“Hạ Úc Huân! Cô là heo sao?”
Lãnh Tư Thần không có ngu ngốc đến mức lúc này đi đánh thức cô, nếu không, tuyệt đối sẽ bị cô cắn.
Anh quá hiểu biết phẩm rượu của cô!
Nửa đêm, Hạ Úc Huân mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết đang ở đâu, nhưng lúc này rượu đã tỉnh hơn phân nửa, xoa xoa tóc, sau đó buồn ngủ ngáp dài theo hướng ánh sáng đi đến.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện Lãnh Tư Thần cư nhiên còn đang làm việc, khi thì ngón tay ở trên notebook bay múa, khi thì lật văn kiện xem, viết viết tính toán.
Chân Hạ Úc Huân không khỏi mọc rễ, si ngốc mà nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của anh.
Lãnh Tư Thần đang lật văn kiện đột nhiên dừng tay lại ấn ngay vị trí dạ dày mình, vẻ mặt đau đớn.
Hạ Úc Huân vội vàng chạy tới, “Anh làm sao vậy?”
Thần sắc Lãnh Tư Thần hoảng sợ mà nhìn về phía Hạ Úc Huân đột nhiên xuất hiện, nói: “Cô tỉnh?”
“Thuốc trị đau dạ dày của anh ở đâu?” Hạ Úc Huân vội vàng đi đến bên ngăn kéo tìm kiếm, thật vất vả mới lục ra được chai thuốc lại là trống không.
“Cô đi ngủ đi! Tôi không có việc gì.” Lãnh Tư Thần nhíu mày nói.
Hạ Úc Huân theo lời xoay người rời đi.
Lãnh Tư Thần thần sắc có chút cô đơn.
Không bao lâu, Hạ Úc Huân lại để chân trần đặng đặng chạy tới, nói: “Một viên màu trắng, ba viên con nhộng! A, không được, không có nước ấm uống thuốc, hơn nữa chắc chắn anh vẫn chưa ăn cơm, bụng rỗng uống thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Hạ Úc Huân lại đem thuốc cầm trở về, một lát sau quay lại, trong tay đã bưng một chén cháo, bên trong có chút chân giò hun khói trứng cùng rau dưa, nói: “Ăn chút cháo trước đã, ăn xong lại uống thuốc. Còn tưởng rằng tủ lạnh của anh khẳng định cái gì đều không có, cư nhiên đầy đủ mọi thứ. Đồ vật đều có sẵn cũng không tự mình làm ăn, anh thật lười biếng!”
Anh cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người vợ chăm sóc anh, không bao lâu nữa, chờ nữ chủ nhân vào ở, nơi này hẳn sẽ chân chính cái gì cũng không thiếu.
“Thuốc từ đâu ra?” Lãnh Tư Thần thần sắc thoáng kinh ngạc.
Hạ Úc Huân trừng anh một cái, nói: “Tôi lúc nào cũng mang theo bên người có được không. Quả nhiên vẫn là cũng có tác dụng!”
“……” Thật đúng xứng danh là hòm thuốc, lần trước ở quán bar Phỉ Sắc thấy cô từ tỏng túi lấy ra băng gạc cồn đã thực ngạc nhiên, không nghĩ tới trong túi nho nhỏ kia cái gì cũng đều có.
“Cô làm nhiều hay ít?” Kỳ thật anh là muốn hỏi, cô khi nào học được nấu cơm, trong ấn tượng của anh, cô chỉ biết đốt nhà bếp, căn bản không có khả năng nấu được cơm.
“Rất nhiều, không cần lo lắng không đủ.” Hạ Úc Huân nói.
Lãnh Tư Thần thần sắc nhu hòa chút, nói: “Cô cũng ăn một chén, buổi tối ngoại trừ uống rượu cái gì cũng chưa ăn mà.”
Hạ Úc Huân sửng sốt, hắc hắc ngây ngô cười, sau đó thực vui vẻ mà đi múc cháo.
Đang ăn, Lãnh Tư Thần lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Hạ Úc Huân lập tức có chút thấp thỏm hỏi, “Làm sao vậy? Tôi bỏ nhiều muối sao? Tôi ăn thấy ngon a!”
“Cái hương vị này…… Rất quen thuộc, cùng cơm hộp lúc buổi tối có hương vị rất giống!” Lãnh Tư Thần trầm ngâm nói.
“Ách…… Phải không? Ha ha…… Vậy chứng minh tay nghề của tôi rất tốt a!” Hạ Úc Huân cười gượng.
Buổi tối hôm đó? Chẳng lẽ là buổi tối cho Tiểu Phong Tử đưa đến sao? Bởi vì biết dạ dày anh không tốt lắm, cho nên tối hôm đó cô cũng nấu cháo……
“Tiểu Huân, chúng ta tâm sự đi!” Lãnh Tư Thần uống thuốc xong, trầm mặc một lát, ngữ khí trịnh trọng mà nói.
Hạ Úc Huân thân mình chấn động, cuối cùng vẫn là phải đi đến một bước này, đối mặt hay là trốn tránh, đây là lựa chọn mà cô vĩnh viễn đều không muốn làm.
“Tâm sự cái gì?”
“Tiểu Huân, tôi tháng sau đính hôn, không có gì bất ngờ xảy ra thì, sang năm liền sẽ kết hôn.”
“Uhm.” Hạ Úc Huân gật gật đầu, chờ đợi anh tiếp tục nói.
“Chúng ta đều sẽ có cuộc sống của mình, không ai muốn cả đời lấy một người khác làm trung tâm, tôi sẽ có sinh hoạt của tôi, cô cũng phải xác định rõ con đường cô nên đi.”
“Uhm.” Về điểm này có chút gian nan.
“Hạ Úc Huân, cô hiểu ý tôi chứ?” Lãnh Tư Thần thở dài, vốn dĩ muốn trực tiếp vào chủ đề chính, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn đường vòng, cũng không biết cô cái nha đầu kia rốt cuộc có thể hiểu hay không.
Hạ Úc Huân nhếch khóe miệng, giơ khuôn mặt nhỏ tái nhợt lên, nói: “A Thần, anh là muốn đuổi tôi đi sao?”