Hy vọng gặp may nơi đáy lòng cậu cũng bị gáo nước lạnh của đối phương dội cho tỉnh táo. Hiện tại Dương Quyển đã hiểu rất rõ, có lẽ Hạ Lãng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình đâu.
Nhưng cậu cũng hiểu thêm một chuyện, chính là bất kể đối phương có tỏ thái độ như thế nào, tha thứ hay là chặn liên lạc hoặc bết bát hơn cả là cậu phải chịu đựng hậu quả mà một tên lừa đảo xứng đáng phải chịu trong đời thực. Dù kết quả có là gì đi nữa thì nhất định cậu cũng phải nói thẳng thắn mọi chuyện với người kia.
Chuyện này nhất định phải làm, vấn đề chỉ là thời gian. Nhưng thời gian này cũng phải nằm trong kỳ hạn bảo đảm, một khi đã vượt quá thời gian quy định thì cũng chỉ làm mối quan hệ giữa hai người càng trở nên nát bét mà thôi.
Dương Quyển trải qua một buổi tối trong trạng thái mê mang và dằn vặt.
Mười giờ tối Trác Lan mới về phòng, lúc đó Dương Quyển đang ngồi trước bàn học lật sổ ghi chép thí nghiệm, màn hình máy tính bên cạnh cũng đang hiển thị bài luận văn. Thấy vậy Trác Lan không khỏi thuận miệng hỏi: “Cậu nói với hắn rồi sao?”
Dương Quyển nghe tiếng thì quay đầu lại đáp bằng giọng điệu ảo não: “Vẫn chưa”.
Trác Lan thấy thế thì đoán được chắc hẳn quá trình thẳng thắn xảy ra vấn đề: “Làm sao thế?”
Dương Quyển kể chuyện vừa nãy lúc chơi game cho cậu ta nghe.
Trác Lan tặc lưỡi nhẹ một cái: “Việc này cũng trùng hợp quá rồi”. Cậu ta uống hết ly nước rồi đặt cái ly trong tay xuống. “Cậu định lúc nào sẽ nói thật với hắn?”
Dương Quyển nói: “Tối mai”.
Trác Lan gật gật đầu, nghĩ xấu giúp cậu: “Nếu chuyện thật sự không xong thì cậu cứ khóc ầm lên cho hắn xem. Tớ không tin đã như vậy rồi mà hắn còn có thể nổi giận với cậu”.
Chỉ là biện pháp này của Trác Lan thực sự hơi khó khăn đối với Dương Quyển, cậu lẩm bẩm phản bác: “Tớ cũng có phải con gái đâu”.
Trác Lan cười híp mắt lại gần cậu, cậu ta đưa tay xoa nhẹ mái tóc xoăn mềm mại của cậu.
Đêm đó Dương Quyển mang tâm sự nặng nề, không hề bất ngờ khi cậu mất ngủ đến tận hừng đông.
Ngay cả khi rơi vào cơn mơ nặng nề cậu cũng luôn không ngừng chuẩn bị tâm lý giúp bản thân. Thế nhưng có một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Dương Quyển không nghĩ tới mình lại có thể gặp lại Hạ Lãng một lần nữa nhanh như thế, còn là gặp ngay tại trong trường của mình.
Sang năm bạn gái của Thiệu Diệp sẽ chuyển cơ sở học. Dù cô ấy là người địa phương nhưng mà vẫn chưa từng đến cơ sở cũ này bao giờ. Trong lúc hứng khởi nhất thời cô muốn Thiệu Diệp cùng mình đến cơ sở cũ dạo một vòng. Lúc Thiệu Diệp đến tìm Hạ Lãng có đề cập đến chuyện này.
Hạ Lãng nghe bọn họ bảo muốn đến cơ sở cũ chơi thì mặt không đổi sắc nói: “Tớ cũng đi”.
Bấy giờ Thiệu Diệp mới nhớ ra Dương Mao Quyển đang học ở cơ sở cũ của đại học A, cậu ta liền chọc Hạ Lãng: “Cậu muốn đến tìm cô ấy sao?”
Khóe môi Hạ Lãng kéo lên một độ cong rất nhỏ mà mắt thường không dễ thấy nhưng ngoài miệng lại nói: “Bây giờ đang là nghỉ hè, nghỉ hè cô ấy về nhà rồi, tớ tìm cô ấy ở đâu chứ?”
Thiệu Diệp từ chối cho ý kiến chỉ hơi nhíu nhíu mày, quay đầu gọi cả lão Tứ cùng đi.
Chuyến đi hai người biến thành đi bốn người, bạn gái Thiệu Diệp còn rủ thêm bạn cùng phòng có quan hệ tốt cũng là người bản địa của cô đi nữa. Cuối cùng đến lúc khởi hành phải lái hai chiếc xe.
Đúng là Hạ Lãng không định đi tìm Dương Quyển, đồng thời hắn cũng tự cho là Dương Quyển nghỉ hè đã về nhà rồi. Ngay cả chuyện mình đến cơ sở cũ chơi hắn cũng không nói với cậu.
Thế cho nên trưa hôm sau vào giờ cơm trưa Dương Quyển vô tình nhìn thấy Hạ Lãng trong nhà ăn số ba của trường. Lúc đó cậu còn tưởng mình bị ảo giác.
Dạo này Trác Lan vẫn luôn ở trong trường, trưa nào cậu ta cũng đi ăn cơm với Dương Quyển. Sau khi nghỉ hè thì trong trường chỉ còn nhà ăn số ba có mở một vài quầy bán đồ ăn thôi.
Lúc Dương Quyển đến nhà ăn thì Trác Lan còn chưa tới. Đối phương bảo cậu cứ ăn trước nên Dương Quyển cũng không đợi người. Hai ngày trước Dương Quyển không cẩn thận làm mất thẻ cơm nên chỉ đành khóa số dư trong thẻ lại, cũng chưa kịp đi làm cái mới, gần đây cậu đều dùng thẻ của Trác Lan.
Quầy lấy món ăn không vắng vẻ như hai ngày trước, trước cửa quầy số 1 còn có năm sáu người vây quanh. Họ đang hỏi dì trong nhà ăn là muốn ăn có nhất định phải quẹt thẻ cơm không.
Nhìn dáng vẻ họ không giống học sinh trong trường, Dương Quyển không quá để ý, cậu nhìn đi chỗ khác, lướt qua quầy số một chật kín người tới trước quầy số hai, rũ mắt nhìn thoáng qua những món ăn của trưa nay.
Cậu và nhóm người kia cách nhau khá gần, cuộc trò chuyện của họ và dì trong nhà ăn truyền vào tai một cách rõ ràng.
Dì trong nhà ăn nói: “Chỉ có thể quẹt thẻ cơm để thanh toán thôi”.
Ngay sau đó có một giọng nam hỏi: “Không thì chúng ta ra ngoài trường ăn?”
Âm thanh này quen tai khó có thể giải thích được, Dương Quyển ngẩng đầu lên theo bản năng rồi nhìn về phía người vừa mới nói chuyện.
Trùng hợp lúc này người kia cũng quay mặt nhìn về hướng cậu, trước quầy đồ ăn số một, ánh mặt hai người nhẹ nhàng chạm nhau. Dương Quyển không nhận ra hắn, đối phương lại ngẩn người ra cực kỳ rõ ràng.
Dương Quyển không hiểu ra làm sao thu mắt về. Lúc này cậu mới chú ý tới bên cạnh mình còn có một người đang đứng. Người này đưa lưng về phía cậu nghiêng người dựa vào trước quầy, khuỷu tay đặt trên mặt quầy, chắc là đang cúi đầu xem điện thoại. Vóc dáng người này còn cao hơn cả cậu trai vừa mới nói chuyện.
Dương Quyển quay về nhìn lại trước cửa sổ, theo thói quen gọi món trứng hấp và thịt bò xào rau thơm. Chắc có lẽ bắt đầu từ mấy tuần trước cậu cũng bắt đầu ăn rau thơm.
Bất thình lình, chàng trai đang dựa quầy bên cạnh bỗng đứng thẳng người. Cái tay cầm điện thoại đặt lên mép bàn chống đỡ với tư thế tùy ý làm lộ ra chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay.
Lúc Dương Quyển nhìn thấy cái đồng hồ này thì trái tim bỗng nhiên nhảy lên dữ dội.
Một giây sau cậu nghe thấy người kia dùng giọng nói quen thuộc lên tiếng: “Tìm người mượn thẻ cơm đi rồi chúng ta chuyển tiền cho người ta”.
Đầu óc Dương Quyển rơi vào trạng thái ngừng hoạt động. Lúc này đã không kịp tránh đi nữa rồi, cậu chỉ đành rũ mắt, khóe mắt lại nhìn thấy đối phương chuyển hướng về phía mình: “Bạn học -”
Tầm mắt của Hạ Lãng rơi xuống gò má của Dương Quyển, hắn hơi kinh ngạc nhíu mày.
Có ý định nhìn rõ khuôn mặt kia hơn, Hạ Lãng trầm giọng gọi: “Bạn học -”
Lông mi Dương Quyển khẽ run nhẹ một cái, sờ môi hơi ngẩng mặt lên đối diện với tầm mắt Hạ Lãng.
Lúc này Hạ Lãng đã hoàn toàn thấy rõ khuôn mặt kia, đúng là khuôn mặt của một chàng trai, yết hầu lộ ra rõ ràng, mắt mũi miệng và đường nét khuôn mặt giống Dương Mao Quyển đến năm sáu phần. Nếu so sánh một cách tỉ mỉ thì đường nét gương mặt của Dương Mao Quyển mềm mại hơn cậu.
“Bạn học,” Hạ Lãng nheo mắt “Cho chúng tôi mượn thẻ cơm của cậu mua cơm được không? Tôi sẽ chuyển tiền lại cho cậu”.
Dương Quyển ngơ ngác nói: “Được”.
Hạ Lãng như có điều gì suy nghĩ mà nhìn vào đôi mắt cậu, ánh mắt thoáng bình tĩnh lại, mở bàn tay ra.
May mắn thẻ cơm này là của Trác Lan, cậu im lặng đặt thẻ vào tay đối phương.
Hạ Lãng nhận được thẻ cơm, điều đầu tiên làm là quét mắt nhìn tên trên thẻ. Nhận ra không hề quen biết cái tên này, lúc này hắn mới đưa thẻ quét vào chỗ thanh toán. Bình thường số lần Hạ Lãng ăn cơm ở nhà ăn trong trường cũng rất ít, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Người đưa ra ý kiến muốn tới nhà ăn trong trường ăn cơm là chính hắn.
Lúc này những người khác trong nhóm mới theo lại.
Nhìn thoáng qua một lượt không thấy thứ mà bản thân muốn nên Hạ Lãng thoáng nhíu mày bất mãn. Hắn chỉ vào bát trứng hấp nhỏ trong khay đồ ăn của Dương Quyển rồi nói với dì trong nhà ăn: “Cháu cũng muốn món này”.
Thiệu Diệp thấy thế thì khóe môi hơi giật giật. Trước đây cậu ta không biết là Hạ Lãng thích ăn loại đồ ăn trơn trượt mềm mại này đó. Trong tiềm thức của Thiệu Diệp vẫn nghĩ chỉ có con gái mới thích ăn trứng hấp thôi.
Dì trong nhà ăn tỏ ra khó xử: “Đây là bát cuối cùng rồi”.
Hạ Lãng nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Dương Quyển: “Bát trứng này cậu nhường lại cho tôi được chứ?”
Dương Quyển nhỏ giọng bật thốt lên: “Được”.
Dương Quyển hành động rất nhanh, cậu cầm bát trứng lên đặt sang khay đồ ăn của đối phương.
Tầm mắt của Hạ Lãng dõi theo động tác của cậu, sau khi nhìn vào khay đồ ăn của Dương Quyển thì thấy được đĩa thịt bò xào rau thơm. Nghi ngờ trong lòng Hạ Lãng lại vơi đi một phần. Hắn nhịn không được bắt đầu suy nghĩ, liệu có phải Dương Mao Quyển có quan hệ thân thuộc với người này hay không.
Nhưng Hạ Lãng không trực tiếp hỏi cậu.
“Cảm ơn”. Nói cảm ơn với Dương Quyển xong Hạ Lãng quay đầu duỗi tay ra đưa thẻ cơm cho Thiệu Diệp. Hắn ra hiệu cho Thiệu Diệp đi lấy cơm, mình thì đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Dương Quyển cũng không tiện di chuyển, Cậu đứng trước mặt hắn, thẳng tắp sống lưng. Dựa vào chênh lệch chiều cao giữa hai bên cẩn thận né tránh hầu hết cơ hội đối diện tầm mắt với đối phương.
Hạ Lãng theo dõi cái xoáy trên đỉnh đầu Dương Quyển, nhìn không chớp mắt một lát. Theo bản năng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Mấy cô gái đứng tại chỗ cũ và cả lão Tứ cũng theo bản năng nhận ra được sự chuyển biến cảm xúc lạ lùng của Hạ Lãng. Bọn họ nhìn nhau, ai cũng không tự ý mở miệng.
Mặc dù lão Tứ đã thấy ảnh của Dương Quyển nhưng cậu ta không chơi game nên không có ký ức sâu sắc với nó như Thiệu Diệp. Cậu ta không cảm nhận được sự quen thuộc nào trên gương mặt của Dương Quyển. Thấy bầu không khí xung quanh căng lại một cách khó có thể giải thích, lão Tứ đành đi về phía Thiệu Diệp, chủ động bưng khay đồ ăn giúp cậu ta.
Cả đám dùng thẻ cơm của Dương Quyển gọi cơm xong thì đi trước tìm chỗ ngồi. Chỉ còn Hạ Lãng đứng tại chỗ cũ nhàn nhạt hỏi cậu: “Chuyển qua wechat hay alipay?”
Dương Quyển thoáng ngẩng đầu, nỗ lực đè sự khẩn trương nơi đáy lòng: “Cái nào cũng được”.
Lúc này những người xung quanh đã đi hết, dựa vào trực giác vi diệu này Hạ Lãng nổi lên suy nghĩ muốn dò hỏi cậu.
“Chuyển cho cậu trong game cũng được sao?” Hắn hỏi bằng giọng thoải mái không chút để ý.
Dương Quyển đang định trả lời “Được” theo phản xạ có điều kiện nhưng lúc mở miệng mới chợt nhận ra không đúng, cậu ngậm chặt miệng lại, lo sợ bất an ngẩng đầu, cặp mắt đen trắng rõ ràng mở to nhìn về phía Hạ Lãng.
Đối diện tầm mắt của cậu Hạ Lãng hơi dừng một khắc sau đó giải thích hời hợt: “Không có gì, tôi nói nhầm thôi”.
Hạ Lãng quét mã nhận tiền của cậu, trong lòng hắn vẫn còn nghi vấn, lúc nhập số tiền thì động tác rất nhanh. Tới lúc nhận ra muốn xem tên tài khoản người nhận tiền thì điện thoại đã thông báo chuyển tiền thành công. Hắn hơi bực mình cất điện thoại đi rồi quay người đi về chỗ bàn dùng cơm.
Lão Tứ nhìn thấy Hạ Lãng đi tới thì đứng dậy kéo một chỗ ngồi bên trong. Lão Tứ và Thiệu Diệp không thấp hơn Hạ Lãng bao nhiêu nên Hạ Lãng không cần phải cúi đầu nói chuyện.
Nghĩ như vậy, hắn ngồi xuống bên cạnh lão Tứ. Đột nhiên trong đầu như thể nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt Hạ Lãng trở nên cổ quái, mở miệng hỏi: “Các cậu cảm thấy người mới vừa nãy cao khoảng bao nhiêu?”