“Vậy anh muốn em làm gì trong dự án lần này?”
Trường Tư Vân mặc dù không thích yêu nữ trước mặt này, nhưng phải công nhận rằng cô ta rất thông minh.
“Em hãy tìm những bloger tìm năng cho dự án lần này đi. Đây đúng là sở trường của em luôn mà.”
Tên nhóc này trước nay rất thích trêu hoa ghẹo nguyệt, danh sách người yêu dài như tập truyện Kiều. Giao việc này cho cậu ta cũng khiến anh an tâm hơn hẳn, không sợ cậu ta tìm không được chỉ sợ cậu ta tìm một lúc quá nhiều mà thôi.
“Được, em biết rồi. Vậy em về lập tức tìm ngay”
Lại có thể tiếp tục tìm mỹ nữ chơi đùa rồi, Trường Tư Vân nghĩ bụng. Sau khi hoàn thành xong các ý tưởng anh đứng dậy đi thẳng một mạch ra ngoài, nét mặt hớn hở khiến cả Trần Tuấn và Hạ Du Nhiên chẳng hiểu gì.
***
Ở một biệt thự ngoài ngoại ô, Lưu Viễn lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng. Đã hai ngày rồi con gái ông không ăn không uống cũng chẳng chịu bước ra khỏi phòng nữa bước. Ông lo sức khỏe của cô sẽ không chịu nổi.
“Linh Lung, ra ngoài đi con. Có việc gì ba giúp con giải quyết có được không?”
Lưu Viễn trên tay cầm khay cơm, đứng trước cửa phòng gõ gõ hai cái.
“Ngoan, ra ăn một chút gì cũng được”
Linh Lung ngồi co ro trong góc phòng, cô không thể ngừng tự trách bản thân được. Tất cả là tại cô mà sự nghiệp của ba mới tiêu tan, vì cô mà ông ấy bị người khác khinh miệt. Cô không biết phải tiếp tục đối diện với người ba yêu thương mình như thế nào cả.
Hôm qua sau khi đi từ ngoài trở về, chưa đến cửa cô đã nghe thấy những tiếng tranh cãi vọng ra.
“Chủ tịch Lưu, ông xem con gái ông đã làm cho chúng tôi lỗ biết bao là tiền”
“Đúng, ông thật không biết dạy con”
Hai người đàn ông không ngừng chỉ trích, phải biết cả hai người họ đã cùng Lưu Viễn làm ăn trên thương trường không biết bao lâu vậy mà hiện tại xảy ra chuyện lại chạy đến chất vấn làm loạn như thế.
“Lão Bạch, lão Điền tôi cũng đã bù thiệt hại cho mấy ông rồi, chuyện này mấy ông đừng nhắc lại nữa. Dù sao tôi cũng đã sớm muốn nghỉ hưu, vừa hay chuyện lần này xảy ra tôi cũng có thể rút khỏi giới làm ăn”
Lưu Viễn lên tiếng giải thích, ông không muốn người khác nói khó con gái mình.
“Nghỉ hưu? Ông đùa cái gì chứ, lần trước ông còn có ý định tái huy hoạch khu đất ở thành phố B, kế hoạch cũng đã đâu vào đấy rồi”
Lão Điền người được cho là bạn nối khố với Lưu Viễn lên tiếng vạch trần lời nói dối của ông ta.
“Nhưng nói gì thì nói, ông cũng đừng trách chúng tôi tuyệt tình chuyện bù lỗ là việc nên làm, nhưng vẫn còn một khoản mà chúng tôi vừa đầu tư vào Viễn Dương lúc trước ông cũng phải trả lại cho bọn tôi”
Lưu Viễn hừ lạnh trong lòng, quả nhiên khốn khó mới biết ai bạn ai bè. Khi xưa ông đã không tiếc lòng giúp đỡ bọn họ vậy mà lần này họ lại ăn tới tận gốc tận rễ như thế.
“Tất nhiên, hai ông đừng lo tôi đã rao bán căn nhà ở thành phố Sent rồi, rất nhanh sẽ bán được đến lúc đó sẽ trả tiền lại cho hai người”
Bán căn nhà ở thành phố Sent, đó chẳng phải là căn nhà mà khi mẹ cô còn sống cả nhà đã cùng nhau sống ở đấy sao. Lúc trước dù có khó khăn ba cô cũng tuyệt không đụng đến nó, vậy mà....
Linh Lung nắm chặt tay, hận bản thân quá vô dụng đã làm liên lụy đến ba mình.
Cánh cửa bật mở, Linh Lung xà vào lòng Lưu Viễn khóc nức nở.
“Ba, con xin lỗi. Tất cả là lỗi của con, nếu con không tìm cách hại Trần Tuấn thì ba cũng sẽ không đánh mất Viễn Dương. Cơ nghiệp của ba chính là tại con mà tiêu tan. Ba có trách con không?”
Nất lên trong lòng ba mình, Linh Lung chưa bao giờ phát hiện thì ra ông ấy lại gầy như thế, cũng đã tự lúc nào mà già đi trông thấy như thế.
Lưu Viễn vỗ về đứa con gái bé bổng, nhẹ xoa dịu đi những vết thương lòng cho cô.
“Sao có thể là lỗi của con chứ? Ba sao có thể trách con được. Linh Lung có phải con vì chuyện này mà không ra khỏi phòng hai ngày nay không?”
Linh Lung rời khỏi vòng ôm, ngước gương mặt đẫm nước mắt lên nhìn Lưu Viễn, nhẹ gật đầu.
“Ba, đừng bán nhà. Con vẫn còn tiền, ba lấy tiền của con trả lại cho bọn họ. Nếu không đủ thì chúng ta bán căn biệt thự này rồi trở lại căn nhà cũ sống”
“Con nghe hết rồi sao?”
Lưu Viễn bất ngờ, thì ra con gái ông đã nghe thấy câu chuyện của họ.
“Sao ba có thể để con sống vất vả được, căn nhà đó đã quá cũ rồi”
“Không sao, chỉ cần có thể sống cùng ba thì ở đâu cũng được. Ba con mình hãy quay về nơi có mẹ, sao đó bình yên sống cùng nhau, bắt đầu lại được không ba?”
Lau đi giọt nước mắt còn đọng trên má cô, Lưu Viễn vành mắt đỏ au. Con gái ông đã lớn rồi, đã biết vì ông mà suy nghĩ. Chỉ cần như vậy ông đã thấy đủ ấm áp.
“Ba không lấy tiền của con được cũng sẽ không bán nhà. Ba có đủ tiền rồi nên con đừng lo, sau khi hoàn thành xong mọi việc ba con mình sẽ cùng nhau bắt đầu lại cuộc sống mới”
Linh Lung nắm chặt tay ông, hạnh phúc vì cuối cùng bản thân cũng hiểu rõ và nhận ra thứ mà bản thân nên trân trọng.