Kẻ phản bội này đúng thật không biết sợ là gì, dù sao cũng là em trai ruột của mình, Lục Dĩ Ngưng cũng không thể xách cậu lên đánh một trận được, cô khụ một tiếng để cảnh cáo, kết quả người bị cảnh cáo lại hoàn toàn không hiểu được ý tứ của cô, còn quay đầu nhìn sang, "Chị, cổ họng chị không thoải mái à?"
Dừng một chút, cậu lại như chợt nhớ ra cái gì, quay sang nhìn Đường Mộ Bạch: "Đúng rồi, anh Tiểu Bạch chính là bác sĩ mà, cổ họng không thoải mái có thể để anh ấy khám thử xem."
Trẻ con làm sao hiểu được khoa nội ngoại có gì khác nhau, cứ cho rằng tất cả bác sĩ đều có thể trị mấy bệnh lặt vặt như cảm cúm phát sốt, Lục Nhất Châu tựa như còn sợ Lục Dĩ Ngưng sẽ ngại nên liền tự xung phong nhận việc thay cô mở miệng: "Anh Tiểu Bạch, anh khám cổ họng cho chị em với!"
Lục Dĩ Ngưng: "..."
Rốt cuộc cô cũng đã nhìn ra rồi, hôm nay kẻ phản bội này nhất định phải đẩy cô xuống hố mới chịu được mà.
Làm sao Lục Dĩ Ngưng có thể chịu đựng được loại chuyện này xảy ra với mình, ngay lập tức đưa tay ra nhéo tai Lục Nhất Châu.
Cô không dùng nhiều lực, hơn nữa mới chỉ vừa đụng vào vành tai Lục Nhất Châu cậu đã nghiêng đầu lại, thế nên không hề khiến cậu đau chút nào, thế nhưng kể cả có như vậy, Lục Nhất Châu vẫn rất khoa trương kêu lên một tiếng, "Chị, chị làm gì thế, đây là bạo lực gia đình đó!"
Lại còn "bạo lực gia đình", thằng nhóc này cũng hiểu biết nhiều thật đấy.
Lục Dĩ Ngưng nhíu mày, cố gắng khiến cho giọng mình hung dữ một chút: "Chú không biết khám cổ họng..."
Vừa nói xong, ở nơi cách cô không quá nửa mét, người đàn ông bị cô gọi là "chú" ngẩng đầu lên, bởi vì Lục Dĩ Ngưng đang đứng còn anh lại đang ngồi nên sự chênh lệch chiều cao của hai người liền đảo ngược lại, tuy rằng Lục Dĩ Ngưng chiếm ưu thế về chiều cao nhưng về mặt khí thế vẫn không thể áp chế được anh.
Lục Dĩ Ngưng cho rằng nguyên nhân là do cô cách anh quá gần nên cô lùi lại nửa bước, kéo dãn khoảng cách giữa hai người thêm một chút.
Lục Nhất Châu bị cô ảnh hưởng, vừa gọi được mấy tiếng "anh" đã đổi lại: "Chú Tiểu Bạch, chú không khám cổ họng cho chị cháu được à?"
Khó khăn lắm Đường Mộ Bạch mới khiến cậu sửa được thế mà mới như vậy đã bị Lục Dĩ Ngưng dễ dàng đổi về như cũ.
Khóe miệng anh giật giật: "Gọi anh."
Lục Dĩ Ngưng: "Gọi chú."
Đường Mộ Bạch ngước mắt nhìn Lục Dĩ Ngưng: "Anh."
Lục Dĩ Ngưng không thèm nhìn anh, "Chú."
"Anh."
"Chú."
...
Lục Nhất Châu bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Hai người này anh một câu tôi một câu, cứ "anh" rồi lại "chú" nói tới nói lui, cậu gần như sắp không hiểu hai từ này có nghĩa là gì luôn rồi.
Đầu Lục Nhất Châu cứ quay qua quay lại, giây trước còn đang nhìn Lục Dĩ Ngưng, giây sau đã lại nhìn sang Đường Mộ Bạch.
Cuộc tranh chấp giữa hai người này kéo dài đại khái trọn một phút đồng hồ, đầu Lục Nhất Châu sắp nổ tung luôn rồi, không thể không hô dừng, "Cuối cùng thì phải gọi là gì?"
"Gọi là chú," Lục Dĩ Ngưng nói vô cùng có cơ sở, "Số lẻ tuổi người ta còn lớn hơn cả em, gọi anh rất thiếu lễ phép đó."
Lục Nhất Châu im lặng vài giây, sau đó yếu ớt nhắc nhở: "Nhưng mà chị, số lẻ tuổi của chị cũng gần bằng tuổi em mà..."
Cậu nói thực sự rất có lý, vậy mà Lục Dĩ Ngưng lại không biết nên đáp lại thế nào.
Đường Mộ Bạch bật cười, giọng điệu rất nhẹ, mang theo vài phần ý tứ dỗ dành không quá rõ ràng: "Vậy nên phải gọi là anh."
Lục Dĩ Ngưng động tác nhanh hơn não, như phản xạ có điều kiện trợn mắt lườm qua, "Anh đừng có mà ——"
Dạy hư trẻ con.
Lục Dĩ Ngưng nói được một nửa, lời đến bên miệng mới phản ứng lại, vội vàng phanh xe, mím môi không nói nữa.
Im lặng vài giây, cô mới lại nhìn sang bác sĩ đang băng bó cho Lục Nhất Châu: "Bác sĩ, xin hỏi vết thương của em trai tôi sắp xử lý xong chưa?"
Bác sĩ gật đầu, "Khoảng hai ba phút nữa thôi."
Cuối cùng cũng sắp được thoát khỏi bể khổ rồi, Lục Dĩ Ngưng âm thầm thở phào trong lòng.
Thế nhưng rất nhanh sau đó, cô liền biết mình thở phào sớm quá rồi.
Bởi vì chỉ trong thời gian hai phút này, Lục Dĩ Ngưng đã nghe được từng câu từng chữ bí quyết theo đuổi con gái mà Lục Nhất Châu truyền thụ lại cho Đường Mộ Bạch: "Anh Tiểu Bạch, khi theo đuổi con gái nhất định phải hào phóng, mấy ngày trước có một người keo kiệt quá trời luôn, tặng chị em có mỗi một bông hoa, một bông thôi đó! Anh nghĩ thử mà xem, con gái bình thường sẽ thích một bông à?"
Lục Dĩ Ngưng quét một ánh mắt qua, biểu cảm vô cùng ai oán.
Điều khiến cô càng ai oán hơn còn ở phía sau, bởi vì Lục Nhất Châu lại nói tiếp: "Nhưng mà chị em lại đúng thật không phải một cô gái bình thường, chị ấy đem về nhà rồi còn cắm cẩn thận vào cái lọ hoa mà ba em tốn rất nhiều tiền để mua về, hôm nào cũng thay nước cho nó, chỉ thiếu mỗi nước bón phân thôi đó!"
Lục Dĩ Ngưng: "..."
Lục Dĩ Ngưng nhắm mắt lại, sau đó cô nghe thấy người đàn ông bên tay phải của mình cười nhẹ một tiếng.
Cho dù không nhìn Đường Mộ Bạch, cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt đang dừng trên người mình.
Cảm giác tồn tại dường như quá mức mạnh mẽ, những chỗ da thịt bị ánh mắt anh lướt qua tựa như bị lửa thiêu qua vậy, ngay cả nhiệt độ cũng cao hơn những chỗ khác một chút.
Lục Dĩ Ngưng cũng chẳng thèm quan tâm đến cái gì mà chị em tình thâm mặt ngoài giả dối nữa, cô thậm chí không cho bản thân mình thời gian suy nghĩ, trực tiếp đưa tay lên bịt kín miệng Lục Nhất Châu, vô cùng hung ác nói: Ngậm miệng!"
Lần này hoàn toàn không cần cố tình giả vờ hung dữ nữa, cô là thật sự hung dữ phát ra từ nội tâm.
Ngược lại cũng không phải quá tức giận, chỉ là có chút buồn bực và xấu hổ trộn lẫn vào với nhau, cho nên cả giọng nói cũng nặng nề hơn một chút.
Lục Nhất Châu vô cùng tội nghiệp chớp chớp mắt, ủ rũ.
Lục Nhất Châu là kiểu một người có thể địch lại ba đối thủ, cho nên chỉ cần cậu vừa im lặng, cả căn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Ngắn ngủi ba phút, thế nhưng đối với Lục Dĩ Ngưng lại cứ như thời gian cả năm trời.
Sau khi ba phút trôi qua, bác sĩ lại dặn dò không được đụng vào nước và một số vấn đề linh tinh rồi mới để bọn họ đi, Lục Dĩ Ngưng giống như được sống lại một lần nữa, đỡ lấy Lục Nhất Châu rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tài xế Lão Trương đang đợi ở hành lang, thấy Lục Nhất Châu đi đứng bất tiện, không nói hai lời liền cõng thằng bé lên.
Lục Nhất Châu vẫn đang đắm chìm trong câu "câm miệng" kia của chị gái nhà mình, cậu lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bị chị gái quát như vậy, cho nên hiệu quả rất rõ rệt, cậu giống như một con gà con sợ hãi nằm trên lưng Lão Trương, thận trọng liếc nhìn Lục Dĩ Ngưng: "Chị ơi... Chị đang giận à?"
Lục Dĩ Ngưng cũng cảm thấy vừa rồi mình phản ứng hơi quá, có lẽ đã làm tổn thương đến trái tim thủy tinh của em trai mình, cô sờ nhẹ đầu Lục Nhất Châu: "Chị không giận em."
Lục Nhất Châu chớp mắt một cái, "Thế chị đang giận anh Tiểu Bạch à?"
Cậu thật sự đoán rất chuẩn.
Lục Nhất Châu: "Tại sao vậy ạ?"
Lục Dĩ Ngưng đột nhiên không biết phải nói với cậu như thế nào, cô khẽ thở dài, "Em không hiểu đâu, học hành cho cẩn thận đi, tuổi còn nhỏ muốn biết nhiều như vậy để làm gì."
Lục Nhất Châu lè lưỡi, có lẽ là do nhìn ra Lục Dĩ Ngưng không giận mình nên cả người cũng hoạt bát hơn nhiều.
Dù sao bệnh viện cũng không phải là nơi thích hợp cho trẻ con ở lại lâu, Lão Trương nhanh chóng cõng Lục Nhất Châu ra ngoài trước, còn Lục Dĩ Ngưng thì đi nhà thuốc lấy thuốc, khi đến chỗ thu ngân trả tiền, vừa quét mã thanh toán thành công liền nghe thấy một đoạn đối thoại của một nam một nữ ở sau lưng ——
"Bác sĩ Đường, chiều nay không có ca phẫu thuật nào à?"
"Không."
"Bây giờ anh tan làm à?"
"Ừ."
Lỗ tai Lục Dĩ Ngưng đang ở trạng thái hoàn toàn mở ra cho nên cuộc đối thoại của hai người cô nghe được vô cùng rõ ràng, trực giác mách bảo cô sắp có chuyện không ổn, cất điện thoại đi, vừa muốn đi theo một hướng khác mà không hề quay đầu thì đã bị người gọi lại: "Lục Dĩ Ngưng."
Gọi cả họ và tên luôn.
Lục Dĩ Ngưng rất muốn giả vờ như không hề nghe thấy gì hết, nhưng vẫn không tự chủ được dừng lại vài giây, cũng chỉ vài giây đó, khi cô tiếp tục bước tiếp, người ở phía sau cũng đã đuổi theo kịp.
Đường Mộ Bạch đi theo bên cạnh cô, khoảng cách rất gần, khuỷu tay cô chỉ cần nâng lên liền có thể chạm vào anh, hoặc là chỉ cần Đường Mộ Bạch nhấc tay lên liền có thể kéo cô vào lòng.
Lục Dĩ Ngưng ngừng thở, nghe thấy anh hỏi: "Còn thích hoa không?"
"..."
Bước chân Lục Dĩ Ngưng không dừng lại, ngừng một chút rồi mới đáp: "Sau này không cần tặng nữa."
"Không thích?"
Đương nhiên không phải.
Thế nhưng Lục Dĩ Ngưng lại không thể nói rằng nếu còn tặng nữa thì lọ hoa ở nhà cô sẽ chứa không nổi nữa mất... Cô cắn răng, mơ hồ không rõ "Ừm" một tiếng.
"Vậy em thích gì?"
Lục Dĩ Ngưng không nói lời nào.
Trong bệnh viện không có mấy người biết cô thế nhưng đa phần đều quen biết Đường Mộ Bạch.
Hơn nữa ngoại hình hai người đều vô cùng xuất chúng, đi suốt dọc đường, rất nhiều người đều đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ, Lục Dĩ Ngưng chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại tò mò của mọi người tăng nhanh tốc độ, không có ý định để ý đến câu hỏi kia của anh.
Đường Mộ Bạch dường như cũng không định đợi câu trả lời của cô, khóe môi anh cong lên, nghiêng đầu sát lại thấp giọng hỏi một câu: "Thích anh không?"
"..."
Đã qua nhiều năm như vậy rồi thế mà bản tính tự luyến của anh vẫn không hề thay đổi chút nào.
Lục Dĩ Ngưng cũng không hiểu tại sao đột nhiên lại có chút buồn cười, nhưng cô không thể cười, cho nên kiềm chế một chút, khóe miệng vô cùng mất tự nhiên động vài cái.
Cô vẫn không để ý đến Đường Mộ Bạch, không hề nhìn anh lấy một lần, bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Người phía sau ngược lại cũng không theo quá sát, bất kể Lục Dĩ Ngưng có đi nhanh bao nhiêu, anh cũng vẫn sẽ không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Mãi đến khi Lục Dĩ Ngưng đã vào trong xe, anh vẫn không gọi cô lại nữa.
Sau khi đóng cửa xe lại, Lục Dĩ Ngưng dựa lên lưng ghế thở một hơi thật dài, mãi lâu sau, nhịp tim cô vẫn chưa thể bình phục lại.
Vừa rồi Đường Mộ Bạch hỏi cái gì —— Thích anh không?
Lục Dĩ Ngưng giơ tay ấn lên mi tâm, gửi tin nhắn cho Khương Nại: 【Nại Nại, tớ toang thật rồi. 】
Hình như cô, vẫn còn rất thích anh.
——
Bởi vì cái nhận thức không được tốt kia mà mấy ngày liền Lục Dĩ Ngưng không thể ngủ ngon.
Ngày hè ở Bắc Thành nắng nóng như đổ lửa, ở trong phòng làm việc có điều hòa quen rồi, chẳng ai nguyện ý ra ngoài hóng gió nữa.
Kể từ sau hôm đó nói với Đường Mộ Bạch "không cần tặng hoa cho cô nữa", anh cũng thật sự không còn gửi hoa cho cô nữa, có điều mỗi lần khi tan làm đi qua dưới lầu đều vẫn sẽ bị lễ tân gọi lại.
Đường Mộ Bạch dường như thật sự ghi nhớ những lời Lục Nhất Châu đã nói hôm đó, có lẽ lần trước nhìn ra được cô rất thích ăn điểm tâm của nhà hàng Pháp ở Lộc Cảng nên hầu như mỗi ngày đều có đồ ăn được đóng gói cẩn thận, không cho rau thơm cũng không có gừng, mỗi ngày đổi một lần không hề giống nhau gửi đến.
Từ lớn đến nhỏ toàn bộ Lục gia càng ngày càng tràn ngập hiếu kỳ với con heo muốn ăn trộm cây cải trắng nhà mình này.
Chỉ có điều Lục Dĩ Ngưng rất kín miệng, trước giờ chưa từng tiết lộ một chút tin tức gì.
Tới đầu tháng bảy, ngày đầu tiên đi làm trong tháng này, Lục Dĩ Ngưng và đồng nghiệp trong nhóm đã phải đến Lộc Cảng chụp ảnh.
Nói cho cùng Lộc Cảng cũng là một khu nhà giàu, phong cảnh cũng tỷ lệ thuận với giá nhà ở, đến giữa mùa hè, bên đó còn có một cánh đồng hoa hướng dương rất lớn.
Nơi Lục Dĩ Ngưng cần đến lần này chính là chỗ đó, sau khi đến nơi, hai người chịu đựng cái nắng ngày hè vừa xuống xe, đồng nghiệp nữ đã chỉ tay về phía bên kia: "Dĩ Ngưng cô nhìn bên kia kìa, có một anh đẹp trai lắm á!"
Có lẽ là thực sự rất đẹp trai, đồng nghiệp đã rũ bỏ hết những ủ rũ vừa rồi ở trên xe, toàn thân đều trở nên phấn khích.
Lục Dĩ Ngưng nhìn theo hướng ngón tay cô ấy, sau đó bất đắc dĩ thở dài một cái.
Lại là anh.
Thế nhưng trong sự phiền não của Lục Dĩ Ngưng, hình như còn có một chút gì đó vui vẻ.
- ----------------------
Đã đọc được câu này rồi thì cho xin một sao đê