Trong phòng đọc sách của ông lão, cậu ta đã gặp mặt Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên lớn hơn cậu ta một tuổi, cao hơn cậu ta khoảng cái đầu. Cho dù là lúc học hành hay là cách nói chuyện và làm việc đều điêu luyện hơn cậu ta rất nhiều, thoạt nhìn qua trông y như một ông lớn, uy phong lẫm liệt.
Trẻ con đều thích chơi với những đứa trẻ lớn tuổi hơn mình, vậy nên khi đó cậu ta thật sự rất ngưỡng mộ Lương Vân Tiên, ngày nào cũng đi theo sau mông anh, cứ mở miệng là lại gọi anh bằng hai tiếng "anh trai".
Mà Lương Vân Tiên quả thực cũng là một người anh lớn đủ tư cách và luôn chăm sóc cậu ta rất tốt, đặc biệt là sau khi cậu ta bắt đầu học tiểu học.
Vừa mới đủ sáu tuổi là cậu ta đã đến trường, thậm chí còn chưa từng được đi học mầm non, cho nên ở trường học cậu ta thua kém hơn so với những đứa trẻ khác ở mọi mặt. Cậu ta không theo kịp được mạch giảng dạy của giáo viên, cũng chẳng hòa nhập được với những đứa trẻ lớn hơn mình một tuổi đó, thậm chí ngay cả về vóc dáng, cậu ta cũng không cao giống như các bạn bè xung quanh nên luôn luôn bị bắt nạt.
Bất cứ khi nào chuyện đó xảy ra, Lương Vân Tiên sẽ ngay lập tức đứng ra bảo vệ cậu ta, giúp cậu ta đánh đuổi mấy đứa bé ức hiếp cậu ta. Không những vậy, anh còn đe dọa rằng nếu như bọn chúng còn dám bắt nạt cậu ta thêm một lần nào nữa thì anh sẽ đánh cho chúng gãy hết răng.
Sau này, Lương Vân Tiên trở thành vua của đám trẻ con, trong trường không một ai dám trêu chọc gì với anh. Cũng bởi vì có Lương Vân Tiên bảo vệ cậu ta nên chẳng ai dám bắt nạt cậu ta thêm nữa.
Kể từ đó trở đi, cậu ta bắt đầu hăng hái chạy theo sau lưng anh trai mỗi ngày, vừa ngưỡng mộ anh vừa đi theo làm tay chân cho anh.
Cứ vậy theo sau anh trong suốt rất nhiều năm.
Từ tiểu học cho đến trung học cơ sở, cậu ta đã thực sự xem anh như anh trai của mình.
Cho đến khi cậu ta bước vào năm lớp tám.
Ba của cậu ta rời dàn nhạc và tự mình đi kinh doanh. Trong khoảng thời gian đó, ngày nào ba của cậu ta cũng sẽ về nhà muộn, uống rượu tiếp khách rồi say khướt chẳng còn biết gì.
Từ trước đến nay, mẹ của cậu ta vẫn luôn thờ ơ, không thèm quan tâm tới ông ta.
Một buổi tối hôm nọ, ba của cậu ta lại về nhà với tình trạng say bí tỉ một lần nữa. Có lẽ là bởi vì công việc làm ăn không được thuận lợi, lại cũng có thể là vì một lý do nào đó khác mà ông ta đã lần đầu tiên cãi nhau với vợ mình.
Cuộc cãi vã này đã khơi lại đến cả chuyện xưa từ mười mấy năm trước. Sau đó, cuối cùng cậu ta cũng đã hiểu rõ ra tại sao mẹ của cậu ta lại vẫn luôn lạnh lùng với ba mình như vậy. Tại sao bà ta lại bắt cậu ta đi học piano từ khi còn nhỏ và tại sao bà ta cứ mãi chơi đúng một bản nhạc đó. Cậu ta cũng hiểu được vì sao lúc nào cậu ta cũng sẽ bất ngờ gặp Lương Vân Tiên trong các lớp dạy kèm khác nhau, đồng thời lại càng hiểu lý do tại sao mẹ của cậu ta lại không cho cậu ta đi học mầm non mà trực tiếp vào thẳng trường tiểu học.
Không phải là bởi vì lợi ích của cậu ta, mà là bà ta muốn nhân cơ hội đưa đón đứa con của mình để nhìn thấy người yêu cũ Lương Cố. Cho dù bà ta không có gặp được Lương Cố thì cũng vẫn sẽ vui vẻ, chỉ đơn giản là vì trông thấy con trai của Lương Cố.
Mẹ của cậu ta đối xử với Lương Vân Tiên còn tốt hơn con ruột của chính mình.
Vậy là cậu ta bắt đầu căm hận Lương Cố, căm hận Lương Vân Tiên và căm hận cả chính bản thân trong quá khứ đã coi Lương Vân Tiên như anh trai của mình.
Từ đó trở đi, tra tấn Lương Vân Tiên dường như đã trở thành sứ mệnh của cậu ta.
Chỉ cần là việc có thể khiến Lương Vân Tiên bị tổn thương, cậu ta cũng sẽ sẵn sàng làm điều đó mà không biết mệt. Cũng giống như chuyện lừa dối Lục Vân Đàn: khiến cho Lương Vân Tiên không nói được câu nào trước mặt cô gái mà anh thích chắc chắn là một chuyện rất đau khổ.
Chắc hẳn là cũng phải cảm ơn ông trời đã làm cho Lương Vân Tiên bị bệnh một thời gian, bởi vậy mới có thể cho cậu ta có cơ hội khiến anh đau khổ như vậy.
Chỉ cần Lương Vân Tiên đau khổ, cậu ta sẽ thấy hạnh phúc.
Cậu ta chỉ đơn giản là không thể trơ mắt nhìn anh sống tốt.
“Tích…” Tiếng còi xe điện vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Lạc Trần. Cậu ta khẽ cau mày nhìn vào gương chiếu hậu.
Trên mặt gương sạch sẽ phản chiếu hình ảnh một chiếc xe điện màu đỏ đen, người đang ngồi trên chiếc xe đó chính là một cô gái mặc đồng phục trường cấp hai. Cô vừa tan học về nhà nhưng lại chẳng mang cặp sách trên lưng, trên cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ cũng cùng một màu đỏ đen. Trên đầu của cô thì đội một chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ rực, chiếc kính đen chắn gió phản chiếu ánh đèn neon của thành phố, trông cô rất ngầu.
Cô bị chặn lại phía sau chiếc Rolls-Royce, muốn lách qua khe hở và vượt lên nhưng lại sợ cọ phải chiếc Rolls-Royce cao quý của người ta. Cho nên, cô đành phải thổi còi ra hiệu, hy vọng rằng chủ nhân của chiếc xe Rolls-Royce này sẽ là người hiểu chuyện, biết cái gì tốt cái gì xấu, tránh ra một bên nhường đường một chút, đừng cản trở đường về nhà của nữ hiệp này.
Chu Lạc Trần không nhịn được mà nhếch khóe môi lênh, nói với ba mình: "Trước tiên ba cứ lái xe nhanh lên một chút, sau đó lại đột ngột phanh lại."
Chu Nghiệp tức giận hỏi: “Thế chẳng phải chiếc xe điện phía sau sẽ tông vào sao?”
Chu Lạc Trần đáp: "Thì là để cậu ấy tông vào mà."
Chu Nghiệp hỏi lại một lần nữa: "... Thằng nhóc khốn nạn này, con có biết chiếc xe này trị giá bao nhiêu tiền không?"
Chu Lạc Trần: "Chẳng lẽ chiếc ô tô mấy triệu mà còn sợ một cái xe điện?"
Chu Nghiệp: "..."
Ông ta liếc nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, chợt hiểu ra điều gì đó, mỉm cười hỏi: “Con biết cô bé đó à?”
Chu Lạc Trần thoải mái gật đầu: "Ừm."
Chu Nghiệp không nói gì nữa, giơ chân đạp ga rồi lại bỗng nhiên đạp phanh lại ngay sau đó.
Một tiếng “ầm” truyền đến, chiếc xe điện đã đâm thẳng vào đuôi xe Rolls-Royce.
Vào khoảnh khắc đó, Lục Vân Đàn đã mất hết hy vọng, trong đầu trực tiếp hiện lên cảnh tượng thê thảm của ba mẹ và các anh trai, phải đập nồi bán sắt để giúp cô trả nợ.
Suýt chút nữa linh hồn đã rời khỏi xác.
Đúng lúc này, cửa ghế lái phụ của chiếc Rolls-Royce đột nhiên bị mở ra, Lục Vân Đàn vừa chột dạ lại vừa lo lắng nhìn sang. Sau đó, cô kinh ngạc và kích động khi nhìn thấy là Chu Lạc Trần…
Là người quen!
Dễ mặc cả!
Nhưng trước khi mặc cả, cô phải điều chỉnh lại thái độ cho nghiêm chỉnh, thế nên cô nhanh chóng cởi mũ bảo hiểm ra, chân thành đưa mắt nhìn người đang bước tới: “Tớ thực sự không có cố ý đâu!”
Chu Lạc Trần đi tới chỗ đuôi xe, nhìn thoáng qua về phía sau, quả nhiên đã bị tông vào tạo thành một cái lỗ. Cậu ta lại nhìn qua chiếc xe điện của cô, rõ ràng là không hề có chút vấn đề gì cả, ngay cả một mảnh sơn xe cũng không bị trầy xước.
Xe điện mới đúng là tiêu chuẩn đỉnh cao của ngành sản xuất trong nước.
Thấy Chu Lạc Trần không lên tiếng, trong lòng Lục Vân Đàn cảm thấy khó chịu, thái độ cũng càng trở nên nghiêm túc hơn: "Cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ không bao giờ gây chuyện rồi chạy trốn."
Chu Lạc Trần không hề biểu lộ ý kiến của mình, mà chỉ hỏi một câu: "Tớ có thể gia nhập bang hội của cậu rồi chứ?"
Lục Vân Đàn: "..."
Ý của cậu ta là gì, đang muốn dùng tư cách trở thành thành viên bang hội để trao đổi tiền bồi thường với cô sao?
Mặc dù là điều kiện này rất hấp dẫn, nhưng mà, công tư thì phải rạch ròi với nhau, không thể xem như một được, bằng không đám người Lương Vân Tiên chắc chắn sẽ thấy không vui.
Nhưng mà cô cũng đâu thể nói thẳng cho Chu Lạc Trần biết hết tất cả kết quả bỏ phiếu của mọi người được, lỡ như cậu ta thẹn quá hóa giận rồi yêu cầu bồi thường gấp mấy lần thì phải làm sao bây giờ?
Cô đành phải áp dụng kế hoãn binh thôi.
“Về việc đó, tớ vẫn còn chưa hỏi bọn họ.” Đàn bang chủ mang vẻ mặt khó xử: “Chờ đến chiều mai, sau khi về lại trường tớ sẽ đi hỏi thử xem.”
Chu Lạc Trần cũng không hi vọng gì nhiều, thở dài rồi bất đắc dĩ nói: "Đi đi, về sau lái xe cẩn thận một chút."
Đi đi?
Cứ như vậy mà thả cho cô đi sao?
Lục Vân Đàn sửng sốt.
Chu Lạc Trần nói tiếp: "Không phải lỗi của cậu, là trách nhiệm của ba tớ. Ông ấy phóng xe quá nhanh rồi."
Lục Vân Đàn: "..."
Hiểu chuyện!
Đây mới gọi là hiểu chuyện!
Chẳng trách người ta có thể lái được Rolls-Royce!
Cảm giác y như trong nháy mắt, bản thân đã xóa được khoản nợ cả tỷ đồng, Lục Vân Đàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó dứt khoát lựa chọn bỏ chạy: “Vậy tớ đi trước.” Cô cũng không hề khách sáo chút nào, không nói thêm gì mà vội đội mũ bảo hiểm lên, mở miệng: “Phải mau chóng về học đây."
Chu Lạc Trần: "..."
Cô còn chẳng mang cặp sách sau lưng, bảo học tập như thế nào đây?
Lục Vân Đàn đội mũ bảo hiểm xong xuôi, vừa qu@y tay lái xe vừa nói: “Ngày mai tớ sẽ đãi cậu trà sữa!”
Chu Lạc Trần: "Uống Heytea, đưa thẳng tới lớp học của tớ."
Lục Vân Đàn: "..."
Cô cũng chỉ là buột miệng lỡ nói vậy thôi, sao mà cậu ta lại còn cho là thật rồi?
Cô im lặng một lúc: "Cậu cũng nên khách khí một chút đi."
Chu Lạc Trần cười đáp: "Cậu cũng đâu có khách khí gì với tớ đâu."
Lục Vân Đàn: "..."
Được.
Cô đẩy kính bảo hộ trên mũ bảo hiểm xuống: “Tớ đi đây, tạm biệt.”
"Tạm biệt."
Đợi đến sau khi cô lái xe điện rời đi, Chu Lạc Trần mới lên xe. Lúc cậu ta đang thắt dây an toàn, ba của cậu ta cười lớn quan sát cậu ta, rồi lên tiếng hỏi: “Con thích cô bé đó hả?”
Chu Lạc Trần sửng sốt một chút: "Chắc là có thích một chút."
Chu Nghiệp không hiểu nổi: "Thích thì chính là thích, không thích thì là không thích. Thích một chút là sao chứ?"
Chu Lạc Trần trả lời: "Con cảm thấy cô ấy rất tốt. Dù sao thì cô ấy cũng tốt hơn so với những cô gái khác trong trường, rất là đặc biệt."
Chu Nghiệp hỏi tiếp: "Vậy tại sao con chỉ thích một chút thôi? Không phải là rất thích ư?"
Chu Lạc Trần nói: "Có hơi điên cuồng, thích gây chuyện, con chịu đựng không nổi."
Chu Nghiệp lại khởi động một lần nữa, bất đắc dĩ cười thành tiếng: "Cũng chỉ bởi vì vậy thôi sao?"
Dĩ nhiên là không phải.
Đó chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
Chu Lạc Trần im lặng một lúc lâu: "Lương Vân Tiên cũng thích cô ấy."
Chu Nghiệp liếc nhìn con trai mình: “Cho nên con không dám thích cô bé đó nữa?”
Cậu ta sợ rằng sẽ trở thành một Chu Nghiệp thứ hai, lại càng sợ rằng cô sẽ biến thành Chương Đồng thứ hai.
Nhưng mà cậu ta không thể nói sự thật này với ba của mình, bởi vì ba chính là người đối xử với cậu ta tốt nhất trên thế giới này.
Cậu ta chỉ có thể nói: "Liệu con còn có thể giống Lương Vân Tiên, thích cùng một cô gái sao?"
Chu Nghiệp không lên tiếng, lái xe suốt đoạn đường mà không nói một lời. Sau khi lại đi qua một cái ngã tư khác, ông ta bỗng nhiên nói: "Con có biết Lương Vân Tiên bị bệnh không? Trong não của thằng bé có một khối u, không thể chữa khỏi."
Chu Lạc Trần sững sờ, đờ ngây người như phỗng, nhìn ba mình: "Làm sao mà ba biết được? Ai đã nói với ba?"
Chu Nghiệp đáp: “Vài ngày trước, đồng nghiệp cũ của ba có tổ chức buổi gặp gỡ.”
Trước kia, ông ta và Lương Cố đều là thành viên của dàn nhạc Đông Phụ, cho nên họ có rất nhiều bạn bè chung.
Chu Lạc Trần hít sâu một hơi: "Làm sao mà ba biết được bệnh này của cậu ta là không thể chữa khỏi được? Chẳng lẽ là khối u ác tính sao?"
Chu Nghiệp trả lời: “Lành tính, nhưng mà lại nằm ở vị trí không tốt, không thể nào phẫu thuật được. Họ không xác định được khi nào bệnh tình sẽ chuyển biến xấu hơn, chỉ có thể chờ đợi cái chết.”
Chu Lạc Trần: "..."
Trên thực tế, cậu ta cũng không muốn Lương Vân Tiên chết.
Chu Nghiệp nói tiếp: "Vợ chồng Tống Từ không muốn từ bỏ, đang chuẩn bị đưa thằng bé đến Houston để chữa bệnh. Hiện tại, họ đang làm hộ chiếu, nếu như không xin được thị thực lưu trú y tế, họ sẽ phải làm thủ tục để di dân." Ông ta lại thở dài: "Hồi đó, có bao nhiêu là quốc gia mời Lương Cố tới, nhưng mà cậu ta lại từ chối tất cả và nhất quyết không thay đổi quốc tịch. Bây giờ thì cậu ta lại phải nộp đơn xin di dân vì con trai của mình, có lẽ trong lòng cậu ta cũng không tài nào cảm thấy thoải mái được.”
Chu Lạc Trần kinh ngạc liếc nhìn ba mình: "Ba còn thấy đau lòng cho ông ta nữa sao?"
Chu Nghiệp cười khổ một tiếng: "Ba đau lòng cho cậu ta làm gì? Ba thương mình còn chưa hết đây này. Mỗi người đều có số phận của riêng mình, mà đây chính là số phận của cậu ta, không ai có thể làm gì được."
Danh Sách Chương: