Sao hôm qua không phát hiện anh ấy thích xe nhờ? Biết sớm đã không cho!
Diệp Thải Quỳ chua lòm, không ngăn được mình nói móc: “Anh thích chiếc xe này lắm à?”
“Khỏi phải nói, nó là mơ ước của cánh đàn ông đấy.”
“Giấc mơ của mọi đàn ông sao?”
“Tất cả.” Hứa Dịch Dương nói luôn.
Miệng Diệp Thải Quỳ méo xệ, vốn muốn hỏi giữa cô và Ferrari đâu là giấc mộng của Hứa Dịch Dương, song ngẫm lại, trai thẳng sắt thép như Hứa Dịch Dương không biết nói dóc, tốt hơn hết cô đừng tự rước nhục vào thân.
Bỏ đi, tị nạnh với chiếc xe làm chi, thích cơ thể cô hay thích xe của cô, miễn sao lòng hướng về cô là được, cùng lắm thì tái xuất giang hồ, mua thêm dăm ba chiếc cho Hứa Dịch Dương nữa thôi.
“Anh lái đây nha?” Hứa Dịch Dương hỏi dò.
Diệp Thải Quỳ bất đắc dĩ cài đai an toàn, cười xoà ra hiệu: “Lái đi lái đi……”
Ngay lập tức Hứa Dịch Dương dẫm chân ga, xe vút đi như bay.
“Lái chậm thôi……”
Diệp Thải Quỳ hoảng chết khϊế͙p͙, sắp tới giờ cao điểm, Hứa Dịch Dương phóng đi bạt mạng không ngại sinh chuyện.
“Đừng lo, không sao đâu.”
Xuyên qua dòng xe nườm nượp, lạng trái lách phải như đang đóng Speed, ai không biết còn tưởng họ là bồ bịch dắt díu tránh né truy bắt.
Diệp Thải Quỳ thấy mình hồi trước như lái xe dỏm, lãng phí đồ xịn, chưa hề phát huy tiềm năng tối đa của nó. Mãi tới khi Hứa Dịch Dương cầm lái cô mới ngộ ra xe nhà mình còn có thể lái kiểu này, hoá ra phim bom tấn không bịp người.
“Lái chậm thôi anh……” Diệp Thải Quỳ không khỏi dặn dò.
“Anh lái thì em yên tâm.” Hứa Dịch Dương cong khóe miệng, an ủi Diệp Thải Quỳ: “Anh lái xe như chơi súng ấy, không trật phát nào.”
……
Hồn vía Diệp Thải Quỳ không hề được xoa dịu khi nghe câu ‘chơi súng’.
“Sao anh cứ phải phóng xe như bay thế?” Diệp Thải Quỳ tức cái lồng ngực.
Hứa Dịch Dương nhướng mày, giọng điệu hết sức liều lĩnh.
“Vì tự tin.” Anh đáp.
……
Diệp Thải Quỳ bắt đầu tự cảnh tỉnh, mắc chứng gì hôm qua cô lại nghĩ Hứa Dịch Dương tự ti?
Một tên trai thẳng cứng sắt thép như Hứa Dịch Dương luôn luôn duy trì nhiệt huyết, luôn luôn tự tin ngất trời, luôn luôn hướng về phía trước, cho dù có chơi vơi phút chốc nhưng bản chất sẽ không tự hoài nghi mình.
Không, anh nào có tự ti, anh tự kiêu thì có.
Đặt ở qua khứ, cô mà gặp tên nào ngạo mạn là dội ngược ngay, nhưng với Hứa Dịch Dương, Diệp Thải Quỳ thấy lạ là anh ngầu cực……
Chạy xe đến Sở cảnh sát, Hứa Dịch Dương chưa đã ghiền, lưu luyến không muốn xuống xe.
“Còn mười phút nữa mới tới giờ làm, hay mình lái thêm vòng nữa ha?”
……
Diệp Thải Quỳ ghét bỏ lườm anh: “Thôi đi, làm việc chính đã rồi lái gì thì lái, xe cho anh, anh muốn dùng lúc nào chả được, tiếc gì chút này?”
“Em cho anh á?” Hứa Dịch Dương kinh ngạc, vốn cứ tưởng Thải Thải để anh lái cho vui thôi.
“Ừa, dầu sao em cũng ít khi đụng tới, anh ưng thì đưa anh mới không uổng.”
……
Hứa Dịch Dương kϊƈɦ động ôm chặt Diệp Thải Quỳ, xán tới hôn lên mặt cô.
“Thải Thải, anh yêu em quá xá!”
Diệp Thải Quỳ không biết nên khóc hay nên cười, đây xem như cô đốt tiền vì nụ cười “Người đẹp” ư?
Hứa Dịch Dương rề rà dính dính với chiếc xe một hồi mới đành đoạn xuống xe vào Sở, Diệp Thải Quỳ chờ anh trong xe, rảnh rang lướt di động, chờ phiên giao dịch chứng khoán hôm nay mở cửa.
Trong bụng cân nhắc lời đề nghị hôm qua của chủ tịch Lý.
Mặc kệ cô có muốn góp tay vào vụ thu mua lần này của anh ta không, nếu đã biết kế hoạch công ty họ, cô có thể tận dụng cơ hội thao tác mấy đầu cổ phiếu để kiếm chút đỉnh.
Điện thoại chợt báo tin nhắn, từ em trai Hứa Dịch Dương, Hứa Diệu Dương.
“Xe chị lấy từ đâu?” Hứa Diệu Dương hỏi.
Diệp Thải Quỳ không khỏi cười lạnh, tên Hứa Diệu Dương dám cá lại tiếp tục điều tra cô, nhưng từ khi biết cậu moi ra tư liệu chữa bệnh, ngay lập tức cô đã tìm hacker quen biết mã hóa tất cả dữ liệu.
Vì vậy, mặc xác Hứa Diệu Dương tra cỡ nào thì cô cũng chỉ là bà chủ quán ăn nhỏ nhoi với số tiền mấy chục nghìn gửi ngân hàng không kỳ hạn.
Diệp Thải Quỳ bơ Hứa Diệu Dương, kệ cậu ta tự mò, dứt khoát chặn số cậu, mắt không thấy tâm không phiền.
Thị trường mở phiên giao dịch, Diệp Thải Quỳ hoàn toàn tập trung, không để ý tới thời gian.
Bình thường mua cổ phiếu toàn kiểu chơi nhỏ, bởi vì đổ tiền vào đó cũng vô nghĩa, nói chung chỉ cầu ổn định, lần này Diệp Thải Quỳ tự thấy mình có thể mạnh dạn tí.
……
Chờ Diệp Thải Quỳ hồi thần thì đã qua một tiếng, Hứa Dịch Dương mãi chưa về, lẽ ra từ chức đâu cần lâu tới vậy……
Kẹt trong xe bí bách, Diệp Thải Quỳ xuống xe dợm dạo bước, không ngờ thấy được Hứa Dịch Dương.
Hứa Dịch Dương đứng ở cửa Sở cảnh sát, các đội viên trong Đội đặc cảnh đứng sắp hàng chỉnh tề tiễn đưa anh.
Diệp Thải Quỳ khựng bước, lui về xe không qua đó, lẳng lặng chờ đợi.
Đây là thời khắc thuộc về riêng Hứa Dịch Dương và đồng đội của anh, cô không nên quấy rầy……
Toàn đàn ông trưởng thành, một đám cao lớn cường tráng, nhưng có người khóc như trẻ lên ba, nước mắt nước mũi tèm lem, có người hướng nội hơn thì không khóc, nhưng hốc mắt ửng đỏ, đứng đực nơi đó, nắm tay gắt gao, khóe miệng run rẩy.
Diệp Thải Quỳ nghiêng đầu, cùng là người già đầu, hồi trước thấy người ta nhảy lầu còn thờ ơ, ấy mà không nén nổi nghẹn ngào khi chứng kiến cảnh này.
Tình cảm của cánh mày râu hiếm khi biểu đạt thành lời.
Đội phó đứng đầu đội ngũ, cố nén xúc động, thét lớn: “Chào!”
Các thành viên đồng loạt chào quân lễ với Hứa Dịch Dương.
Hứa Dịch Dương đưa lưng về phía Diệp Thải Quỳ, cô không thấy cảm xúc của Hứa Dịch Dương, nhưng cô cảm giác bả vai anh run run.
Vì đã cởi cảnh phục nên Hứa Dịch Dương không đáp lễ, anh là người ngoan cố, không làm cảnh sát nữa tất nhiên không có tư cách nhận quân lễ.
Thế nên anh chỉ cong lưng thật sâu chào từng anh em, sau đó xoay người rời đi không ngoái đầu.
Hứa Dịch Dương im lặng lên xe, Diệp Thải Quỳ không dám hỏi nhiều nhanh chóng đuổi theo.
Thẳng đến khi xe chạy đến bãi đổ gần đấy, Hứa Dịch Dương mới tháo đai an toàn, với tay qua Diệp Thải Quỳ, chôn đầu trong lòng cô gào khóc.
Hốc mắt Diệp Thải Quỳ đỏ hoe, nhưng cô không khóc, chỉ dịu dàng vỗ vai Hứa Dịch Dương, vỗ về anh như đang an ủi một đứa trẻ.
Ý niệm sinh sôi trong lòng Diệp Thải Quỳ càng thêm kiên định, cô tha thiết muốn bảo vệ chàng trai này, gìn giữ tấm lòng son trẻ ấy không để thế giới này đổi thay.
Diệp Thải Quỳ khát cầu Hứa Dịch Dương có thể sống hạnh phúc mà không phải nếm trải những dơ bẩn này, luôn luôn rạch ròi phải trái, cương trực công chính, ngây thơ dũng cảm, không cần để tâm ánh mắt người đời, không bị nhục nhã, không chịu bất kì oan sai nào. Thiết mong sự ngay thẳng của anh được khen thưởng thay vì trừng phạt, thiết mong sự tuân thủ chính kiến của anh được ngợi ca thay vì giẫm đạp.
Thế giới u ám hãy để cô đưa lưng gánh thay anh, mà anh ấy, chỉ cần mãi làm một người hùng can đảm, sống dưới ánh mặt trời, tiến về phía trước.
Có lẽ yêu một người là vậy, cho phép người ấy yếu đuối và muốn mình biến thành một người mạnh mẽ vì anh.
……
Ổn định cảm xúc, Hứa Dịch Dương đến bệnh viện thăm ông nội, nhưng tới đó Diệp Thải Quỳ không chịu vào cùng.
“Em chưa kể với anh, giữa em và ông có tí hiểu lầm, e là ông không muốn thấy em đâu.”
“Sao lại vậy?”
Diệp Thải Quỳ kể sơ với Hứa Dịch Dương, sau đó đoán: “Không chừng ông nội tìm anh vì chuyện này, anh đi lên sẽ rõ.”
“Ông nội chắc không hồ đồ thế đâu, sao lại đi tin trò ma của em trai anh chứ?”
Diệp Thải Quỳ bĩu môi: “Chắc ông lẫn rồi đấy, em trai anh là đứa khôn lanh đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy…… Túm lại nó có tâm tư gì thế? Em không hiểu rốt cục nó ghét anh hay quý anh nữa. Vả lại, Hứa Diệu Dương đã mười chín tuổi học năm hai, sao chưa hết bệnh trẻ trâu vậy?”
Hứa Dịch Dương nhớ tới đứa em thì đau đầu. Hai anh em từ nhỏ đến lớn đã kém thân, Hứa Dịch Dương vẫn luôn lạnh nhạt nó, hồi nhỏ nó rất thích quấn lấy anh chơi, nhưng Hứa Dịch Dương từ bé đã không thích tính cách em mình, khó ưa nhất là trước mặt cha mẹ một kiểu sau lưng kiểu khác, cũng bởi thế nên anh chưa bao giờ gần gũi Hứa Diệu Dương.
“Anh lên đó giải thích với ông.”
“Giải thích chi?” Diệp Thải Quỳ bực bội, “Khỏi giải thích.”
“Anh không muốn ông nội hiểu lầm em mà……”
Diệp Thải Quỳ ngẫm nghĩ, thấy mình đâu cần giận dỗi, có phải mấy cô em mười bảy mười tám nữa, cần chi phải tranh hơn thua, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nói tiếp, tuy cô không để bụng hai căn tứ hợp viên, nhưng cũng không ưa để đám có lòng tính kế của cải ông cụ cầm đi.
“Vậy em đi lên với anh……” Diệp Thải Quỳ nói: “Hôm đó thái độ em với ông có phần không đúng, có hơi hối hận, để em lên nhận lỗi với ông.”
Diệp Thải Quỳ theo Hứa Dịch Dương lên lầu, vừa tới cửa phòng bệnh, thấy ở đó đã đứng vài người, dù Hứa Dịch Dương chẳng có mấy ý định giao tiếp với họ, nhưng xuất phát từ lễ phép bèn chào hỏi vài người.
Bác trai bác gái và một người chú của Hứa Dịch Dương hình như bị ông nội đuổi ra hết, ông đang soạn di chúc bên trong cùng bác sĩ, nhân viên công chứng và luật sư.
Có bác sĩ để chứng minh ông tỉnh táo, nhân viên công chứng do ông nội cố ý tìm để bảo đảm không tồn tại lỗ hỏng pháp lý sau này.
Diệp Thải Quỳ thầm cân nhắc, ông nội làm việc có trật tự không hề tầm thường, nào giống ông lão bệnh nặng……
Nghe nói bà con thân thích biết ông lập lại di chúc đều đang có mặt, cái nhìn của các bác trai bác gái bắn về Hứa Dịch Dương và Diệp Thải Quỳ chứa không ít phần ngông nghênh, chắc hẳn họ rất hả hê khi vợ chồng nhà này bị ông nội tước đoạt quyền thừa kế.
Chẳng bao lâu, luật sư bước ra. Bác trai bác gái nhào tới hỏi chuyện di chúc.
“Luật sư Hà, ba tôi chia đều hai căn kia hay để nó cho ai?”
“Xin lỗi, liên quan tới sự riêng tư của thân chủ, không tiện tiết lộ.”
Luật sư sầm mặt đi thẳng, bác sĩ và nhân viên công chứng cũng theo sau rời đi.
Bà con thân thích lập tức vào phòng, Hứa Dịch Dương dẫn Diệp Thải Quỳ đi vào.
Ông nội trông khá hơn mấy bữa trước nhiều, mặt mày hồng hào, thấy bọn họ thì cười với Hứa Dịch Dương, hỏi thăm: “Xong nhiệm vụ về rồi à?”
Hứa Dịch Dương gật đầu, không đề cập đến chuyện từ chức cùng ông.
“Sắp tới cháu nghỉ phép năm.” Hứa Dịch Dương nói: “Mỗi ngày cháu tới chơi với ông.”
“Được đó, ông nội thấy mấy đứa là vui vẻ.”
……
“Thưa, di chúc……”
Bác gái còn chưa dứt câu đã bị ông nội bắn cái nhìn sắc lẹm cắt ngang.
“Tôi còn chưa chết mà đã ngó ngàng tài sản tôi rồi hả? Mấy người cút hết đi, tôi có lời nói riêng với Tiểu Dương.”
“Con không có ý đó……”
Bác gái còn muốn già mồm nhưng bị bác trai giữ chặt, đành ngậm miệng, mấy người chỉ biết lui ra trước.
Diệp Thải Quỳ thấy ông muốn tâm sự riêng với Hứa Dịch Dương, toan ra ngoài chờ nhưng bị ông nội gọi lại.
“Con nhóc kia.” Ông nội cười tủm tỉm với Diệp Thải Quỳ: “Ông ăn sắp hết điểm tâm cháu làm rồi, cháu làm thêm được không? Tiện thể nấu cơm trưa luôn, ông nhớ tay nghề cháu quá.”
Diệp Thải Quỳ có phần ngạc nhiên, còn tưởng ông nội không muốn gặp lại cô chứ.
“Không được à?”
Diệp Thải Quỳ vội gật đầu, đáp: “Nhưng…… được ạ, giờ cháu về nấu.”
Ông nội mỉm cười gật đầu, sau đó vẫy Hứa Dịch Dương: “Tới đây, nó về nấu cơm, ông cháu mình tán gẫu tí nào.”
Hứa Dịch Dương gật đầu với Diệp Thải Quỳ, đi đến bên ông.
Diệp Thải Quỳ bối rối rời phòng bệnh, ra cửa thấy mấy thân thích còn nôn nóng canh giữ trước cửa, mặc kệ, xoay người bước đi……
“Đúng là con gái con đứa nhà bình dân, chút phải trái cũng không có, không biết chào hỏi người lớn gì hết trọi.”
“Kệ nó đi, chấp nhặt với nó chi.”
“Còn tưởng Tiểu Dương chê con gái Cục trưởng để kiếm ai tốt lành, dè đâu kiếm ra nhỏ đó, ngoài hơi đẹp ra thì có ích gì?”
Diệp Thải Quỳ đứng trước cửa thang máy, bị rót vào tai mấy lời xỉa xói của bác gái Cả và bác Hai gái, định đốp chát lại rồi mà nghe tới câu “ngoài hơi đẹp ra”, nghĩ ngợi rồi quyết tha các bà ấy.
Kệ đi, dù sao người ta cũng khen mình đẹp.
Đợi Diệp Thải Quỳ nấu xong điểm tâm và bữa trưa, người lớn nhà họ Hứa gần như có mặt đông đủ.
Hình như ông nội đã triệu tập tất cả mọi người.
Thường thường gọi một tiếng chưa chắc góp đủ mặt, nhưng dính líu bất động sản mấy trăm triệu là tự nhiên ai nấy tới hết.
Ngoài phòng bệnh đứng đầy người, Diệp Thải Quỳ ngẩng đầu ưỡn ngực đi giữa loạt ánh mắt châm chọc, bước vào phòng ông nội.
Ông nội thấy Diệp Thải Quỳ khỏi nói vui cỡ nào, hối cô mau sắp món ra. Hộ lý nhanh chóng dọn bàn, đặt đồ ăn lên đó.
Thú thật, Diệp Thải Quỳ thật sự nấu rất nhiều, nhưng hình như ông rất thèm ăn, một lát đã ăn hết sạch.
“Ông ơi, ăn nhiều khó tiêu đó?”
“Không sao không sao, vừa ngám, ăn vừa đủ no.” Ông nội cười hềnh hệch.
Hộ lý thu dọn đồ ăn xếp gọn bàn, Hứa Dịch Dương kéo ra dấu Diệp Thải Quỳ, Diệp Thải Quỳ mới phản ứng, đến bên ông nội, cúi đầu ra vẻ đáng thương: “Nội ơi, ngày đó cháu nói năng hỗn hào với ông, ông không trách cháu chứ?”
“Không trách, chẳng phải ông cũng lẩm cẩm mắng cháu đấy ư? Chúng ta huề nhau.”
Diệp Thải Quỳ nghi ngờ ngó sang Hứa Dịch Dương, Hứa Dịch Dương vội chêm: “Ông nói bữa đó ông cố ý xạo em đó, không hiểu lầm em đâu, ông biết em không phải người như vậy.”
Ông nội bắt lấy tay Diệp Thải Quỳ, vỗ về: “Con nhỏ khờ, ông nội sống bao nhiều năm còn bị thằng ranh Hứa Diệu Dương làm khó sao? Ông nội cố ý, để cho bọn nó thấy ông tin, để chúng bớt mấy trò xấu làm phiền tụi con.”
Ông nội có tầm nhìn xa trông rộng thật!
“Cháu không buồn ông chứ?”
“Đương nhiên không ạ.” Diệp Thải Quỳ cười hihi, duỗi tay ôm ông nội: “Thương nội nhất.”
Ông nội vui ra mặt, vỗ vai Diệp Thải Quỳ: “Nhóc con, kêu mọi người vô hết đi, ông có chuyện phải nói với bọn nó.”
Diệp Thải Quỳ lập tức mở cửa phòng bệnh, để tất cả tiến vào.
Bà con bước vào chật ních một phòng.
Diệp Thải Quỳ đứng sau Hứa Dịch Dương, không hé răng, chờ ông nội lên tiếng.
Ông nội quay về dáng vẻ đứng đầu gia tộc đầy uy nghiêm, bắt đầu dặn dò từ con Cả, nói tới độ ai nấy nước mắt rơm rớm, mắt đỏ hoe.
Dù mọi người có phần bất hoà vì tài sản, nhưng người trong nhà đều thiệt tình quý mến ông. Diệp Thải Quỳ nhìn hết người trong phòng, bỗng cảm thấy tâm tư con người đôi khi phức tạp hơn cô tưởng, không thể đánh giá bằng mỗi tốt xấu, khi kẻ khó ưa bộc lộ tình người cũng làm người ta muốn tha thứ.
Ông nội căn dặn từng đứa con cháu, tới phiên Hứa Dịch Dương và Diệp Thải Quỳ.
“Thải Thải à……” Ông nội nhìn Diệp Thải Quỳ.
Diệp Thải Quỳ vội tiến lên.
Ông nội bắt lấy tay Diệp Thải Quỳ, mỉm cười gật gù: “Tiểu Dương giao cho cháu.”
Diệp Thải Quỳ nhìn Hứa Dịch Dương, chỉ thấy mắt Hứa Dịch Dương đỏ bừng, bèn vươn cánh tay còn lại, nắm chặt tay Hứa Dịch Dương.
“Ông nội yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Tiểu Dương thật tốt.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.”
Đến cuối cùng, dặn dò xong mỗi người, ông nội dường như rất mệt mỏi, để tất cả đi hết, ông muốn nghỉ ngơi.
Hộ lý hạ giường giúp ông, đắp chăn đàng hoàng, ông nội nhắm mắt.
Dòng họ lục tục ra ngoài, người cuối chưa ra hết, đã nghe thấy tiếng kêu của máy theo dõi.
Bác sĩ y tá vọt vào, nhìn thấy đường điện tâm đồ thẳng băng thì không chạy chữa nữa, đây là lời dặn lúc ông nội còn sống, tuyệt đối không được cứu ông.
Nhìn thời gian, hai giờ chiều, bác sĩ tuyên bố thời gian tử vong trong tiếng khóc rống của dàn con cháu.
Ông nội đi đến cuối con đường đời, ra đi một cách thanh thản.