Thân là nhân vật đững đầu trong giới hắc đạo tại Hàng Châu, nhưng lại chui qua háng một tên tiểu bối mới xuất đạo. Chuyện này làm cho uy vọng của hắn sẽ bị thụt giảm to lớn, thế nhưng hắn lại nhìn ra được, nếu hôm nay mình không chui qua, tuyệt đối sẽ táng thân ở Thượng Hải.
Sau khi Kiều Thất Chỉ ảm đạm rời khỏi Vĩnh Hòa hội sở. Tiêu Thanh Sơn cùng Lý Dật đi tới văn phòng riêng của Trịnh Thiết Quân.
“Lão Miêu, đi kêu người giúp việc làm một phần cá kho lạt, một phần tiêu xào thịt, một phần thịt bò hấp….” Sau khi đi vào trong phòng khách, Tiêu Thanh Sơn ngước nhìn đồng hồ, quay sang lão Miêu phân phó nói: “Nhớ rõ, các món ăn đều phải tăng thêm ớt, càng cay càng tốt.”
Nghe Tiêu Thanh Sơn nói, lão Miêu vâng mệnh một tiếng, sau đó trực tiếp lui ra ngoài. Theo Tiêu Thanh Sơn nhiều năm như vậy, hắn tự nhiên biết, kế tiếp Tiêu Thanh Sơn muốn nói chuyện thẳng thắn cùng Lý Dật.
Còn Lý Dật nghe được Tiêu Thanh Sơn kêu một chuỗi món ăn cũng là sững sờ!
Hắn biểu tình nghi hoặc nhìn Tiêu Thanh Sơn, trong con người toát ra thần sắc kinh ngạc!
Bởi những món ăn do miệng Tiêu Thanh Sơn nói ra, đều là những món ăn mà Lý Dật ưa thích, chính xác mà nói thì do Hạ Vũ Đình làm thức ăn cho hắn. Lý Dật cực kì ưa thích những món ăn này, hơn nữa thực thích ăn cay, càng cay càng thích.
Phát hiện tia nghi hoặc trong con người của hắn, Tiêu Thanh Sơn tùy tiện dựa vào ghế sofa, cười nói: “Trước khi đến, ta đã tới thăm phúc lợi viện cùng Vũ Đình hàn huyên tán gẫu, từ miệng cô ta mà biết được cậu thích ăn những món này, hơn nữa đặc biệt thích vị cay.”
Tiêu Thanh Sơn nói làm cho biểu tình của Lý Dật có chút phức tạp.
“Ta biết, có thể cậu đối với hành động của ta có cảm giác bất mãn, nhưng ta lại lo lắng cậu không đồng ý, cho nên liền tự đi một mình, cậu không cần phải tức giận.” Lúc này Tiêu Thanh Sơn đã không còn mang dáng vẻ kiêu hùng như bình thường, thật ra lại giống như một lão nhân hiền lành, cùng con người ở trường đấu chó hoàn toàn khác biệt.
Lý Dật khẽ nhắm mắt trầm ngâm, theo sau mở ra, phức tạp nhìn Tiêu Thanh Sơn hỏi: “Tại sao ngài phải đối với tôi như vậy?”
Tiêu Thanh Sơn không có trả lời ngay vấn đề, mà hơi mấp máy, chần chừ vài giây đồng hồ mới nói: “Bởi vì cậu chính là con của ta.”
Thanh âm của Tiêu Thanh Sơn rất nhỏ, trong giọng nói tràn ngập vẻ ân hận.
Coi như trước thái độ biến đổi của Trịnh Thiết Quân đối với mình, Lý Dật cũng dự tính đến loại khả năng hy hữu này, nhưng giờ phút này nghe Tiêu Thanh Sơn tự mình nói ra khỏi miệng, hắn vẫn có chút kinh ngạc như thường.
“Con trai, thực xin lỗi, mấy năm nay ta để cho con phải chịu khổ rồi.” Tiêu Thanh Sơn vẻ mặt áy náy nhìn Lý Dật, nhẹ nhàng nói.
Nhìn ánh mắt thoáng chốc đã đỏ ửng cùng giọng nói trầm thấp của Tiêu Thanh Sơn, tâm tình Lý Dật thậm chí có chút phiền muộn không hiểu.
Kiếp trước hắn là cô nhi, ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết.
Sau khi quay trở về quá khứ, vẫn là cô nhi, như cũ không biết cha mẹ mình là ai.
Cho nên hắn đối với tình thân có một loại khát vọng không hiểu.
Hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện một người cha, điều này khiến cho hắn trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận!
Coi như đúng là sự thật đi chăng nữa, thì Tiêu Thanh Sơn vẫn không phải người cha chân chính của hắn. Nhưng trong lòng hắn lại không thể bình tĩnh được, giống như mặt hồ đang tĩnh lặng bị người ta ném vào một cục đá, tạo thành một mảnh gợn sóng liên miên.
Chứng kiến Lý Dật không nói lời nào, Tiêu Thanh Sơn tưởng hắn còn đang hận mình, vì thế cầm thuốc ra ở trên bàn, châm lửa, hung hăng rít vài hơi, sau lại nói: “Con trai, sau khi xác định con chính là cốt nhục của ta, ta không có tham vọng quá đáng muốn con tha thứ cho ta. Ta hiểu được, cuộc đời này vô luận ta làm như thế nào đều không thể bù đắp cho con cùng mẹ con được.”
Mẹ?
Nghe câu này, thân thể của Lý Dật không khỏi run lên!
“Bà…Hiện tại bà ta ở đâu?” Thanh âm của hắn có chút run run.
“Bà ấy đã chết rồi.” Hai mắt của Tiêu Thanh Sơn hoàn toàn ửng đỏ, biểu cảm nghẹn ngào lạc mịch không nói nên lời.
Lý Dật thân mình chấn động, hỏi: “Chết như thế nào?”
“Hô” Tiêu Thanh Sơn nhả ra một hơi thuốc, sau đó cúi đầu trầm ngâm nói: “Hai mươi mấy năm trước, ta từ nông thôn đi lên thành phố, cố gắng dựa theo chế độ cải cách mở rộng mà tìm cơ hội kiếm tiền. Nhưng sau khi ta lên thành phố mới phát hiện, kiếm tiền không có đơn giản như ta thường nghĩ. Ta thử làm rất nhiều công tác khác nhau, cuối cùng có một chút vốn dành dụm. Vì thế, ta hưng phấn cầm theo số tiền đó trở về, định dùng nó để cưới mẹ của con.”
Nói đến đây, Tiêu Thanh Sơn giống như tưởng nhớ lại sự tình lúc đó, biểu cảm hơi trở nên âm trầm: “Trên đường về nhà, ta gặp bọn cướp, những người đó chẳng những đoạt hết số tiền dành dụm của ta, còn đánh ta một trận thừa sống thiếu chết. Có lẽ ta phúc lớn mạng lớn, một người dân trong thôn gặp được, hắn đưa ta về thôn chữa trị bảo vệ cái mạng nhỏ này. Lúc đó, mẹ con khóc sướt mướt, bà ấy van cầu ta đừng lên thành phố kiếm tiền nữa, thành thật ở nhà làm ruộng cũng được bình an qua ngày.”
“Nhưng ta không đáp ứng mẹ con, ta nói cho bà ấy, ta sẽ tiếp tục đi lên thành phố, đời này nhất định ta phải hỗn ra thành người! Bởi vì ta không cam lòng!” Tiêu Thanh Sơn giọng điệu âm trầm đáng sợ: “Ta ở thôn làng điều dưỡng trong ba tháng, sau đó lại một lần nữa đi lên thành phố. Lúc này ta không còn muốn tìm công việc buôn bán nữa, mà đặc biệt đi theo con đường hắc đạo. Vận khí của ta không sai, gia nhập vào Mãnh Hổ bang, từng bước tiến lên phía trước, rốt cuộc ở bên ngoài cũng có chút danh khí không nhỏ.”
“Sau đó, con gái của đại ca Mãnh Hổ bang coi trọng ta, nàng muốn kết thân với ta.” Nói đến đây Tiêu Thanh Sơn tự trách nhắm hai mắt lại: “Nàng nói rằng, chỉ cần ta kết hôn cùng nàng, tương lai liền trở thành đại ca của Mãnh Hổ bang, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa!”
“Cho nên, ông liền đáp ứng bà ta?” Trên khuôn mặt của Lý Dật đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn không ra một chút tình cảm dao động.
Tiêu Thanh Sơn gật đầu, đồng thời lộ ra một tia cười chua sót: “Phải, vì muốn vượt trội hơn người, ta đã nhận lời. Mà kết quả cũng như mong muốn, ta trở thành đại ca Thiên Tự Đầu của Mãnh Hổ bang.”
“…Còn mẹ tôi?” Trong lúc nói ra chữ mẹ này, nhiều ít Lý Dật có chút không được tự nhiên.
“Sau khi ta cùng người đàn bà kia kết hôn, mẹ con cũng từ nông thôn chạy lên thành phố tìm ta, cuối cùng gặp được nhau. Trong lúc nàng biết được ta kết hôn cùng người con gái khác, nàng khóc ròng bỏ đi.” Tiêu Thanh Sơn vẻ mặt hơi trắng bệch, nói: “Nàng bị tổn thương thấu tâm, kết quả trong lúc băng qua đường bị xe đụng trúng, đưa tới bệnh viện kịp thời nhưng vẫn không hiệu quả…”
Nói xong, Tiêu Thanh Sơn cả người giống như đã già thêm vài tuổi, diễn cảm nghẹn ngào tang thương không nói nên lời, khóe mắt lại ươn ướt. Chỉ là trời sinh hắn có tính mạnh mẽ, một mực kiềm nén không cho nước mắt chảy ra.
“Tiểu Dật, ta biết con hận ta! Nhưng ta thật sự không biết thời điểm mẹ con lên Thượng Hải tìm ta đã sanh ra con, cho nên không có đi tìm con!” Tiêu Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt u uất nhìn Lý Dật, trong con ngươi tản mát ra ánh mắt chân thành.
Chứng kiến bộ dạng hối hận của Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật chỉ cảm thấy trong đầu biến thành một mảnh hỗn loạn, miệng hấp háy như muốn nói cái gì đó. Nhưng lại cảm giác trong cổ họng tắc nghẹn, một chữ cũng không nói nên lời.