tính tình hiền lành, không có tính tấn công.

Ngô Đại Phúc nói: "Chú nuôi con cá này nhiều năm rồi, biết bao nhiêu người ngỏ ý muốn mua nhưng chú chưa bán đấy."

"Khi mới bắt đầu nuôi cá, chú chẳng hiểu gì cả, chỉ biết mò mẫn từng bước một. Con cá này là một trong những con đầu tiên còn sống sót, nuôi mãi bao năm rồi cũng có tình cảm với nó."

Sau đó, Ngô Đại Phúc dẫn Bạch Mộc Ninh sang một căn phòng tối hơn, bên trong nuôi nhiều loại cá hiếm độc và lạ.

Trong số đó, Bạch Mộc Ninh chỉ nhận ra cá kỳ nhông khổng lồ, còn những loài khác thì mắt đã quen nhưng không thể gọi tên.

Cuối cùng Ngô Đại Phúc mới dẫn Bạch Mộc Ninh sang chỗ làm việc.

Lúc này, cá giống đã được cho vào các bể chứa chuyên dụng, khi được vận chuyển về, bên trong đã bơm khí oxy nên cá vẫn sống khá khỏe. Chỉ cần một thời gian để thích nghi với chất lượng nước ở đây, không lâu sau, chúng bắt đầu vui vẻ bơi lội.

Tối đến, hai vợ chồng thêm vài người công nhân cùng chiêu đãi Bạch Mộc Ninh, xem như một hình thức chào đón cậu.

Đồ ăn đều vớt từ trong ao ra, món ngon nhất phải kể đến món cá tầm.

Không giống những loài cá khác, cá tầm có thể ăn toàn bộ, chỉ trừ phần xương đầu vì cứng.

Cá tầm không có xương dăm, chỉ có sụn mềm, thịt ngon hơn hẳn những loại cá khác nên giá thành cũng cao hơn.

Ngô Đại Phúc còn mang ra một ít trứng cá muối, mỗi người xúc một muỗng lớn để thưởng thức sự mới mẻ này.

Trứng cá muối hôm nay là được vắt ra từ bụng cá tầm mấy hôm trước.

Lẽ ra phải thực hiện thụ tinh nhân tạo để nuôi cá tầm giống, nhưng kết quả lại thất bại.

Ngô Đại Phúc giữ lại một ít để mình ăn, phần còn lại đều mang đi bán hết cả.

Đây là lần đầu tiên Bạch Mộc Ninh được ăn trứng cá muối, cảm giác trong miệng rất khó nói nên lời, chỉ thấy lòng cứ nôn nao muốn nhổ ra.

Nhưng nghĩ đến việc nó rất đắt nên đành phải nuốt xuống.

Lúc ăn trứng cá muối, đột nhiên trong đầu Bạch Mộc Ninh lại nghĩ đến cái thứ thuộc về Văn Cảnh. Đều là thứ liên quan đến sinh sản, nhưng cậu lại không hề phản cảm với cái của anh.

Văn Cảnh cũng thích để cậu nuốt vào, thậm chí còn dỗ dành cậu không cho cậu nhổ ra.

Có một lần, chất lỏng ấy chạm đến cuống họng khiến Bạch Mộc Ninh ho sặc sụa, nhổ không được mà không nhả cũng không xong, cuối cùng phải uống rất nhiều nước mới trôi xuống hết.

Nghĩ đến đây, lòng Bạch Mộc Ninh bỗng nhiên nhói đau, có một cảm giác trống trải như thể thiếu đi thứ gì đó.

Thiếu cái gì chứ?

Là thiếu Văn Cảnh!

Chỗ của Ngô Đại Phúc khá rộng rãi, ký túc xá nhân viên đều là kiểu phòng đơn.

Sau khi trở về ký túc xá, chợt Bạch Mộc Ninh cảm thấy u sầu.

Hôm qua cậu vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng rồi đến hôm nay sự hoảng loạn ấy vẫn còn đó, như tối nay, nỗi buồn kia lại bắt đầu trỗi dậy, khổ sở vô cùng.

Cậu nằm lên giường nghĩ, có khi nào Lý An Triệt sẽ lo lắng cho mình không, cậu có nên gọi báo bình an không?

Nhưng chẳng mấy chốc Bạch Mộc Ninh lại đè nén suy nghĩ đó, tính sau vậy!

Trước khi bước vào mộng đẹp, hôm nay Bạch Mộc Ninh tổng kết đơn giản lại, không có Văn Cảnh thì cuộc sống của cậu vẫn ổn, chỉ là đôi lúc thấy nhói nhói trong lòng thôi.

-

Sáng sớm hôm sau, Bạch Mộc Ninh giật mình tỉnh giấc vì tiếng nổ trong giấc mơ của cậu.

Choàng tỉnh đột ngột khiến cậu thở d.ốc, trên trán Bạch Mộc Ninh là một lớp mồ hôi lạnh.

Dù rằng đã qua một ngày nhưng nỗi sợ trong lòng cậu vẫn còn đó, cậu nghĩ đến cái chết của Chu Siêu mà sợ hãi không ngớt.

Nếu Chu Siêu tàn nhẫn hơn một chút nữa thôi, có lẽ giờ phút này Bạch Mộc Ninh đã chẳng còn cả mảnh xương vụn rồi.

Một ngày mới bắt đầu, Bạch Mộc Ninh bắt đầu công việc.

Nhiệm vụ chính của cậu là cho cá ăn và làm một số việc lặt vặt. Ngô Đại Phúc nói chờ qua Tết sẽ cho cậu tham gia vào quá trình ấp trứng cá tầm.

Cá tầm con tạm thời chưa cần ăn, vài ngày nữa sẽ được cho ăn giun đỏ, nhưng giun đỏ phải được nghiền nhỏ để cá con dễ nuốt.

Cá lớn thì đơn giản hơn, chỉ cần cho ăn thức ăn viên.

Một ngày hai lần như vậy, mỗi lần Bạch Mộc Ninh đều sẽ đẩy xe chở thức ăn đi dọc lối nhỏ giữa các ao để cho cá ăn.

Ngày đầu tiên đi làm, khi bước trên lối đi giữa các bể nuôi, do hành lang quá hẹp, chỉ rộng khoảng ba mươi centimet.

Bạch Mộc Ninh mất thăng bằng, bất cẩn trượt chân rơi thẳng xuống bể cá sâu hơn hai mét.

May là cậu biết bơi nên sau vài cái giãy giụa đã bám được vào thành leo lên bờ.

Bạch Mộc Ninh sặc mấy ngụm nước, cậu thấy thứ nước này khó nuốt vô cùng.

Ngày thứ hai rời xa Văn Cảnh thật xui xẻo.

Ngày thứ ba, Bạch Mộc Ninh rút kinh nghiệm nên chỉ đứng ở những chỗ rộng rãi để cho cá ăn, tuyệt đối không bén mảng đến những nơi chật hẹp nữa, lỡ đâu rơi xuống thêm lần nữa thì sao?

Bạch Mộc Ninh nghĩ, thật ra tắm nước lạnh thì không vấn đề gì, chỉ là do nước ao này khó nuốt thôi.

Hôm qua uống phải nước ao làm cậu đau bụng cả đêm không ngớt.

Ngày thứ ba xa Văn Cảnh, phải sống thật cẩn thận.

Ngày thứ tư là đêm Giao thừa, các nhân viên khác đều về nhà ăn Tết vì họ là người địa phương, nhà gần, đến Tết ai cũng muốn về đoàn tụ với gia đình.

Chỉ còn lại một mình Bạch Mộc Ninh, chẳng biết làm gì ngoài loanh quanh trong ký túc xá, thỉnh thoảng ra ngoài làm việc, cho cá ăn.

Tối đến, Ngô Đại Phúc gọi cậu sang ăn cơm tất niên, con trai của hai vợ chồng từ nơi khác chưa về, năm nào cũng chỉ có hai người họ đón Tết cùng nhau.

Trên bàn ăn, Ngô Đại Phúc cứ luôn miệng nói con trai ở đâu cũng được, không quan trọng, nhưng trong lời đó Bạch Mộc Ninh vẫn nghe ra vài phần thương nhớ.

Họ vẫn rất nhớ người con trai của mình.

Nhưng liệu có ai nhớ cậu không?

Bạch Mộc Ninh hắt xì một cái, nhận ly rượu trắng từ tay Ngô Đại Phúc: "Nhóc Ninh à, uống rượu với chú Ngô nào."

Bạch Mộc Ninh không từ chối, cậu cũng muốn say một chút.

Bữa cơm kéo dài đến tận nửa đêm, khi chương trình Gala chào năm mới kết thúc, Bạch Mộc Ninh mới về phòng ngủ.

Cậu nằm trên giường mà đầu óc choáng váng không thôi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ tư rời xa Văn Cảnh, cậu say đến mơ màng.

Bạch Mộc Ninh cứ nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ trôi qua bình yên như thế, chờ khi mọi chuyện lắng xuống, dành dụm chút tiền, rồi sẽ đi đến nơi mình muốn.

Nhưng ai mà ngờ, lần giả chết này chỉ kéo dài vỏn vẹn sáu ngày, sau đó cậu đã bị Văn Cảnh tìm thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK