“Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ta đi xử lý việc quân.” Triển Vân nhìn hai mắt mê ly của Tử Hàm, không tha, lại mạnh mẽ tự mình đè nén lấy, hắn giờ phút này cũng không hiểu, vì sao đối với Tử Hàm lại có cử động, cùng cảm xúc như vậy, hắn rõ ràng là yêu Tâm nhi, nhưng đối với Tâm nhi vì sao chưa từng có dục vọng kịch liệt như thế.
Tử Hàm "Nga!” một tiếng, ngơ ngác gật đầu, mắt mê ly đưa Triển Vân ra cửa, tay sờ lên môi của mình.
Quan hệ của nàng và Triển Vân, hơi kỳ quái rồi, rất kỳ quái, lại nói không nên lời kỳ quái như thế nào.
Tâm lâm vào mê mang, lan tràn....
Thời gi¬an trôi qua mấy ngày, tường thành đã được tu sửa tốt bằng tốc độ nhanh nhất, công việc giải quyết tốt hậu quả cũng làm thích đáng cực kỳ.
Nghe nói trong thành có rất nhiều tài bảo, nhưng tìm mãi cũng chỉ có một bộ phận nhỏ, không có nhiều như trong truyền thuyết.
Tử Hàm đi theo Triển Vân và binh lính tới dọn dẹp hài cốt ở phủ tướng quân rồi thiêu hủy phủ tướng quân, hi vọng có thể từ chỗ này tìm thứ bọn họ muốn.
Nhưng trừ bỏ đốt trọi mọi thứ, không có phòng tối, không có mật đạo, cũng không có thi thể Huyền Dực, Thanh Hà, còn có Huyền Thanh Thanh.
Thanh Hà và Huyền Thanh thanh rất có thể là đào tẩu trước đó, nhưng Huyền Dực thì sao? Không lẽ lửa lớn thiêu ngay cả tro cốt xương của Huyền Dực đều không thừa sao, mặt Triển Vân tràn đầy nghi vấn, Tử Hàm cũng thế, tất cả đều không có kết quả, nhân mã đành phải rút lui.
Đại quân lưu lại một bộ phận binh lính đóng ở Yển thành, chờ đợi quân đội của Khương vương triều tới, rồi mới đuổi theo nhân mã của Triển Vân.
Đại quân xuất phát, Triển Vân vốn là muốn Tử Hàm ngồi xe ngựa, nhưng Tử Hàm không muốn khiến người xem mình nhu nhược trở thành liên lụy, kiên trì muốn cưỡi ngựa.
Triển Vân thấy Tử Hàm cố chấp, bàn tay to đành phải chụp tới, một tay ôm Tử Hàm vào trong lòng của hắn, hai người cùng cưỡi một con.
Quân đội chậm rãi đi về phía trước, Tử Hàm tựa vào trong lòng Triển Vân, lười nhác và tự nhiên, giống như dựa sát vào nhau như thế là một việc thật tự nhiên.
Tay Triển Vân nắm dây cương, nhìn Tử Hàm, trong lòng như có suy nghĩ gì, Yển thành lỗ hổng thứ nhất để xé mở Lưu Vân quốc, cũng là quan ải khó nhất, chỗ này lấy hiểm nổi tiếng, nhưng bởi vì nguyên nhân nội ứng, công thành cũng đơn giản hơn nhiều, tổn thất giảm đến thấp nhất.
Hắn thực nghi hoặc là ai đang âm thầm trợ giúp hắn chặt đứt cầu treo, nhưng sau khi điều tra không có kết quả, tất cả đều thần bí, nghi vấn của hắn tự nhiên lại chuyển đến trên người Tử Hàm, tổng cảm thấy Tử Hàm hơi kỳ quái, nhưng lại nói không được làm sao không phù hợp.
“Vương gia, chúng ta còn phải đi bao lâu?” Tử Hàm quay đầu nhìn gương mặt đầy nghi vấn của Triển Vân, lên tiếng hỏi.
Triển Vân hoàn hồn, nhìn gương mặt hồn nhiên lại động lòng người của Tử Hàm, cúi đầu nói: "Hơn mười ngày.”
Tử Hàm không biết hỏi: "Vương gia, quan tiếp theo là nơi nào?”
Triển Vân nhẹ nhàng trả lời, “Lưu Tô quan.”
“Đánh xong Lưu Tô quan, còn muốn tiếp tục sao?”
“Vậy phải xem hoàng đế Lưu Vân quốc tỏ vẻ thế nào.” Mặt Triển Vân một mảnh lãnh khốc.
Tỏ vẻ, là chỉ đầu hàng hay là cầu hòa đi, hoặc là ngoan cố chống lại đến cùng, Tử Hàm không hề hỏi nữa, chỉ là hi vọng chiến tranh sớm kết thúc, nhiệm vụ của nàng cũng có thể mau chóng hoàn thành.
Quân đội hành tẩu đến ban đêm, gặp được một con sông, Triển Vân mới hạ lệnh nghỉ ngơi.
Binh lính phụ trách nấu cơm nhấc lên nồi lớn, bắt đầu nấu cơm, cũng dựng lên lều trại cho chủ tướng, binh lính cũng chuẩn bị đầu nước trong túi nước từ con sông, để giải khát trên đường hành quân.
Triển Vân thì đi tuần tra bốn phía, Tử Hàm lấy đầy nước vào túi nước cho nàng và Triển Vân, nàng vén tay áo lên, ngồi xổm người xuống, cong người múc.
Không ngờ cỏ dại dưới chân ở dưới bùn đất dãn ra, chân trượt xuống dưới, thân mình xông về trước, nhìn sắp rơi vào trong nước, trở thành ướt sũng, Tử Hàm vốn định phi thân tránh cho rơi xuống nước, nhưng một trận tiếng bước chân truyền tới, nàng đành phải nhắm lại mắt chờ đợi rơi xuống nước.
Đột nhiên cảm giác, phần eo căng chặt, thân mình nghiêng tới trước, bị một cánh tay mạnh mẽ kéo đến kéo đến, người cũng rơi vào một lồng ngực ấm áp.
“Nếu muốn tắm, ta phân phó binh lính nấu một ít nước nóng.” Người đến ra tiếng chế giễu, thanh âm quen thuộc mà ưu nhã, không nhanh không chậm.
Tử Hàm mở to hai mắt, người đem nàng kéo đến, cư nhiên là Địch công tử.
Hắn thú vị nhìn nàng, dưới ánh trăng hắn cười tao nhã, một nam nhân thoát tục như vậy, lại là thủ hạ của Triển Vân, tổng cảm thấy hắn không phải người trong thế tục, không đáng bị lây vết tích giết chóc.
“Ta cảm tạ ngươi giúp, nhưng ta không phải muốn tắm.” Tử Hàm ngu ngơ chút sau đó thân mình muốn rời khỏi ôm chặt của Địch công tử, lại phát hiện hắn không có ý tứ buông tay.
Tử Hàm nhíu mày, không vui nói: "Xin ngươi bỏ tay ra.”
Địch công tử lại ưu nhã nở nụ cười, má gần hơn một ít, thấp giọng nói: "Cho ta biết, người cắt đứt dây thừng có quan hệ với ngươi hay không.”
Tử Hàm cho hắn một cái ánh mắt rất ngu ngốc, không vui nói: "Này, vị nhân huynh này, đầu ngươi bị ngựa đá sao, bản thân ta thật là muốn giúp các ngươi, nhưng ta bị nhốt ở trong lao, cũng không có bản lĩnh lớn, vị nhân huynh ngươi quá đề cao ta.”
Địch công tử lại là tao nhã cười, lại nói vô cùng thâm ý, cánh tay vẫn không có ý tứ bỏ ra, phong khinh vân đạm nói: "Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều.”
Tử Hàm tránh né, “Đúng vậy, đúng vậy, quỷ đáng ghét, buông tay.”
“Các ngươi... Đang làm cái gì?”
Một tiếng chất vấn nghiến răng nghiến lợi, âm hiểm lọt vào trong tai Tử Hàm, nàng quay đầu qua, nhìn đến dáng người cao ngất của Triển Vân, mang khí giận đứng ở một bên không xa, đôi mắt xinh đẹp kia, dưới ánh trăng phát ra lửa giận kinh người.
“Buông tay a!” Tử Hàm không rõ vì sao chột dạ một trận, thực sợ hãi bị Triển Vân nhìn thấy tình cảnh như vậy, vì sao đây?
Địch công tử tao nhã, tuyệt thế cười, tay nhẹ nhàng rời khỏi, thân mình Tử Hàm lại hướng sau ngã xuống, phù phù một tiếng, rơi vào trong nước sông.
“Đáng chết, ta muốn độc chết ngươi.” Tử Hàm sặc một ngụm nước, đứng lên, còn may nước sông không sâu.
Địch công tử tao nhã, một chữ không nói, nhìn Triển Vân một cái, xoay người tao nhã mở bước chân, rời khỏi.
Nhìn ra được Triển Vân không có tính ra tay giúp đỡ, Tử Hàm dùng cả tay chân bò lên bờ, cả người ướt sũng, gió nhẹ thổi, rất lạnh.
Trong lòng đem mười tám đời tổ tông của Địch công tử mắng hết, lại bực mình nhìn Triển Vân thấy chết không cứu, dỗi xoay đầu bước đi.
“Đứng lại.” Triển Vân sau người hét to một tiếng, Tử Hàm lại để ý cũng không để ý, đi tiếp con đường của mình, nam nhân thật sự không có người tốt, đứng lại làm cái gì, bị hắn tức giận đến hài cốt không còn, lại lạnh chết ở chỗ này sao, nàng mới không cần.
“Đáng chết.” Triển Vân cúi đầu mắng, bóng dáng rất nhanh tiến lên.
Tử Hàm dỗi đi trước, cảm giác một đoàn bóng đen nghênh đầu xuống, tiếp theo thân mình ấm áp, lúc này nàng mới dừng bước chân lại, chỉ thấy trên người nhiều hơn một chiếc áo choàng màu tím, đó là của Triển Vân.
Trong lòng không khỏi ấm áp, tức giận cũng bớt một chút, không tình nguyện nói: "Cảm tạ.”
Triển Vân tức giận tiến lên, chắp tay sau lưng, hai hàng lông mày nhíu chặt, gầm nhẹ nói: "Các ngươi vì sao ôm nhau? Ngươi không nên trêu hoa ghẹo nguyệt như thế!”
Khẩu khí này là gì, nàng gọi gió gì, dẫn bướm gì chứ, trong lòng ủy khuất một trận, hô lớn: "Nếu vương gia cho rằng như vậy, nô tỳ không có cách khác.”
Nói xong vươn tay tóm chặt cái áo choàng gây ấm áp cho nàng, vứt trên mặt đất, cắn môi, không bao giờ quay đầu tiêu sái rời khỏi, vì sao Địch công tử giống như khiêu khích muốn Triển Vân tức giận, nam nhân đáng giận.
Triển Vân cũng tâm tình căm tức theo sau, đố kị thiêu đốt trong lòng, vì sao Tử Hàm và Địch công tử ôm nhau, vì sao nhìn thấy Địch công tử ôm ấp Tử Hàm, có loại ý nghĩ muốn chém đứt tay Địch công tử, hận không thể giết Địch công tử thân cận với Tử Hàm như vậy, vì sao trong lòng liền hỏa lớn như thế, vì sao không xem được Tử Hàm và nam nhân khác thân mật như vậy, vì sao vì sao... Trong lòng không ngừng hỏi chính mình.