Mùng một tháng giêng năm nay đến khá sớm, không quá vài ngày là năm mới, cả thành phố đã tiến vào không khí náo nhiệt đợi chờ tết âm lịch, biệt thự của Kha Khinh Đằng nằm ở vị trí hẻo lánh yên tĩnh, lại có tầng tầng lớp lớp người bảo vệ cả toà biệt thự, rất thích hợp để tĩnh dưỡng, dưới hoàn cảnh và sự chăm sóc tốt nhất, vết thương của Doãn Bích Giới cơ bản đã hoàn toàn hồi phục như cũ.
Mà hai người bọn họ cũng coi như một đôi vợ chồng bình thường, ban ngày ở trong biệt thự, ngoại trừ cùng Trịnh Đình và Arthur bàn bạc bố cục và kế hoạch, anh chỉ ở cùng cô, có đôi khi không nói gì, chỉ là cùng nhau uống trà, thỉnh thoảng hai người cùng đến hồ bên cạnh câu cá, có lúc chỉ tựa vào nhau đọc sách, nghe nhạc, cuộc sống không ồn ào chút nào, nhưng bọn họ đều cảm thấy đây là cách sống tốt nhất.
Kỳ thật rất nhiều lúc, hai người ở cùng một chỗ không cần làm gì cả, chỉ cần hai người ở bên nhau cũng đã đủ rồi.
Thế nhưng, thời gian yên tĩnh như thế, nhưng vẫn có một việc luẩn quẩn trong đầu cô.
Ngày đó trong đêm pháo hoa, câu nói “Kha phu nhân của anh” mang theo nhu tình chưa từng bao giờ có, nó luôn dai dẳng trong đầu cô, mấy ngày nay lúc hai người ở cùng nhau, cô luôn nghĩ rằng anh sẽ làm gì đó để tiếp tục năm chữ này.
Cho dù lạnh lùng lý trí, dù sao cô vẫn là một người phụ nữ, người bên cạnh chính cô lựa chọn, sẽ ở cùng cô cả đời, Kha Khinh Đằng có định cầu hôn cô không; ngay cả Dung Tư Hàm ở Hồng Kông, lúc gọi điện đến cũng trêu chọc, nếu nam thần tiên sinh cầu hôn quả thật là phải quỷ thần khiếp động trời đất rồi.
Đúng vậy, anh là một người đàn ông không tầm thường, thứ có thể cho cô tất nhiên cũng là độc nhất vô nhị trên thế giới này.
Đương nhiên cô cũng sẵn lòng dùng toàn bộ kiên nhẫn để chờ đợi.
“Suy nghĩ gì đó?”
Bữa tối mùng một tháng một cô vẫn cứ ngẩn ngơ, nhưng phát hiện anh ở đối diện đã buông đũa, hai tay chồng lên nhau, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Ngọn đèn trong phòng khách ấm áp mà sáng tỏ, như là làm nổi bật sự lặng lẽ của năm mới, cũng tôn lên vẻ ấm áp trên khuôn mặt lạnh lùng của anh, cô nhìn lại anh một lúc, đột nhiên nở nụ cười.
“Nếu em còn cười như vậy,” trong đôi mắt anh rõ ràng chỉ có khuôn mặt cô, còn mang theo chút nhu mì, “Bữa tối này có thể sẽ đi vào phòng ngủ hưởng dụng.”
Không cần lệnh cấm của bác sĩ, anh đã đặt tình trạng sức khoẻ của cô hàng đầu, tuy rằng hiện tại đã qua thời kỳ quan sát, nhưng anh vẫn chậm chạp không chạm vào cô.
“Ồ?” Cô cũng buông đũa, nâng quai hàm cười đùa, “Được, nhưng em vẫn còn thắc mắc cũ, giường của biệt thự này, chất lượng có năm sao không?”
Anh cong khoé miệng, “Anh nghĩ, năm ngày năm đêm, hẳn là không thành vấn đề.”
Không khí trong phòng dần dần nóng lên, cô đã dự định tối nay hưởng thụ “thể nghiệm năm sao” thật tốt, nhưng ai ngờ lúc này Trịnh Đình lại đi tới, sau khi chào cô, anh ta nói nhỏ bên tai Kha Khinh Đằng mấy câu.
“Xem ra lời hứa năm ngày năm đêm phải trì hoãn.”
Đợi Trịnh Đình rời đi, lúc này anh mới từ ghế đứng dậy, đến bên cạnh cô, một tay chống ở cạnh bàn ăn, hơi cúi người nhìn cô, “Tối nay chúng ta có một việc phải làm.”
“Gì thế?” Thần sắc anh nhìn qua không giống như là nói đùa, cô cũng thu lại sự buông lỏng khi nãy.
“Tất cả tin tức em trở về thành phố S và nằm viện đều được anh phong toả.” Anh nhìn cô, nói từng câu từng chữ, “Bất cứ ai, bao gồm ba mẹ của em cũng không biết.”
Anh vừa nói vậy, cô mới giật mình nghĩ lại, trong lúc mình nằm viện, hình như đã quên gì đó.
Bởi vì các nơi trên đất nước đều có công ty chi nhánh của Doãn thị, ba mẹ luôn quản lý các công ty, thời gian quay về thành phố S cũng rất ít, đối với tình hình của cô, từ trước đến nay họ cũng không theo dõi, chỉ biết lúc ấy cô và Cảnh Trạm cùng đi Las Vegas chơi.
Nghĩ như thế, cô nhận ra đã lâu chưa gặp mặt bọn họ.
Tuy rằng từ nhỏ cô đã không có thân thiết với ba mẹ, trong một năm thường chỉ gặp hai ba lần, nhưng dù sao cũng là ba mẹ nuông dưỡng và dạy dỗ cô.
Nghĩ đến đây, cô cũng rất cảm ơn Kha Khinh Đằng giúp cô phong toả tin tức sau khi đến thành phố S, dù sao cô thật không muốn ba mẹ lo lắng cho mình, hơn nữa lại còn từng sinh non.
“Ba mẹ em đối với chuyện em liên quan đến thế giới màu đen, biết được mấy phần?” Kha Khinh Đằng lại hỏi.
Cô lắc đầu.
Hoàn toàn không biết rõ.
Bao gồm chuyện làm ăn đen tối của ông nội trước kia, ngược lại chỉ có cháu gái là cô biết rõ, hơn nữa sau đó cô vì giao dịch với liên bang mà đi tiếp cận Kha Khinh Đằng, cô cũng chỉ thông báo với ba mẹ ở Mỹ có phía đối tác, từ nhỏ cô đã độc lập, cũng có đầu óc kinh doanh, ba mẹ vẫn rất yên tâm về cô.
Tuy rằng giấu diếm cũng không tốt, nhưng cô hiểu được, nếu bị ba mẹ biết tình huống thật sự, đương nhiên dùng quan niệm của bọn họ, e là không thể chấp nhận, có lẽ còn gây ra chút phiền toái không cần thiết.
“Tốt lắm.” Anh hơi gật đầu, khẽ nhướng mày, “Em đã làm công tác giữ bí mật hơn hai mươi năm, vậy tốt nhất hãy tiếp tục duy trì.”
Cô suy nghĩ một hồi, “Cũng đúng.”
“Nhưng mà, chuyện em sắp trở thành vợ của anh nhất định phải cho bọn họ biết.”
Lúc này anh đứng thẳng, cũng kéo cô từ trên ghế lên, vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trên trán cô, “Anh sẽ biểu hiện thật tốt và dùng lý do thuyết phục nhất để nhận được sự chấp thuận của bọn họ.”
Doãn Bích Giới ngây ngẩn cả người.
Nói thật, cô chưa từng nghĩ tới…phải dẫn anh đi gặp ba mẹ mình.
Tuy rằng, dựa theo lẽ thường, khâu gặp ba mẹ này là khâu cần thiết chính thức bước vào hôn nhân, nhưng cô luôn cảm thấy, để anh đi làm chuyện này, nói thế nào cũng…có chút không bình thường.
“Vì em nói anh đã bắt đầu ‘gần gũi cuộc sống’.” Thanh âm của anh thản nhiên, nhưng có cảm xúc vui vẻ đặc biệt kỳ lạ, “Những trình tự đó đều nằm trong lẽ thường, hẳn là không cần thiết quá ngạc nhiên.”
Lúc này cô rốt cuộc áp chế kinh ngạc trong lòng, hô hấp chậm lại rồi mới hỏi, “…Anh xác định, muốn gặp bọn họ?”
Ba mẹ cô, nếu biết cô muốn gả cho một trùm hắc bang giao dịch dầu mỏ, có thể hai mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi hay không?
“Một giờ sau chúng ta sẽ đến sân bay, lúc đó máy bay của ba mẹ em từ thành phố T hạ cánh trở về đây, tất cả thuận lợi, chúng ta và bọn họ sẽ gặp mặt tại ghế lô của quán cà phê tại sân bay.”
Thần sắc anh vẫn bình tĩnh như cũ mà còn tự đắc, “Sau đó, trong đầu bọn họ sẽ có nhận thức cố định, anh, Kha Khinh Đằng, sắp là chồng của em.”
…
Kha Khinh Đằng không hề nói đùa.
Một giờ sau, bọn họ quả nhiên đã ngồi trong ghế lô của quán cà phê tại sân bay, anh em họ Trịnh và Arthur canh giữ ngoài cửa ghế lô, lúc này Doãn Bích Giới ngồi trên ghế, ngẩng đầu liếc nhìn Kha Khinh Đằng ở bên cạnh đang uống trà, cô luôn cảm thấy mọi thứ của hiện tại không có cảm giác chân thật.
“Đừng khẩn trương.” Anh buông tách trà, nghiêng đầu nhìn cô thản nhiên nói.
…
Sắc mặt cô cứng đờ.
Rất kỳ lạ, là gặp ba mẹ cô, người hồi hộp lại là cô, mà người nào đó thân phận phức tạp, trời sinh tính tình lạnh như băng ngược lại đang an ủi cô.
“Kha tiên sinh, bọn họ đến rồi.” Lúc này Trịnh Ẩm ló đầu ở cửa, cười hì hì nói.
Cả người Doãn Bích Giới khẽ run, vội vàng ngồi thẳng, không bao lâu, cô liền nhìn thấy ba mẹ kéo vali hành lý bước vào ghế lô.
“Chào hai bác.”
Cô còn chưa nói chuyện, Kha Khinh Đằng ở bên cạnh đã đứng lên, thản nhiên vươn tay về phía ba mẹ cô, “Bác trai, bác gái.”
Tuy rằng vẻ mặt lúc đầu của ba mẹ cô có chút phức tạp khó tin, nhưng dù sao họ cũng là thương nhân lão luyện, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt như thường, sau khi bắt tay với Kha Khinh Đằng, bọn họ ngồi xuống chỗ đối diện.
“Ba, mẹ.” Thấy anh bình tĩnh như vậy, cô đương nhiên cũng không câu nệ ngại ngùng nữa.
“Bích Giới.” Bà Doãn nhìn cô, vẻ mặt dịu đi không ít, “Gần đây con khoẻ không?”
“Rất tốt ạ.” Cô gật đầu một cái, “Con mới từ New York trở về, ba mẹ thế nào?”
“Cuối năm, tình trạng tài vụ của công ty luôn phải làm tính toán rành mạch, cho nên khá bận bịu, thật vất vả mới vội về trước tết âm lịch.” Bà Doãn uống tách trà ngon đặt ở trên bàn, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Trà này rất ngon.”
“Nếu bác gái thích, cháu sẽ bảo người đưa đến nhà bác mấy hộp.” Kha Khinh Đằng bình tĩnh mở miệng, “Đây là vị Động Đình Bích Loa Xuân tốt nhất, Trung Quốc thập đại danh trà cháu đều có liên hệ với nhà cung cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể gửi cho bác.”
Trong lòng Doãn Bích Giới âm thầm khen ngợi Kha Khinh Đằng, cô biết, bà Doãn đi theo ông Doãn làm ăn, không có ưa thích những cái khác, chỉ có loại trà hạng nhất này đặc biệt coi trọng, trước kia trong nhà luôn bày ra đủ loại trà.
Ông Doãn nghe xong lời nói của anh thì ánh mắt chợt loé, lúc này vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói, “Xin hỏi cậu là?”
“Kha Khinh Đằng.” Vẻ mặt anh cũng điềm tĩnh, “Cháu là nhà đầu tư của phía công ty đối tác tại Mỹ cùng làm ăn với Doãn thị, cũng là vị hôn phu của Bích Giới.”
Nghe thấy “vị hôn phu”, vẻ mặt của ông bà Doãn đều có chút thay đổi, nhưng nhìn qua, đối với thân phận công ty đối tác của anh, họ không quá phê bình kín đáo, ngược lại biểu lộ một tia tán thưởng.
“Bích Giới,” lúc này ông Doãn nhìn về phía Bích Giới, vẻ mặt có phần quở trách, “Sao từ trước đến giờ chưa từng nghe con nói qua với ba mẹ?”
“Đây là sự thất lễ của cháu, không phải vấn đề của Bích Giới.”
Doãn Bích Giới trơ mắt nhìn Kha Khinh Đằng nói trọn vẹn “lời chân thật” về những việc bọn họ đã trải qua không có một chút liên quan, “Bốn năm trước, cháu và Bích Giới đã xác định quan hệ, nhưng bởi vì phải vận hành công ty và có rất nhiều việc đình lại, hơn nữa sau đó cháu và Bích Giới ở riêng hai nơi, lần này đợi đến lúc tình hình hoàn toàn ổn định, chúng cháu cảm thấy nên bắt đầu suy nghĩ việc kết hôn, thấy rằng thích hợp để gặp hai bác.”
Ông bà Doãn liếc nhìn nhau, tạm thời không nói gì.
“Ba, mẹ.” Lúc này cô dừng một chút, nói tiếp lời của Kha Khinh Đằng, “Từ nhỏ ba mẹ đã rất yên tâm về con, con xin hai người tin tưởng, anh ấy không chỉ là bạn trai đầu tiên của con, cũng là đối tượng kết hôn lý tưởng của con, anh ấy không chỉ có năng lực giúp con việc công, trong sinh hoạt cũng rất tỉ mỉ chu đáo với con, chúng con ở chung rất hoà thuận.”
Từ bé tính cách con gái độc lập kiên cường, ông bà Doãn ít khi quan tâm, nhưng con gái trưởng thành quả là rất tốt, chưa từng làm việc khiến bọn họ thất vọng, tuy vị hôn phu này xuất hiện có phần đột ngột, nhưng theo ấn tượng đầu tiên mà nhìn, tướng mạo tốt, phong thái phi phàm, mặc dù có vẻ không ôn hoà thân thiết, nhưng vừa thấy thì sẽ biết không phải là người thường.
“Con chưa bao giờ gặp được người đàn ông nào tốt hơn anh ấy.” Dừng một chút, cô lại bổ sung một câu, “Con tin, anh ấy sẽ là người chồng và người cha tốt nhất.”
Những lời này vừa nói ra, ba người kia có vẻ mặt khác nhau, ông bà Doãn chưa từng thấy con gái lãnh đạm của mình nói trắng ra cảm tình đối với một người, thậm chí đã bày tỏ ý nguyện xây dựng gia đình, mà người nào đó, mặc dù nhìn qua lạnh lùng bình tĩnh như thường, nhưng khi nhìn cô, ánh sáng trong mắt anh lại sắp không che đậy được.
“Bác trai, có phải bác rất thích đồ sứ không?”
Không đợi ông Doãn mở miệng, Kha Khinh Đằng đã nói thêm.
Ông Doãn ngẩn ra, sau đó sờ cằm, “…Quả thực vậy.”
“Ở hội đấu giá tại London, cháu giành được gốm sứ hoa văn khổng tước xanh lục của thời Khang Hi nhà Thanh, cháu tặng cho bác coi như quà gặp mặt.”
Doãn Bích Giới trông thấy vẻ mặt lúc này của ba mẹ, trong lòng cô buông lỏng, lại không khỏi thán phục thủ đoạn của người nào đó thật sự không phải cao minh bình thường.
Hoá ra lúc cô chưa biết rõ tình hình thì anh đã sớm làm tốt bài tập đầy đủ, đầu tiên nắm được sở thích của mẹ cô, sau khi hiểu rõ thì làm theo lý lẽ diễn đạt quan hệ của bọn họ, cuối cùng lại nắm được sở thích duy nhất của ba, càng có thể nói là gần như mê mẩn.
Sở thích của một người, có thể trở thành uy hiếp lớn nhất của người đó, đối với ba mẹ cô phải gả đứa con gái này, anh đầu tư tốt như vậy, hoàn toàn dùng đường tắt hiệu quả nhất để nhận được sự tán thành của ba mẹ cô.
“Bác trai bác gái làm việc cũng đã mệt nhọc, năm mới nên sớm về nhà nghỉ ngơi.”
Lúc này anh nâng tách trà lên, nói lời tổng kết, “Cháu sẽ giúp đỡ Bích Giới, cùng nhau phát triển tập đoàn Doãn thị thật tốt, cũng sẽ ở trong thời gian hiệu quả để cho hai bác tán thành, cho phép cháu cưới Bích Giới.”
Câu “Phát triển tập đoàn Doãn thị thật tốt” hiển nhiên càng là tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ làm thương nhân, ông bà Doãn cùng anh cụng tách trà, ông Doãn uống một ngụm trà, sau đó nhìn anh nói, “Mấy hôm nay tôi và mẹ Bích Giới sẽ ở lại thành phố S, cậu có thể tới nhà chơi.”
“Tha thứ cho cháu có lỗi.” Kha Khinh Đằng hơi cong khéo miệng, lúc này anh nhìn Doãn Bích Giới ở bên cạnh, nói chầm chậm, “Cháu đã đặt vé máy bay đi Macao, đêm nay cháu sẽ cùng Bích Giới lên đường đi Macao, chờ năm sau trở về, cháu sẽ đến nhà tạ lỗi với hai bác, hơn nữa dùng thời gian đầy đủ nhất để cho hai bác hiểu cháu.”
***
Cho đến khi lên máy bay đi Macao, Doãn Bích Giới nhìn thấy sân bay ngoài cửa sổ, cảm thấy cả người vẫn còn chút bàng hoàng.
Kha Khinh Đằng hơi nghiêng người qua, giúp cô đeo dây an toàn, sau đó thấp giọng hỏi, “Em sao thế?”
Cô thở dài, có chút u oán nhìn anh, “Anh đã nói không gạt em bất cứ chuyện gì, nói cho em biết hết toàn bộ kế hoạch.”
Ai ngờ, một buổi tối ngắn ngủn, anh không chỉ cùng cô gặp ba mẹ, còn dùng thủ đoạn mạnh mẽ vang dội phù hợp nhất với tính cách của anh để thu phục ba mẹ cô ngay ngày đầu tiên biết anh, sau đó, lập tức mang cô lên chuyến máy bay tư nhân đi Macao.
“Anh xin lỗi,” tuy anh nói vậy nhưng trên mặt không có vẻ áy náy, ngược lại còn mang theo chút ý trêu chọc, “Anh vốn cho rằng em sẽ thích món quà năm mới này.”
“Đi Macao?” Cô lắc đầu, “Trước kia không phải đã cùng anh đi vài lần sao?”
Ở sòng bạc Macao, hai người bọn họ đều là khách quý quen thuộc từ lâu.
Anh thoáng cười, tuấn tú phi phàm, “Lần này đi, không phải đánh bài.”
“Vậy là đi...?” Cô điều chỉnh tư thế ngồi một chút, trái lại bị anh gợi lên hứng thú.
“Tới nơi rồi em sẽ biết.” Khoé môi anh hơi nhếch lên, “Trước tiên nói cho anh biết, đối với biểu hiện của anh lúc nãy, em hài lòng không?”
“Có thể không hài lòng sao?” Cô giơ tay, xoa nhẹ mi tâm của anh, “Đều để anh mở miệng, ngoài em ra, chưa từng thấy anh nói chuyện với người nào nhiều như vậy.”
Anh nhịn không được, cười nhẹ một tiếng.
“Khi trở về em sẽ nói với Nghiêm Thấm Huyên và Dung Tư Hàm, tiên sinh ‘gần gũi cuộc sống’, nhất định là con rể chưa qua cửa tranh thủ cảm tình của ba mẹ nhà gái nhanh nhất.” Cô nói.
Quà gặp mắt đắt tiền, hơn nữa lấy lui làm tiến, thêm vào ba mẹ cô là thương nhân lão luyện, trước khi đi còn nói với cô một câu, xã hội bây giờ, thanh niên như anh, bọn họ thật chưa bao giờ gặp qua.
Đương nhiên cô không nói gì, anh làm sao như thanh niên bình thường? Tất cả điều khoản và danh hiệu trên người anh, tuỳ tiện đem ra một cái cũng có thể hù doạ người ta…
“Đúng rồi,” cô đột nhiên nhớ tới gì đó, “Lúc nãy anh nói với ba mẹ em, anh là phía đối tác của công ty tại Mỹ?”
Rõ ràng bốn năm trước, là liên bang dùng công ty đăng ký ở bên ngoài tìm tới cô, làm sao công ty này biến hoá nhanh chóng, trở thành công ty của anh?
“Mấy ngày trước, anh đã thu mua công ty kia của liên bang, xoá đi sự tồn tại từng có của bọn họ.” Anh lấy chăn đắp trên người cô, trong âm thanh có chút ý cười kiêu ngạo, “Hơn nữa anh đã gửi một bản sao cho ba mẹ em, nói với bọn họ sắp tới lợi nhuận sẽ tăng gấp đôi.”
“Cáo già.” Cô lắc đầu, không thể không thừa nhận anh luôn có ý nghĩ đi nhanh hơn cô mười bước.
Đèn trong khoang máy bay lúc này hoàn toàn tắt đi, máy bay nhanh chóng cất cánh, trong bóng đêm anh chợt tới gần cô, gọi một tiếng tên cô.
“Hở?” Cô vừa xoay đầu, đột nhiên bị anh hôn ở môi.
Nụ hôn này không mang theo sắc thái tình dục gì, chỉ là một nụ hôn hết sức giản dị, nhưng trong lúc lưu luyến lại khiến cả người cô dâng lên sự ấm áp không thể diễn tả.
Mùng một tháng giêng, anh và cô cùng đi gặp ba mẹ cô, cũng cùng cô bình an mà trọn vẹn trải qua ngày đầu tiên của năm mới này thật hoàn chỉnh.
Thật tốt, năm mới, cô và người quan trọng nhất của mình ở bên nhau, gắn bó với nhau, đối với cô mà nói đó là niềm vui vô tận.
Có anh, đó là năm tháng trọn vẹn nhất.
“Anh rất vui, sau này có thể trở thành người nhà của em.” Một lát sau, anh rời khỏi môi cô, thì thầm nói.