• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sophia có ký ức bắt đầu từ bệnh viện, không nhớ rõ mẹ mình, A Li. Đây là lần đầu tiên nó gặp đồng loại, cũng là mẹ ruột, từ cảm giác xa lạ đến thân quen, thời gian bên nhau dường như quá ngắn ngủi.

“Meo ô~” Sophia cọ vào người A Li, như muốn níu kéo. ( Không đi, không được sao~ )

A Li xoay người, nhẹ nhàng liếm lông Sophia để trấn an, rồi ngồi xuống nhìn nó.

“Meo~” ( Con phải học cách độc lập và trở thành một chú mèo dũng cảm. )

A Li không quên nhắc nhở Sophia: đừng tò mò chạy ra ngoài, bởi đó là nơi nguy hiểm. Nếu chẳng may đi lạc, điều quan trọng nhất là tránh tin tưởng hoặc đến gần người lạ.

Mặc dù hiện tại Sophia sống cùng con người, không ai có thể lường trước những bất ngờ trong cuộc sống. A Li đã chứng kiến quá nhiều trường hợp mèo nuôi bị đi lạc do con người bất cẩn, trở thành mèo hoang. Kết cục, chúng không thể thích nghi với cuộc sống bên ngoài hoặc quá tin tưởng con người, dẫn đến bị những kẻ xấu làm hại.

Đây có lẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng A Li gặp Sophia. Nhưng điều đó không sao cả, bởi hầu hết các mèo con sau khi trưởng thành đều sẽ rời mẹ để sống độc lập. Sophia chỉ rời A Li sớm hơn một chút mà thôi. Dù vậy, những gì cần dạy bảo, A Li vẫn dặn dò kỹ lưỡng, chỉ hy vọng Sophia không bao giờ phải dùng đến.

Trong khi A Li dạy Sophia những kiến thức sinh tồn ngoài trời, Tư Tâm Tiệp trao cho Lục Nịnh một khoản tiền 10 vạn, và khéo léo thuyết phục cô không từ chối.

“Kỳ thực số tiền này chị sớm muốn gửi cho em, nhưng chị biết em mà. Nếu không phải gặp trực tiếp, em sẽ không nhận.”

Tư Tâm Tiệp nói với ánh mắt dịu dàng, nhìn Sophia đang vui đùa. Ít ai ngờ rằng, một tháng trước, nó còn phải vật lộn để thở.

“Chị không thích chiếm lợi từ người khác. Nếu chị đã nuôi Sophia, thì chi phí chữa trị trước đây chị không thể giả vờ không biết. Hơn nữa, chị biết em cũng có gánh nặng riêng. Chị yêu quý Sophia nhưng chị không làm được như em, vô tư giúp đỡ tất cả mèo hoang. Nhưng làm được phần nào thì chị vẫn cố gắng.”

Sau những lời chân thành của Tư Tâm Tiệp, Lục Nịnh không từ chối nữa và nhận khoản tiền.

“À, số tiền thế chấp kia chị cũng không cần đâu. Cứ để em tự sắp xếp.” Tư Tâm Tiệp nhẹ nhàng bổ sung.

Cô không hề tiếc 3 vạn còn lại, nhưng biết rằng nếu đưa thêm, Lục Nịnh có lẽ sẽ không nhận.

Cô gái nhỏ có lòng tự trọng, không bao giờ muốn nhận bố thí.

Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói được.

Nếu người khác muốn cảm ơn, cô chấp nhận là được.

Trước khi rời đi, Lục Nịnh chìa tay về phía Sophia, nhìn nó một cách yên lặng. Vì A Li, Sophia rất tò mò về cô, nên nghiêng đầu, ngập ngừng đặt chiếc chân bé xíu của mình vào tay cô.

Lục Nịnh dịu dàng ôm Sophia vào lòng, đôi tay thành thục vuốt v e bộ lông mềm mại của nó.

Đây là chú mèo con vừa ra đời đã gặp quá nhiều sóng gió. Cô đã cố gắng hết sức để cứu nó và cuối cùng trao nó cho một người thật sự yêu thương. Trong thâm tâm, cô thầm chúc:

[ Hy vọng mày có thể sống vui vẻ và bình yên trong thế giới của loài người. ]

***

Bên ngoài tiểu khu, Lục Nịnh nhẹ nhàng nói với A Li trong lòng:

[ Nếu sau này mày nhớ Sophia, tao sẽ lại đưa mày đến. ]

“Meo~” ( Không cần, mèo con sống rất tốt, meo rất yên tâm. ) A Li đáp, ánh mắt bình thản.

Khác với con người, động vật thường dễ dàng buông tay hơn. Hay đúng hơn, khi con cái đã trưởng thành, mỗi cá thể chọn một con đường riêng là điều tự nhiên.

Lục Nịnh không cố gắng thuyết phục nữa. Cô biết rằng nếu A Li thật sự muốn, cô sẽ luôn sẵn lòng giúp, và Tư Tâm Tiệp cũng chẳng ngại chuyện họ đến thăm.

Trên đường rời khỏi cổng, Lục Nịnh nhận thấy một tờ thông báo mới dán trên bảng tin. Nội dung là tìm kiếm một chú mèo lạc, được in màu sắc nét để mọi người dễ nhận diện.

Cô đến gần xem, hóa ra con mèo đi lạc là một chú mèo Anh lông ngắn màu xám xanh. Thông báo nhấn mạnh rằng chú mèo rất nhát, chưa từng rời khỏi nhà và hoàn toàn không có kỹ năng sinh tồn ngoài tự nhiên.

 

undefined

 

Nếu nhặt được mèo và trả lại, người báo tin sẽ nhận 5,000 tệ tiền cảm ơn; nếu không nhận tiền nhưng yêu thích mèo, chủ nhân sẵn sàng bỏ tiền mua một chú mèo khác để đổi lấy mèo của mình. Nếu quá yêu quý chú mèo này, chỉ cần cho chủ nhân xem một lần hoặc báo rằng mèo vẫn an toàn là đủ. Ngoài ra, tất cả đồ ăn và thức ăn vặt cho mèo từ gia đình này cũng sẽ được cung cấp miễn phí. Cuối cùng, chủ nhân còn cam đoan rằng sẽ không bao giờ bội tín.

Chắc chắn chủ nhân này rất yêu thương chú mèo của mình. Nội dung thông báo thể hiện sự chân thành và lo lắng sâu sắc.

Trước bảng tin, một người đàn ông mặc đồ thể thao màu xám, đeo kính mắt viền vàng, đang chăm chú nhìn tờ thông báo in màu. Nhận ra có người đứng cạnh, anh ta quay sang. Đó là một cô gái trẻ ôm một chú mèo mướp trong tay. Dường như nhớ ra điều gì, anh quay lại nhìn bức ảnh chú mèo Anh lông ngắn mập mạp và khẽ nói:

“Không biết giờ này mày có tìm được gì để ăn không?”

Tai Lục Nịnh rất thính, cô nghe rõ câu nói của anh ta. Nghe ý tứ, người làm mất mèo chính là anh này.

“Mèo mất bao lâu rồi?” Lục Nịnh hỏi. Nếu chỉ mới mất một hoặc hai ngày, cô có thể hỏi thăm nhóm mèo hoang gần đây.

Người đàn ông thấy Lục Nịnh đang nói chuyện với mình, cảm thấy vui khi có thêm một người biết đến chuyện này. Hy vọng tìm được mèo lại tăng thêm một phần, anh nhanh chóng đáp: “Hôm nay là ngày thứ sáu rồi.”

Mèo bị mất hơn ba ngày đã qua thời điểm vàng để tìm kiếm.

Sáu ngày là quá lâu. Hơn nữa, chú mèo này nhát gan, lại sống gần chung cư đông đúc. Trong tình huống sợ hãi, nó có thể chạy xa, khiến việc tìm kiếm trở nên khó khăn hơn.

“Trên người mèo có đồ vật nhận diện gì không? Như bảng tên chẳng hạn.”

Lai Phúc có cái thẻ tên chó, Lục Nịnh đặt làm riêng trên mạng, khắc số điện thoại của cô và tên Lai Phúc, để lỡ có ngày Lai Phúc đi lạc, người tốt bụng nào đó có thể liên lạc với cô.

Mà mèo thì không cần lưu thông tin như vậy, chúng nó gần như chỉ ở trong nhà, ít chủ nào chuẩn bị thẻ tên cho mèo lắm. Nhưng nếu có cái đó, cô sẽ dễ dàng mô tả cho đám mèo hoang hơn.

Chứ giờ mà cô mô tả tình trạng của mèo lam cho đám mèo hoang, giống như đi tìm người chỉ có thể mô tả màu da vậy, phạm vi quá rộng.

“Không có. Nó chỉ ở nhà, nên không gắn gì cả.” Chú mèo tên Viên Viên, sống cùng chủ tại khu dân cư Niên Hoa. Sáu ngày trước, một người bạn đến chơi đã sơ ý không đóng kỹ cửa, và Viên Viên không hiểu sao lại chạy ra ngoài.

Sau khi Viên Viên đi lạc, anh lập tức liên hệ với quản lý khu để kiểm tra camera an ninh. Theo hình ảnh, Viên Viên chỉ chạy quanh khu vực hành lang bên ngoài tầng lầu. Nhưng đúng lúc đó, nhân viên vệ sinh đang quét dọn làm phát ra tiếng động, khiến Viên Viên hoảng loạn nhảy ra khỏi lan can. May mắn, chỉ từ tầng hai và còn có mái nhô của tòa nhà giảm chấn, nên Viên Viên có lẽ không bị thương.

Nhưng khi rời khỏi khu chung cư, có người ra vào, Viên Viên càng sợ hãi, không biết trốn đi đâu, liền chui ra khỏi khe hở giữa tường rào, rời khỏi khu chung cư, sau đó camera không ghi lại được hình ảnh của Viên Viên nữa.

Biết mèo là động vật hoạt động về đêm, nên mấy ngày nay từ tối đến 5 giờ sáng, anh ta vẫn luôn tìm kiếm xung quanh, hy vọng tìm được Viên Viên, tiếc là không thấy bóng dáng Viên Viên đâu.

Sau đó anh ta suy nghĩ về nguyên nhân Viên Viên chạy ra khỏi nhà, chắc là do bạn anh ta đến chơi, mùi lạ khiến nó sợ hãi, muốn tìm chỗ trốn, không ngờ lại gặp người lạ khác, hoảng loạn nên càng đi càng xa.

Lục Nịnh hỏi tên mèo lam, không có thông tin gì khác, chỉ có thể dựa vào đó để nhờ đám mèo hoang gần đây tìm giúp, nhưng hy vọng không lớn.

"Meo~" (Nịnh Nịnh, là mèo nhà bị lạc hả?)

[ Đúng vậy, là một con mèo mập mạp màu xám xanh. ]

Lục Nịnh đau đầu, cô phải diễn tả màu xám xanh như thế nào đây, thôi, không giải thích vội.

[ Không biết gần đây có nhóm mèo nào quen biết không, hỏi xem chúng nó có ấn tượng gì không. ]

"Meo~" (Đây cũng là địa bàn của mèo lão đại, Nịnh Nịnh có thể về hỏi nó mà.)

[ Đây cũng là? ]

Trước đây cô còn tưởng mèo đen nói quá, dù sao chỗ này cách "đại bản doanh" phải hai tiếng lái xe, mèo có sức chạy xa vậy sao?

"Meo~" ( Đúng vậy~ )

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền.

Bên kia đường, đang ngồi xổm trong bóng râm, không phải là mèo đen mà bọn họ vừa nhắc đến sao?

[ Mày sợ tao bắt cóc A Li nên đến đây canh hả? ] Đã thấy mèo đen rồi mà Lục Nịnh cũng có việc tìm nó nên dẫn A Li qua đó luôn.

Mèo đen bình thản nhìn người và mèo đi tới, như thể không thấy việc mình xuất hiện ở đây có gì lạ.

"Meo~" ( A Li là ai? )

Lục Nịnh kể cho mèo đen nghe chuyện cô đặt tên cho mèo mướp.

"Meo~" Mèo đen hừ một tiếng, ( Con người thật phiền phức~ )

Đối với mèo đen, nó không phải đang theo dõi Lục Nịnh, mà là không yên tâm khi đám đàn em đi vào khu dân cư, tiện thể đi tuần tra địa bàn luôn.

[ Sáng chị mới thấy mày, nửa ngày mà mày đã chạy từ "đại bản doanh" đến đây, không mệt hả? ]

Đường mèo đen đi chắc là có đường tắt, chứ đi theo đường người đi thì không thể nhanh vậy được.

"Meo~" ( Có gì mà mệt, meo đi đường dưới, nhanh lắm. )

Mèo đen không nhận ra Lục Nịnh đang dò hỏi, trả lời rất thẳng thắn.

[ Đường cống hả, giống chuột sao? ] Đường cống trong thành phố thông tứ phía, nếu đi đường đó thì tiết kiệm được nhiều thời gian.

"Meo~" Mèo đen khinh bỉ. ( Ai mà thèm lội mấy chỗ ẩm ướt đó như lũ chuột, đường meo đi sạch sẽ, không dính bẩn lông đâu. )

[ Ừ, mày ghét chúng nó. ]

Mèo với chuột là kẻ thù truyền kiếp, Lục Nịnh không có khả năng giải quyết mối quan hệ muôn đời này.

[ Mà này, chỉ có mày biết mấy đường hầm đó thôi hả, hay cả đám mèo đều biết? ]

Nếu Viên Viên biết nhóm mèo hoang và đi theo chúng qua lối ngầm để rời khỏi khu vực, việc tìm kiếm sẽ thật sự rất khó khăn.

“Meo~” ( Nhóm mèo đều hiểu rõ, chó thì quá to và không chen vào được, nên chúng không chạy tới nơi này. )

Lục Nịnh nhớ lại khi cô đến doanh trại của nhóm chó và mèo hoang trước đây. Hầu hết chó ở đó đều gầy hơn mèo. Điều này không chỉ vì lượng thức ăn chúng tìm được, mà còn bởi mèo có khả năng chạy xa hơn để kiếm đồ ăn dễ dàng hơn.

Hy vọng tìm thấy chú mèo Anh lông ngắn màu xám xanh này ngày càng nhỏ đi. Tuy nhiên, Lục Nịnh vẫn nhờ mèo lão đại hỏi các mèo trong khu vực xem có ai đã thấy chú mèo xám không.

Cô nhận thấy mèo đen dường như không hiểu mô tả của mình, nên quyết định bế cả A Li và mèo đen băng qua đường.

A Li đã quen được Lục Nịnh ôm ấp, nhưng mèo đen thì ngược lại. Lần đầu tiên bị người bế, cơ thể nó căng chặt, sợ bị ngã, dù độ cao này hoàn toàn không thể làm nó bị thương.

“Thả lỏng đi, tao chắc chắn sẽ không làm mày rơi đâu.” Lục Nịnh trấn an.

Mèo đen không muốn được bế, nhưng Lục Nịnh không đồng ý để nó tự đi. Đường phố đông xe, nếu bất ngờ có tiếng còi dọa mèo đen hoảng sợ chạy lung tung trên đường, bị xe tông trúng thì rất nguy hiểm.

“Meo~” ( Chị không tin meo sao? Trước giờ meo vẫn tự mình băng qua mà. )

Thực ra, mèo đen cũng không thường xuyên qua đường lắm. Nó thường sử dụng cầu vượt hoặc lối đi ngầm, vì trong lòng cũng e sợ những "quái vật khổng lồ" trên đường. Nhưng làm sao nó có thể để lộ điều này trước mặt Lục Nịnh được? Điều đó sẽ ảnh hưởng đến hình tượng “lão đại” của nó.

“Tao tin mày, nhưng có tao ở đây, hãy để tao đưa mày qua.” Lục Nịnh đoán được mèo đen chỉ đang tỏ vẻ cứng rắn, nên không vạch trần.

Khi qua đến đường, Lục Nịnh thả mèo đen xuống. Đây là lần đầu tiên cô chạm vào cơ thể mèo đen – rắn chắc, hoàn toàn không có chút nào giả tạo. Nhưng điều đó cũng dễ hiểu, vì mỗi ngày mèo đen phải di chuyển qua lại trong khu vực để tuần tra. Việc cơ thể vừa chắc khỏe vừa cân đối là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, mèo đen còn nặng gấp đôi A Li. May mà không phải bế nó quá lâu, nếu không, chắc chắn tay cô sẽ đau nhức vào ngày hôm sau.

Khi đến trước bảng thông báo, chủ nhân của Viên Viên đã rời đi, điều này lại thuận tiện cho Lục Nịnh. Cô chỉ vào bức ảnh in màu và nói với mèo đen: “Tao đang tìm con mèo trông giống như vậy.”

Mèo Anh lông ngắn nhìn chung rất giống nhau, chỉ có sự khác biệt về cân nặng. Động vật thường dùng mùi để nhận biết lẫn nhau, nhưng khi nhìn vào hình ảnh, mèo đen chỉ cảm thấy loại mèo như thế này thì có rất nhiều.

Lục Nịnh cũng chẳng có cách nào khác, đành giải thích với mèo đen: “Con mèo này tên Viên Viên. Nếu mày gặp nó, gọi tên thử. Nếu nó phản ứng, nhớ nói với tao để tao đến đón.”

Mèo đen đồng ý sẽ giúp tìm kiếm, sau đó nhanh chóng rời đi để tiếp tục tuần tra.

Biết mèo có cách riêng để trở về, Lục Nịnh hỏi A Li: “Mày muốn về cùng tao hay tự mình tìm đường?”

“Meo~” ( Mèo muốn đi tìm bạn, không về cùng Nịnh Nịnh~ )

Suốt nửa năm qua, vì nuôi con, A Li chỉ ở quanh khu trường trung học thành phố Dung. Nhưng giờ mèo con đã ở doanh trại và có các mèo khác chăm sóc, nó có thể yên tâm đi chơi.

“Vậy mày có chắc là sẽ về được không?” Lục Nịnh hỏi lại. A Li khác mèo đen, việc di chuyển xa dù có lối tắt cũng khiến nó mất sức nhiều hơn.

“Meo~” ( Nếu không kịp về, mèo sẽ nghỉ lại một chỗ an toàn bên ngoài ~ )

Nghe A Li giải thích, Lục Nịnh mới nhận ra mình suy nghĩ sai. Những con mèo đi xa thường chọn nơi an toàn để nghỉ ngơi, thay vì cố gắng về doanh trại ngay trong ngày. Chúng cũng không cần mang thức ăn về, bởi đã có nguồn cung từ các mèo khác. Một số mèo thích thăm dò còn có thể mất mười ngày hoặc nửa tháng mới quay về.

Hiểu tình huống này, Lục Nịnh không ép A Li phải về cùng mình. Cô dặn dò thêm vài điều về những nguy hiểm cần lưu ý. Sau khi A Li kêu “meo meo” tỏ ý hiểu, cô thả nó đi.

Vậy là, khi trở về, từ “một người một mèo” chỉ còn lại mỗi Lục Nịnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK