Khi các cô gái đứng ở mức nước biển đến đầu gối, nhìn thuyền buồm cách hơn mười thước, đều do dự.
Nước ở đây đã sâu đến đầu gối, đi tới nữa sẽ tới thắt lưng, thì quần lẫn váy đều ướt.... Tuy bên trong đã mặc đồ bơi, nhưng trước mặt nhiều nam nhân như vậy, nếu ướt đẫm quần áo □, cũng quá mất lịch sự.
Hạn chế chiều cao a Chính là đây đây
Cố Thanh nhìn Đàu Bài, không ngờ người phía sau càng đơn giản, trực tiếp vươn tay về phía cô: "Anh ôm em đi lên."
A? Nhiều người thế này
Trong chớp mắt cô còn do dự, Mạc Thanh Thành đã ôm lấy cô, đi tới chỗ nước biển sâu hơn, thành người đầu tiên đi về phía thuyền. Cố Thanh mới đầu còn ngượng ngùng, cuối cùng ôm cổ hắn nhìn mấy người phía sau, lập tức phì cười.
Phỉ Thiếu và Wwwwk cũng rất ra dáng, ôm vợ và bạn gái của mình đuổi kịp.
Canh Tiểu Hạnh thì mặt đỏ tới nhỏ ra máu, sau cùng đành gật đầu cho Tuyệt Mỹ ôm mình đi.... Chỉ có Đậu Đậu Bã Đậu nhìn ba nam nhân còn lại, thật muốn khóc luôn, đành tự cắn răng, cột váy lên lưng, tự lực cánh sinh
Nhờ hành vi khí phách ôm bạn gái qua biển của Đàu Bài, khiến tất cả nam nhân đều mất hết mặt mũi, tuyệt đối có thể ghi lại vào sử sách của Hoàn Mỹ.... Bất quá chỉ có nguyên lão có thể xem.
Ban ngày chơi đủ rồi, đến khi xuống biển đã qua giờ cơm tối.
Khách sạn của bọn họ có khu vực biển riêng, không quá nhiều người, sau khi mọi người đến đủ, Đầu Bài và Cố Thanh mới chậm rãi đi tới.
Dãy đèn lồng phất phới, âm nhạc vang vọng, vì nước này gần đây không có quan hệ tốt với Trung Quốc lắm, nên người Hoa rất ít, xung quanh đều là tiếng Anh khẩu âm đủ các vùng.
Cố Thanh là cô gái duy nhất không mặc áo tắm, cô tới dãy ghế các cô gái tụ tập ngồi xuống, uống ngụm sinh tố xoài. Đậu Đậu Bã Đậu vừa từ biển lên, nhìn cô, tò mò hỏi: "Thanh Thanh không tiện sao? không thể xuống biển?" cô lắc đầu: "không.... Mạc Thanh Thành nói, con gái đừng tắm biển buổi tối, không tốt." "Đầu Bài thật săn sóc." Đổng Nhất Nho cơ hồ thay Cố Thanh rơi lệ xúc động.
Bã Đậu nhe răng cười: "Rõ ràng là tận lực khiến người ta ít nhìn Thanh Thanh chút thì có ~ "
Bên nhóm đàn ông đang cười, không biết nói gì, Tuyệt Mỹ bị mọi người trêu đến không chịu nổi, cởi quần đùi vứt trên ghế dài. Dáng người thật
Tốt, các cô gái mắt sáng rỡ, kỳ thật đám đàn ông đó dáng người đều rất tốt. Bất quá... không thể không thừa nhận, dáng người đẹp nhất
Tuyệt đối là... Tuyệt Mỹ Sát Ý và Thương Thanh Từ.
Ai bảo hai vị này cao nhất a?
Nên, sau Tuyệt Mỹ, mọi người chân chính chờ xem Đầu Bài cởi quần áo sẽ ra sao... Please, cơ hội thế này, trừ Cố Thanh vô tình đụng phải, những người còn lại chỉ có ra biển du lịch thế này mới nhìn được đó một người, hai người, ba người, bốn người...
Cuối cùng chỉ còn Mạc Thanh Thành ngồi trên ghế dài uống nước, dường như không vội vàng xuống biển, ngay cả Cố Thanh cũng bị bộ dáng mọi người trơ mắt nhìn Đầu Bài chọc cười, có cảm giác đặc biệt ngượng ngùng. May mà những người này không phải bạn tốt lâu năm thì cũng là những cô gái có tự chủ tốt, chỉ là tò mò.... dáng người... cởi trần của đám nam nhân vốn là thần tượng chói lóa này thôi.
Cố Thanh giả vờ bình tĩnh, từng ngụm từng ngụm uống sinh tố.
Cô chỉ thấy qua hắn mặc đồ ở nhà, nhiều nhất là khi bị hắn ôm cảm giác được dáng người của hắn... rất tốt.
Chợt, Tuyệt Mỹ ở dưới biển gào lên, bảo hắn xuống biển.
Mạc Thanh Thành rốt cục đứng dậy, thuận tay cưởi áo, xương quai xanh so với con gái còn đẹp hơn kia là sao chứ.... Cơ bụng ẩn hiện, không thừa chút thịt nào, lại hoàn toàn không vì cơ bắp mà ảnh hưởng mỹ cảm.
Tuyệt đối gợi cảm, tuyệt đối fit đó
Kết quả là.
Mọi người đều hiếu kỳ, cởi tiếp thì sẽ thế nào a
Trong tiếng sóng biển, dưới ánh trăng xen lẫn ánh đèn, độ tò mò đã lên thẳng 120%
Cố Thanh sâu sắc nhận thấy, tình huống bạn trai được mọi người điên cuồng chờ mong thế này, thật sự rất xấu hổ.... Cô đang tính toán có nên tìm cớ gì đó để chặn lại màn thoát y tiếp theo không.
Sau đó
Sau đó...
Cô thở phào. Vì hắn trực tiếp mặc quần đùi đi biển xuống.... Tuy cũng có nhiều người quen mặc quần đùi như vậy xuống biển... Nhưng mà
Đậu Đậu Bã Đậu thở dài: "hắn thật sự là bác sĩ sao? Thanh Thanh?"
"A? thật mà "
"Bác sĩ sao lại bảo thủ phong kiến thế "
Cuối cùng Mạc Thanh Thành lên bờ cũng sớm nhất, hắn cầm khăn tắm của khách sạn lau tóc, cả người ướt đẫm đứng trước mặt Cố Thanh hỏi: "Anh đi thay quần áo, cùng em đi ăn khuya?"
Cố Thanh nhìn bộ dáng mình trần, mặc quần đùi này của hắn, so với mặc quần bơi càng hấp dẫn...Vội vàng ừ, nhanh chóng cùng hắn về thay quần áo rồi lại không có vẻ gì vội vàng ra ngoài cả, tắt đèn trong phòng, thuận tay lấy hai lon coca trong tủ lạnh, cùng cô ra ban công.
Vì mọi người đều ở biển, tầng bốn và tầng năm không sáng đèn.
Hắn đưa ly coca cho cô.
Cố Thanh nhận lấy, nhìn nửa thân trần của hắn, mặt nóng bừng, uống ngụm coca, dựa vào rào chán nhìn loạt quán bar đèn màu rực rỡ bên dưới.
Trên bờ cát trừ bóng người tản bộ, chỉ còn những người bản xứ biểu diễn.
Có rất nhiều gay vô cùng xinh đẹp đang chơi cầu lửa hắn nằm ở ghế dài phía sau nghỉ ngơi, cô đang xem vui vẻ, chợt nghe tiếng hắn gọi mình. cô quay đầu nhìn hắn, ngoài này không mở đèn, chỉ có ánh sáng hắt lên từ dãy quán bar bên dưới, chiếu lên mặt hắn, ánh vào mắt hắn, lung linh.
"Đến đây ngồi một chốc." Giọng của hắn ở những nơi tối mờ thế này, luôn có một loại ma lực.
Cô ừ, đặt ly lên bàn nhỏ bên cạnh ghế, định ngồi xuống cái ghế khác, lại bị hắn nắm cổ tay, kéo đến chỗ hắn.
Phút chốc không kịp phòng thủ, cứ thế bị kéo đến gần hắn. hắn cười nhẹ: "Nằm trên người anh."
Cố Thanh hoàn toàn hít thở không thông, cắn môi, ngượng ngùng lắc đầu.
"Ngoan," Giọng Mạc Thanh Thành lại trầm hơn vài phần, nhẹ giọng khuyên, "Để anh xem em nặng bao nhiêu."
Mặt cô nóng bừng, cả người cũng nóng, chưa kịp nghĩ gì đã bị hắn ôm nửa dựa vào người. May mắn... một hồi cũng không có động tác nào thêm. hắn cứ thế dựa vào ghế, cả người Cố Thanh tựa lên hắn, nằm trong lòng hắn, cơ thể đè cơ thể, chân đè chân
Mặc áo mỏng, căn bản là da kề da
Cô cảm thấy chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi, khẽ nhúc nhích: "Anh không chê nặng à "
Giọng của hắn ngay sát bên tai, khẽ cười: "không chê."
Cô cảm thấy tay hắn khoát bên hông mình.... cô mặc quần soóc, kỳ thật hơi dịch xuống chút nữa là đùi.... cô khẽ ho, nhỏ giọng nói: "Hôm đó, bài hát cuối cùng anh hát kia, rất hay."
Hắn lơ đãng đáp: "Rất thích? thật ra hôm đó hát quá nghiêm túc."
Còn có cách hát không nghiêm túc nữa sao
Tay hắn trượt xuống, đặt dưới đùi cô, ôm bế cả người cô lên, nhỏ giọng bắt đầu hát cho cô nghe. Chẳng qua lần này không có bày vẽ gì, mang vẻ du dương trầm lắng. Giọng của hắn chính là có sức mạnh thế này: chắn đi tất cả tạp âm, những ồn ào trên bãi biển lập tức ảm đạm đi.
Cô nhớ tới, đêm đó. Cảm giác đêm hắn chào cảm ơn đó.
Lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn hắn.
Dưới lầu đã vào khoảng thời gian náo nhiệt nhất, đèn đỏ không ngừng biến hóa chớp lóe, ánh lên khuôn mặt hắn càng sắc sảo, hơn nữa còn có cảm giác đặc biệt lạnh vắng lại rực rỡ tươi đẹp.
Khóe môi hắn khẽ nhếch.
không biết là cô tiến tới trước, hay là hắn cúi xuống. Cố Thanh chỉ cảm thấy bản thân như bị hắn nuốt lấy, không ngừng đắm chìm trong nụ hôn của hắn, ban đầu cô còn nằm trên người hắn, sau đó cả người bị ôm lên, đặt trên ghế dưới thân hắn. Tay cô bám lấy cổ hắn, bị nụ hôn sâu làm khó thở, ý thức dần mờ mịt.
Hắn đột nhiên rời khỏi.
Cố Thanh hoảng sợ, dường như cũng nghe thấy tiếng động, hình như có người về phòng.
Quả nhiên, phòng ở trong góc tầng bốn sáng đèn, Phỉ Thiếu và bạn gái đã về.... cô vừa định ngồi dậy, đã bị hắn ôm ngang lên: "Xuỵt...." hắn đứng thẳng dậy, trực tiếp ôm cô vào phòng.
Vừa đóng cửa kéo màn lại, chợt nghe giọng Phỉ Thiếu, ở ngoài ban công nghi hoặc hỏi: "Có người về rồi? không thấy phòng nào mở đèn nha?"
Cố Thanh ở trong bóng tối, bị hắn đặt trên giường, tim đập mạnh đến muốn nhảy ra ngoài.